Diệp Như Hề cố gắng khiến giọng nói của bản thân trở nên bình tĩnh : “Các người muốn tiền sao? Tôi có thể cho các người tiền, nhưng trước tiên các người không thể làm tổn thương tôi.”
Người đàn ông cười dữ tợn nói: “Tôi làm dựa theo luật lệ giang hồ, sẽ không phản bội người thuê giữa chừng, hơn nữa cô đã nhìn thấy mặt tôi rồi, cũng không thể thả cô đi được.”
“Đối phương cho anh bao nhiêu tiền, tôi có thể cho anh gấp đôi.”
Người đàn ông cười ha ha lên, nói: “Tiểu thư, mồm miệng cô cũng mạnh bạo lắm!”
Diệp Như Hề cảng da đầu nói: “Trên thế giới không có giao dịch nào không thành lập, nếu có, đó chính là do lợi ích còn chưa đủ, anh nói cho tôi biết, tôi tự mua mạng mình, cần bao nhiêu tiền?”
Gã đàn ông cảm thấy nực cười, nhưng thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại nhảy ra một con số.
500 vạn.
n,
Khuôn mặt Diệp Như Hề tái nhợt, biết là hắn đang muốn chơi khăm cô, căn bản không có suy nghĩ sẽ thả cô ra.
500 vạn?
Bản thân cô căn bản không đáng giá 500 vạn! Đối phương cũng biết cô lấy không ra từng đó!
“Tôi khuyên cô vẫn nên thành thật chút, đừng có suy nghĩ chạy ra ngoài.”
Diệp Như Hề cắn răng, không nói chuyện.
“ở chỗ này chờ đi, người thuê còn chưa nói sẽ xử lý cô thế nào, cô tự mình cầu nguyện đi.”
Dứt lời, gã đàn ông một lại đóng cửa một lần nữa
Lúc này, phía bên kia.
Lục Tư Viễn lần theo chút dấu vết chạy đi điều tra, nhưng, lại không tìm được thêm bất cứ manh mối gì.
Dám người xấu này rất thông minh, che biển số xe, còn biết lẩn tránh camera theo dõi, chạy xe vào thẳng mấy con đường nhỏ, căn bản tìm không thấy bóng dáng chúng đâu.
Lòng Lục Tư Viễn lạnh lẽo, suýt nữa đã đứng không vững, trong ánh mắt đều là vẻ tự trách.
Nếu không phải do anh, Tiểu Hề sẽ không bị người ta mang đi.
Lục Tư Viễn đột nhiên đứng lên, nói: “Tôi phải báo cảnh sát!”
Tạ Trì Thành cau mày thật sâu, nói thẳng: “Không được, chưa đầy 24 giờ thì sẽ không lập án, trước mắt còn không biết hành tung của đối phương, rất có thể mang hậu quả nghiêm trọng hơn nữa.”
Nghe thấy Tạ Trì Thành nói vậy, anh càng thêm hoảng hốt, nắm chặt nắm
tay nói: “Vậy chỉ có thể âm thầm tìm kiếm, tôi đi tìm người!”
Dứt lời, Lục Tư Viễn lập tức đi liên hệ người của nhà họ Lục.
Tạ Trì Thành nhăn mày càng sâu, anh đã điều tra qua về tư liệu ít ỏi của Diệp Như Hề, trên người cô cũng không có đồ vật quý giá để người ta để ý, động cơ gây án của đám bắt cóc này rõ ràng không phải cướp của, cũng không giống như đột nhiên nảy lòng tham.
Mà là ấp ủ âm mưu đã lâu.
Có người chỉ đang chờ thời cơ mà thôi.
Tạ Trì Thành do dự một hồi, liền quyết định để người của mình đi tìm kiếm một phen, đúng lúc này, di động của anh vang lên.
Là Tạ An.
“Daddy!! Mau! Mau sai người đi tìm! Mau lên!”
Giọng nói sốt ruột của Tạ An truyền tới.
Tạ Trì Thành kinh ngạc trong khoảnh khắc, ngay sau hiểu rõ lời con trai nói có nghĩa là gì, anh nói: “Tại sao con lại biết?”
Chuyện Diệp Như Hề mất tích đến
hiện tại cũng chỉ mới trôi qua vài giờ mà thôi, Tạ An không có khả năng biết được.
ở đầu dây bên kia, giọng Tạ An nói đã kèm theo tiếng khóc nức nở, cậu bé sốt ruột đến chết đi được.
“Daddy, cầu xin cha, nhanh chóng phái tất cả người đi tìm! Con biết dưới trướng của daddy có một nhóm người, là đội ngũ do chú Tần Phong quản lý, cha nhanh bảo chú Tần Phong dẫn người đi tìm đi!”
Tạ Trì Thành càng thêm kinh ngạc.
Danh Sách Chương: