Mục lục
Em là thế giới của anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt – vòng sơ loại của cuộc thi New Stars được diễn ra.

Lần đầu tiên tham dự một cuộc thi, lại là lần đầu tiên đứng hát trước những người có chuyên môn về âm nhạc nên Phương Ly không tránh khỏi hồi hộp.

Trời vừa tinh mơ cô đã thức dậy, chuẩn bị bữa sáng tơm tất cho cả nhà sau đó ăn mặc đẹp một chút rồi đón xe bus đi thẳng đến đài truyền hình.

Bây giờ đã là giữa tháng mười hai, còn một tuần nữa là đến giáng sinh, khắp các ngõ ngách của thành phố đâu đâu cũng được ôm ấp bởi làn sương dày đặc. Trên đường tấp nập người qua kẻ lại, ai cũng trang bị thêm lớp áo len dày và khăn quàng cổ để đối phó với thời tiết.

Cánh cửa ước mơ của cô ra là một tòa nhà cao chọc trời nổi bật giữa trung tâm thành phố, làm bằng kính trong suốt trong tráng lệ vô cùng.

Phương Ly hít một hơi thật sâu, nở nụ cười tươi tự động viên mình rồi tiến vào.

Cô đi nhận số báo danh, vừa bước vào phòng chờ đã thấy choáng ngộp trước không gian của nó. Hầu hết thí sinh dự thi đều đã có mặt từ sớm, mỗi người một bàn được người khác trang điểm và làm tóc cho, ai nấy đều trông đẹp rực rỡ như những nàng công chúa.

– Không thi thì ra ngoài, đừng có mà cản đường người khác chứ! – Trong lúc Phương Ly đang suy nghĩ thì bị một cô gái khác đi vào từ phía sau xô sang một bên rồi cất tiếng quát

Phương Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng đi đến một bàn trang điểm trống ở góc cuối, từ từ ngồi xuống, nhưng chưa kịp gì thì

– Này cô, chỗ đó có người ngồi rồi. – Cô gái vừa lên tiếng mặc chiếc váy ngắn, phần trên lại khéo tôn lên bộ ngực đầy đặn, tóc nhuộm nâu đỏ, gương mặt sắc xảo

– Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi. – Phương Ly nói xong vội vã đứng vậy

– Nhà quê mà cũng bày đặt thi, đòi làm ca sĩ, dành thời gian ở nhà đóng cửa lại tự soi gương đi, đến đây vướng tay vướng chân làm gì không biết. – Cô gái cười cợt

Gì chứ, họ cũng là người cô cũng là người, sao họ thi được mà cô lại không, quê mùa, ừ cứ cho là vậy đi bộ cuộc thi có ghi quê mùa không được thi à?

– Bên góc tường kia còn chỗ trống đó, qua đó ngồi chồm hổm xuống mà tự trang điểm đi. – Thấy cô im lặng, cô gái chỉ tay về một phía, khinh khỉnh nói tiếp

Những người khác nghe đến đó thì cười phá lên khinh bỉ cô.

Phương Ly hít thở sâu. Thôi được rồi, cô nhịn, quan trọng là giữ giọng để lát nữa hát cho tốt.

Cô đứng nơi góc tường lôi trong túi xách nhỏ ra một cây son, bình thường cô nào có trang điểm nên có biết phải làm sao đâu, làm đơn giản thôi.

– Bọn họ đều là tiểu thư tập đoàn lớn, không thì là con cháu của những minh tinh ca sĩ đó, có “hậu phương vững chắc” cả, nên chẳng coi người bình thường ra gì đâu. – Một cô gái khác cũng đứng ở góc tường nói nhỏ với cô

Phương Ly à lên một tiếng.

– Phải rồi, chị tên Nguyệt. Cho chị hỏi em một câu nhé.

– Chị cứ hỏi đi ạ. – Phương Ly khẽ cười

– Chị thấy em đeo số báo danh, vậy chắc em là thí sinh đến đây dự thi.

– Dạ phải ạ.

– Phòng này là phòng VIP mà, sao em lại ở đây, xin lỗi vì hỏi vậy, nhưng trông em…không giống bọn họ. – Nguyệt nhìn cô từ trên một lượt, ngập ngừng

– Trên giấy dự thi của em là phòng này mà. – Phương Ly giơ giấy lên

– Thế thì kì lạ thật đấy.

Được một lát sau cô thấy Nguyệt cứ thấy ngó nghiêng hết chỗ này đến chỗ kia, rồi chốc hốc cứ chồm người trông ra phía cửa chính.

– Chị đang chờ ai à? – Phương Ly đoán

– Ừ, chị còn phải trang điểm cho một vị tiểu thư họ Phương nữa, mà sao chưa thấy Giang thiếu gia dẫn cô ấy đến, gần đến giờ rồi.

“Họ Phương, Giang Thiếu gia…??? Không đâu, chắc chỉ là trùng hợp.” – Phương Ly tự nhủ

Đột nhiên căn phòng náo loạn lên, sau đó là một loạt những tiếng bàn tán xôn xao.

“Sao anh ấy lại ở đây?”

“Trời ơi đẹp trai quá!”

“Trăm nghe không bằng một thấy.”

“Mẹ anh ấy là giám khảo chính đó.”

“Anh ấy mà là bạn trai mình thì tốt rồi.”

Phương Ly ngẩng đầu, theo tiếng kêu truyền đến nhìn ra cửa, tiếp theo đó kinh ngạc đến lặng người không nói nên lời.

Giang Tuấn ung dung bước vào, hôm nay anh mặc vest bảnh bao, phong thái cứ như một vị thần ở trên cao, cả người tỏa ánh hào quang chói lọi.

Sự xuất hiện của anh còn mang theo cơn gió lốc càng quét hết không khí, khiến các cô gái khó thở, tim đập mạnh hơn là khi lo lắng cho cuộc thi.

Nụ cười tựa như ánh sáng phát ra từ một viên ngọc quý, không ai là không bị hấp dẫn, nó khiến cho cả gian phòng như bừng sáng.

Giang Tuấn ngó hết một lượt xung quanh, cuối cùng ánh mắt sáng rực dán chặt vào người con gái trang điểm nhạt nhất phòng đang lui thui đứng trong góc tường bé xíu và tiến về phía cô.

– Đã bảo em đi cùng với anh mà, sao lại tự nhiên tới trước vậy?

Thật ra là cô không muốn làm phiền anh, nhất là lúc sáng sớm thế này. Trong lúc cô chưa kịp trả lời thì anh đã quay sang nói với cô bạn bên cạnh

– Cô là Nguyệt mà, sao còn chưa trang điểm?

– Dạ, ý thiếu gia là…- Mắt Nguyệt mở to kinh ngạc

– Đây là bạn của tôi, cô mau lên đi. – Giang Tuấn chỉ tay về phía Phương Ly

– À, vâng ạ, xin lỗi thiếu gia, tôi làm ngay đây ạ. – Nguyệt luýnh quýnh cúi đầu

Phương Ly ngớ người còn Nguyệt thì cứ tưởng bạn mà Giang thiếu gia nói tới là một cô tiểu thư thiên kim nào đó, có nằm mơ cũng chẳng ngờ lại là cô gái cùng mình trò chuyện nãy giờ.

– Sao em không ngồi mà đứng ở đây? – Giang Tuấn khó hiểu lẫn khó chịu

– Hết chỗ rồi. – Phương Ly thành thật trả lời – Nhưng em ổn mà.

– Phòng này là anh chuẩn bị cho em, nếu để em đứng thì anh đưa em đến đây làm gì? – Giang Tuấn sắc mặt không vui

– Anh, là anh hả?

Hóa ra chính Giang Tuấn là người đã chuẩn bị cho cô phòng VIP. Anh nào bằng cách nào nhỉ? Không những thế anh còn cử người đến trang điểm cho cô.

Từ lúc tham gia cuộc thi đến giờ anh luôn ở cạnh giúp đỡ cô hết cái này đến cái khác. Sao anh tốt với cô quá vậy? Sau khi cuộc thi kết thúc cô nhất định phải hỏi anh mới được.

– Cho hỏi cô trang điểm xong chưa? – Giang Tuấn rất không hài lòng, quay lại nói với cô gái tóc nâu đỏ khi nãy

– Dạ, xong rồi anh. – Cô gái vừa trả lời vừa nhìn anh không muốn rời mắt, có chút đỏ mặt

– Thế cô nhường chỗ cho bạn tôi nhé, có phiền cô không? – Giang Tuấn nói rất lịch sự, khuyến mãi thêm nụ cười chết người

– Không có phiền gì đâu ạ. – Cô gái ngoan ngoãn đứng dậy tức khắc, không những không giận mà còn trông rất vui, cười không khép được miệng

– Phương Ly em ngồi đi, trang điểm xong lát nữa biểu diễn cho tốt nhé. – Giang Tuấn xoay người lại nói với cô

– Cảm ơn anh.

– Lời cám ơn anh nghe nhiều rồi, không cần nói nữa.

Giang Tuấn nói rồi đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô rồi lại dịu dàng xoa đầu như khiến cô yên tâm hơn trước sự kinh ngạc của hết thảy những người khác trong phòng.

Phương Ly đỏ mặt mất tự nhiên. Anh lại thế rồi, nơi này có nhiều người lắm đấy.

– Em ổn mà, anh có việc thì đi trước đi.

– Vậy anh chờ tin tốt của em.

Cô gật đầu, nụ cười trong sáng kiên định, ánh mắt sáng như sao.

Cánh cửa vừa khép lại, những người khác trong phòng đồng loạt quay sang nhìn lườm liếc cô rồi xì xào to nhỏ

“Cái gì vậy, cái gì vậy?”

“Bạn của Giang thiếu gia thiệt đó hả?”

“Anh ấy mà cũng có loại bạn như vậy sao?”

“May là không phải bạn gái, nếu không mình ngất xỉu tại đây mất!”

Nguyệt sau khi trang điểm rồi làm tóc cho Phương Ly xong, nhìn thẳng vào cô bé để đánh giá lần cuối, có chút giật mình.

Lúc nãy đúng là nhìn không được kĩ càng.

Nguyệt vốn là chuyên viên trang điểm nên thường ngày gặp không ít mỹ nữ trong làng giải trí, nhưng đứng trước vẻ đẹp trong trẻo thuần khiết làn sương buổi sớm, đôi mắt sáng rực, sóng mũi thanh tú này cũng không khỏi xao động, cô bé này có sức hấp dẫn rất riêng, chỉ là các nét vẫn chưa hoàn thiện.

Nếu có thêm tài năng, nói không chừng vài năm nữa khi cô bé trưởng thành sẽ là một một ngôi sao sáng chói của làng giải trí.

Reng…reng…reng…

Phương Ly nhận được điện thoại, là số lạ, ai thế nhỉ?

– Alo.

– [Phương Ly, anh Thiếu Dương nè, Ngọc Mai kể anh nghe chuyện của em, bảo hôm nay em đi thi nhưng em ấy phải ra sân bay tiễn chị gái đi du học nên không đến được. Sợ em buồn nên anh lén Lâm Hạo dẫn Ân Ân đến cổ vũ em nè, tụi anh đang ở bên ngoài, em mau ra đi.]

– [Anh nói thật hả?]

– [Ừ, anh và con bé đang ở sảnh ngoài đợi em nè, ra nhanh đi.]

Phương Ly vội vã như bay chạy ra. Vừa nhìn thấy Ân Ân cô đã lao đến ôm chầm lấy con bé

– Thương em quá, lần nào cũng là em cổ vũ cho chị

– Chị, chị nhất định phải thi thật tốt nha. – Gương mặt Ân Ân rạng rỡ

– Được, chị hứa với em sẽ cố gắng hết sức.

Rồi hai ngón tay út một lớn một bé cùng đan vào nhau.

– Nếu chị được làm ca sĩ anh hai nhất định sẽ rất vui. – Ân Ân cười nói

Con bé lại nói linh tinh rồi, anh ta làm sao mà lại vui, anh ta còn chẳng biết cô đi thi cơ mà.

– Ân Ân, em đừng có nói với anh hai chuyện hôm nay chị đi thi nha, đây là bí mật.

– Dạ.

– Thôi, chị vào đây, anh Thiếu Dương đưa Ân Ân về cẩn thận nhé.

Thiếu Dương nãy giờ vẫn bận ngắm nhìn cô. Cô bé này hôm nay trang điểm lên cứ như người khác vậy, lúc nãy thấy cô từ xa chạy đến anh phải tập trung nhìn mấy lần xem mình có vẫy tay lầm người không?

– Em đi đi, sáng nay anh không có việc gì làm nên sẽ cùng Ân Ân đợi ngoài này, lát nữa thi xong anh chở em về nhà luôn. Phương Ly em cố lên nhé.

– Cảm ơn anh, cả Ân Ân nữa, em đi nhé.

Cô vẫy tay từ biệt hai người rồi bước vào phòng chờ mà không biết là đâu đó trong góc khuất, có một đôi mắt đang dõi theo mình từ đầu đến giờ, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm, sau đó là nụ cười thỏa mãn

“Để tao xem mày sẽ thi như thế nào.”

…………………

Chờ được khoảng mười phút sau, theo số thứ tự thì còn ba người nữa là đến mình thì đột nhiên Phương Ly nhận được điện thoại. Lại là của anh Thiếu Dương, chắc là hỏi cô thi xong chưa quá. Sao anh ấy sốt sắng vậy không biết.

– [Alo anh Thiếu Dương.]

– [Phương Ly, anh xin lỗi, anh xin lỗi, nhưng mà…

_CẠCH

– [Phương Ly anh xin lỗi nhưng mà Ân Ân có chỗ em không? Anh đi vệ sinh ra đã không thấy con bé đâu, tìm nãy giờ vẫn không thấy.]

Phương Ly run rẩy, điện thoại giữ không chặt bị rơi xuống đất. Cô vội vã nhặt lên rồi hướng ra phía cửa mà chạy dưới cái nhìn ngạc nhiên của những người còn lại.

– Cô à, cuộc thi đã bắt đầu rồi, các thí sinh dự thi đều không thể ra ngoài cho đến khi kết thúc. – Một trong hai người bảo vệ đang đứng canh gác dang tay cản cô lại

– Anh ơi, em gái tôi mất tích rồi, xin anh cho tôi đi đi! – Phương Ly gấp gáp khó khăn nói, đôi mắt long lanh ươn ướt

– Tôi rất thông cảm với cô nhưng đây là quy định, nếu như cô rời khỏi lúc này thì xem như là bỏ cuộc.

Phương Ly một giây phút cũng không chần chừ, tháo ngay bảng tên xuống, nhìn thẳng vào người đối diện mà nói

– Vậy thì tôi không thi nữa.

Không phải ước mơ của cô không mãnh liệt, mà là trên đời vẫn còn thứ khác quan trọng cả điều đó, làm sao cô có thể thi khi trong đầu toàn là hình bóng và nụ cười của Ân Ân.

Nơi này thật sự rất rộng, cô cứ chạy cứ chạy, cho đến khi va phải một cô gái đi theo hướng ngược lại.

– Phương Ly, giờ này chẳng phải em đang thi, sao lại có mặt ở đây?

Cô ngẩng đầu, đôi mắt cô vụt qua tia sáng.

Chị Nhã Đình! Phải rồi, chị ấy có thể giúp.

– Chị ơi, chị có quen người ở đây không, chị phát loa giúp em đi.

– Phát loa hả, để làm gì? – Nhã Đình bất ngờ

– Có một đứa trẻ vừa mới đi lạc ở đây…con bé…

– Em bình tĩnh nói chị biết, là bé trai hay bé gái, bao nhiêu tuổi? – Cô làm Nhã Đình cũng hốt hoảng theo

– Là bé gái, con bé được 6 tuổi rồi.

Bây giờ đến lượt Nhã Đình là người mất bình tĩnh, nét mặt như vừa trải qua chuyện gì rất đả kích, chỉ là giây phút đó Phương Ly quá hoảng loạn nên không nhận ra được sự khác thường của người con gái đang đứng trước mình.

– Thế còn tên, tên con bé là gì? – Nhã Đình tiếp tục hỏi

Đúng lúc này điện thoại của Phương Ly lại reo, nhìn dãy số hiện lên, đôi mắt đen láy rực sáng tia hy vọng

– [Alo anh Thiếu Dương…]

– [Phương Ly, anh tìm được Ân Ân rồi, bây giờ anh sẽ đi đón con bé.]

– [Có thật là tìm được con bé không hả anh?] – Phương Ly mừng rỡ vô cùng

– [Phải, cho nên em cứ yên tâm thi đi nhé! ]

– [Em…bỏ thi rồi, bây giờ anh đang ở đâu, cho em đi gặp con bé với anh đi.]

– […]

– [Được rồi em ra ngay.]

– Chị ơi, em tìm được con bé rồi, xin phép chị em đi.

Phương Ly nói gấp gáp nói với người trước mặt rồi vụt chạy bằng tốc độ ánh sáng.

Nhã Đình đứng lặng người một chỗ, cô cắn chặt môi, cuống quýt lắc đầu, nước mắt bỗng từng giọt, từng giọt lã chã rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp

“Lưu Nhã Đình, mày lại suy nghĩ cái gì vậy, đâu phải đứa bé gái sáu tuổi nào cũng là Ân Ân.”

…………………

Lăng Thiếu Dương lái xe đưa cô đến một shop quần áo gần đó.

Cô tự hỏi sao một mình Ân Ân có thể tự đi được chứ, con bé chỉ mới sáu tuổi thôi mà, cũng chẳng thể nào dám sang đường còn là nơi có nhiều xe cộ qua lại thế này.

Cánh cửa thủy tinh trong suốt vừa được đẩy ra đã thấy Lâm Hạo đứng sừng sững, phía sau lưng là Ân Ân đang tươi cười, trông con bé rất bình thường chẳng bị gì cả.

Phương Ly định chạy đến ôm lấy con bé nhưng lại bị Lâm Hạo đứng ra phía trước ngăn cản.

– Hai người các người làm gì mà không giữ được một đứa con nít, để con bé bị người ta dẫn đi cũng không biết, Ân Ân nói hết rồi. – Lâm Hạo là cực kì tức giận, đôi mắt âm u vô cùng

Bị người ta dẫn đi?

– Anh cho tôi nói chuyện với Ân Ân đi, rồi tôi giải thích cho anh. – Phương Ly tiến thêm vài bước những vẫn tiếp tục bị Lâm Hạo chặn lại

Trong cơn giận dữ anh không để ý nhận ra nét mặt khổ sở đáng thương hiện giờ của cô

– Cô còn muốn nói gì, tất cả mọi chuyện đều là do cô mà ra, thi thì thi, bảo Lăng Thiếu Dương dẫn nó đến đây làm gì?

– Ân Ân, sao anh đi vệ sinh ra thì em lại biến mất. Anh bảo em ngồi ghế đợi anh rồi mà. – Thiếu Dương nhịn không được lớn tiếng gặn hỏi con bé

Ân Ân hơi cúi đầu lí nhí

– Lúc em đang chờ thì có một chị đến ngồi bên cạnh làm nước sơn móng tay lên áo em, chị bảo muốn mua tặng em áo mới. Em nói không cần, chị ấy khóc, nói là em không chịu thì chị ấy khi ngủ sẽ gặp ác mộng, em từng gặp ác mộng rồi nên em biết nó rất đáng sợ, nên mới theo chị ấy đến cửa tiệm gần đây.

– Cho dù em muốn theo người ta thì cũng phải đợi anh ra đã chứ. – Thiếu Dương không tin nổi con bé lại ngây thơ như vậy

– Chị ấy bảo là bạn của anh, đã nói lại với anh rồi, còn cho em xem hình chụp chung với anh nữa nên em mới tin chị ấy, nào ngờ lúc em thử quần áo quay ra thì chị ấy biến mất tiêu.

– Anh làm gì có quen kẻ bắt cóc nào chứ? – Thiếu Dương vò đầu – Rồi làm sao mà em gọi được anh hai em đến đây?

– Là do Ân Ân có đeo theo bảng số điện thoại anh hai nên em nhờ chị bán quần áo gọi anh đến. – Con bé vừa nói vừa giơ lên cho mọi người xem tấm bảng treo trên cổ.

Bây giờ cảm giác của Phương Ly không còn là vui mừng mà là tức giận, cô lao đến phía trước nắm tay Ân Ân đang nấp sau lưng Lâm Hạo mà giật mạnh về phía mình.

Đến cả Lâm Hạo cũng bất ngờ đến sững người vì chẳng ngờ cô dám làm vậy trước mặt anh.

– Sao em lại tùy tiện đi với người lạ vậy hả? Bình thường chị đã dặn em thế nào? Em có biết bọn bắt cóc bây giờ đầy ra đó không, em có biết chị sợ không gặp lại em nữa không? Em không thương chị sao? Em muốn chị em mình không bao giờ gặp lại nhau nữa sao? Em mau nói đi!

Phương Ly gào lên không mảy may để ý đến xung quanh, sao đó nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.

Năm đó anh của cô chẳng phải cũng là vì vậy mà xa cách nhau hàng ấy năm trời, đến những 8 năm sau cô cũng chẳng thể gặp lại. Cho đến khi rời khỏi thế giới này, cô không muốn nhìn thấy người thân nào biến mất trước mặt mình nữa.

Ân Ân mếu máo

– Chị ơi chị đừng khóc, sau này Ân Ân sẽ không thế nữa, em sẽ ngoan ngoãn và nghe lời chị, không đi với người lạ nữa.

Phương Ly ôm Ân Ân vào lòng, siết chặt lại, chỉ mới lúc nãy thôi cô còn tưởng chừng mình không có cơ hội được ôm con bé thế này nữa.

– Ân Ân ngoan, chị xin lỗi vì đã la em, nhưng chị sợ lắm, chị sợ mất em, em không sao thì tốt rồi, tốt rồi. – Phương Ly gạt nước mắt, hạ giọng xuống

Lâm Hạo ngây người đứng nhìn, gương mặt giận giữ khi nãy đã biến mất.

Ban đầu anh vốn dĩ muốn mắng Phương Ly này một trận, nếu không phải cô ta đã không dẫn tới bao nhiêu chuyện như vậy nhưng sau khi nhìn thấy cô một mực khóc thương tâm đến hai má đỏ bừng, lớp trang điểm cùng mascara cũng nhòe ra hết, hơi thở vẫn còn hổn hển, cả người run run ôm chặt lấy con bé thì một lời anh cũng không thể thốt lên.

Cô gái này, càng yêu Ân Ân thì sau này phải làm thế nào, cô ta không thể sống cả đời cùng con bé, lại càng không phải chị của nó.

Với lại…ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Nếu cô ta cũng giống người trước kia, Ân Ân sẽ rồi sẽ thế nào đây, rồi có một ngày con bé sẽ nhớ lại mọi chuyện…

– Lâm Hạo, mình thấy chuyện này kì lạ thế nào ấy, đâu có ai bắt cóc con nít mà lại bỏ ở đây, cứ như trò đùa vậy. Cậu hỏi người ta cho xem camera chưa? – Thiếu Dương cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh

– Camera ở đây bị hư được hai ngày rồi.

– Hả? Thế hỏi những người trong cửa hàng chưa?

– Cô gái đó che gần kín mặt, nên không ai biết cô ta trông thế nào.

Cả hai đều thấy chuyện này kì lạ, hết sức kì lạ.

Lẽ nào…

– Còn lạ hơn là kẻ bắt cóc có hình chụp chung với cậu, mà tôi cá là cậu cũng chẳng nhớ mình đã từng chụp chung với bao nhiêu cô gái đâu, manh mối đều bị đứt cả rồi! – Lâm Hạo gằn giọng nói tiếp

– Ờ, thôi…chuyện hình chụp đừng nói lại với Ngọc Mai nhé, Ân Ân không sao là tốt rồi.

– Người đằng kia đến để thi à, thi thế nào rồi? – Lâm Hạo nói qua chuyện khác, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt không đoán ra được cảm xúc

Lăng Thiếu Dương thở dài tiếc nuối thay cho cô

– Phương Ly bỏ thi rồi, em ấy đã hy vọng và chờ đợi ngày này từ rất lâu vậy mà từ bỏ chỉ vì để chạy đi tìm con bé. Mọi chuyện là do mình, Phương Ly không biết Ân Ân sẽ đến cổ vũ em ấy, với lại giá mà mình không gọi báo Ân Ân mất tích thì…

– Ừ.

Được một hồi cô thả Ân Ân ra, chuyển sang nắm chặt lấy tay con bé dẫn đến trước mặt Lâm Hạo rồi ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên

– Anh muốn mắng tôi thì về nhà mắng đi, đứng nơi công cộng mắng con gái sẽ làm hỏng hình tượng của anh đấy.

– Cô định về với cái mặt này sao? – Lâm Hạo nhướng mày

– Mặt tôi thì có cái gì đâu chứ?

Lâm Hạo chẳng nói chẳng rằng đi đến quầy hỏi xin cô gái bán hàng mẫu khăn giấy ướt. Chuyện kì lạ nhất trong số những chuyện kì lạ cũng đã xảy ra.

Cô hóa đá.

Ban đầu cô cứ ngỡ là anh lau nước mắt cho mình, nhưng khi thấy mẫu khăn giấy lấm những mảng đen đen đỏ đỏ thì mới hiểu.

Vốn dĩ cô sẽ cực kì cảm động và có cái nhìn khác về người trước mặt rồi thì ngại ngùng đến tim đập thình thịch khi được con trai chăm sóc nếu như anh ta không xem mặt cô như cái sàn nhà bị bẩn, còn khăn giấy là cái giẻ lau, ra sức mà chà.

Hiểu rồi nhé, anh ta đang dùng cách này để dằn mặt và phạt cô ‼!

Hai nhân viên trong shop chụm đầu lại như nói hộ lòng cô

“Anh chàng đó đẹp trai mà sao lại thô lỗ với con gái thế.”

“Da con gái làm bằng giấy anh ấy không biết à?”

“Tội cho cô gái ấy quá, trông có vẻ sợ anh ta nên chẳng dám bảo dừng lại luôn”

– Được rồi, bạn hiền, đưa tôi làm cho. Bình thường cậu thông minh mà sao thường thức của cậu lại kém thế. – Thiếu Dương cũng thấy chướng mắt nên lên tiếng

– Chuyện gì? – Lâm Hạo lườm mắt

– Không biết trên thế gian này tồn tại một thứ, một thứ bất ly thân với mọi cô gái ưa thích trang điểm – nước tẩy trang à? Cậu dùng nước thường làm sao mà tẩy?

– “…”

Cứu tinh của cô đến rồi. Tên tiểu nhân này lo mà học hỏi anh Thiếu Dương đi nhé, vừa tế nhị vừa thấu hiểu con gái. Con gái trên đời trừ bé Ân ra chắc chẳng ai thích nổi anh ta.

Mà nói thật cô cũng quên mất là phải dùng nước tẩy trang để tẩy ‼!

– Thế các người cứ lau đi, xong rồi chúng ta về.

Lâm Hạo nói một câu rồi nắm lấy bàn tay bé xíu của Ân Ân rồi dắt nó ra xe trước.

Không hiểu vì sao nghe hai từ chúng ta thốt ra từ miệng anh, trái tim đang thắt lại bỗng dãn ra, tâm tình cô cũng dễ chịu hơn hẳn.

Nhưng mà hai chữ đó có bao gồm cả cô không?

Phương Ly lắc lắc đầu, anh đang giận cô thế kia mà…mà bình thường cho dù không giận thì cũng không thể nào là dành cho cô.

………….

Lúc chiếc xe trở về đi ngang tòa nhà nơi diễn ra cuộc thi, Phương Ly ngẩng cao đầu nhìn lên cao, ánh mắt dán chặt vào những ô cửa kính được ánh mặt trời buổi sớm mai hắt vào chói lóa.

Mấy ngón tay cô ngược lại dần lạnh buốt đan chặt vào nhau, sâu thẳm trong đáy lòng dâng lên một nỗi tiếc nuối, có cái gì đó đang tan vỡ, trái tim chơi vơi cùng hụt hẫng vô cùng.

Cô khép mi lại, cố ngăn không để hai hàng nước mắt rơi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK