“Số 13! Người mang số 13 xin mời chuẩn bị tham gia phỏng vấn.”
Diệp Như Hề vội vàng đứng lên, nói: “Đến lượt chị rồi, chị đi trước nhé,
Lục Bạch.”
Lục Bạch làm hành động cố lên cổ vũ cô, nhỏ giọng nói: “Chị nhất định có thể được tuyển chọn!”
Trong giọng nói tràn đầy vẻ kiên định.
Diệp Như Hề cười cười, chỉ xem là cô bé đang chúc phúc cho mình, liền gật gật đầu, đứng dậy đi vào trong.
Lục Bạch nhìn bóng lưng xinh đẹp của Diệp Như Hề, trong ánh mắt càng thêm vẻ mê luyến, cô xoay người thừa dịp người khác không chú ý, vội vàng chạy tới văn phòng, trong miệng kêu lên.
“Anh họ, anh họ , mau, mau lên, giúp em một chuyện với!”
Người đàn ông đang dựa sát trên bàn nghe vậy liền buông bút trong tay, ngẩng đầu lên, một gương mặt tuấn lãng minh mục, miến như quan ngọc
*
lập tức rơi vào tầm mắt người nhìn.
thường dùng để miêu tả những người đàn ông có nhan sắc
Lục Tư Viễn nhìn thấy người vừa tới, ý cười trên khóe môi tăng lên, mang theo một tia cưng chiều nói: “Tiểu Bạch, sao em lại tới đây thế?”
“Anh họ, anh, mau, giúp em một chuyện đi.’
Lục Bạch vừa nói vừa duỗi tay lắc lắc cánh tay Lục Tư Viễn
“Xảy ra chuyện gì ròi?”
Công ty các anh không phải đang
muốn tuyển người sao sao? Có một chị gái vô cùng xinh đẹp ứng tuyển, mau, mau tuyển chị ấy vào đây! Nhất định sẽ thăng quan phát tài!”
Lục Tư Viễn dở khóc dở cười, nói: “Tiểu Bạch, công ty nhận người không phải nhìn vào ngoại hình là đậu đâu.”
Lục Bạch dậm chân một cái, “Anh, tại sao anh có thể ngốc như vậy chứ! Đẹp người thì để ở trong văn phòng chính là đẹp mắt, sẽ kích thích hiệu suất làm việc của tất cả mọi người, trăm lợi không có hại!”
Đối mặt với người anh họ thân thiết, Lục Bạch hoàn toàn chữa được bệnh
lắp bắp của mình, còn sợ chính mình nói không đủ nhanh không đủ rõ ràng.
Bất đắc dĩ, Lục Tư Viễn phải đứng dậy đi theo, anh luôn luôn yêu thương Tiểu Bạch, hơn nữa sức khỏe của Tiểu Bạch cũng không tốt, nên ngày thường anh càng dung túng cô em này hơn, ngay cả công ty cô ấy cũng có thể qua lại như ở nhà.
Ba năm trước anh thành lập nên Tư Nhữ ở nước ngoài, làm ăn càng lúc càng lớn mạnh, năm nay mới đưa trụ sở chuyển về quốc nội, cũng nhờ có Tư Nhữ anh mới có công cụ để đấu tranh với nhà họ Lục, mới có thể trở về Trung Quốc.
Tư Nhữ Tư Nhữ, chẳng qua chỉ là vì quá nhớ một người nên đặt tên mà thôi.
Mà người kia….
Ánh mắt Lục Tư Viễn bỗng trở nên ảm đạm , anh cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
“Anh, anh nhất định phải tuyển dụng chị ấy, được không! Xin anh đó! Sau này em nhất định sẽ thường xuyên tới giúp anh!”
Lục Tư Viễn vô cùng bất đắc dĩ, “Được, được được, anh đồng ý với
em.
Cho dù là vì Tiểu Bạch, nuôi một người không có năng lực làm việc thì cũng không có gì là không thể.
“Đó đó, anh ơi, chính là chị gái kia kìa, siêu siêu siêu xinh đẹp! Anh nhất định phải giữ người lại!”
Lục Tư Viễn nhìn theo hướng mà Lục Bạch chỉ trỏ ròi lướt qua, liền thấy bóng người đang đứng ở lối vào hội trường phỏng vấn.
Trong lúc nhất thời, Lục Tư Viễn ngơ ngẩn.
“Anh họ? Anh xảy ra chuyện gì thế? Anh thấy sao? Chính là vị kia, ôi trời, chị ấy đi vào rồi! anh nói cho người phỏng vấn nhất định phải giữ chị ấy
lại!..Anh? Sao anh cứ ngẩn người
ra như vậy?”
Ánh mắt Lục Tư Viễn sáng bừng, đúng là mừng như điên, lập tức xoay người chạy về văn phòng.
A, anh, anh đi đâu? ôi trời, đúng rồi,
anh có thể trực tiếp gọi một cú điện thoại! Nhất định phải tuyển dụng chị
ây!
Danh Sách Chương: