Mục lục
Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Bình kinh ngạc một chút, không nghĩ tới cô lại có thể nói trực tiếp như vậy, nhưng cũng không hề bối rối, nói lại: “Nếu như mà mày không chịu nghe lời, thì phải cẩn thận một chút, dù sao mày cũng không thể kè kè giữ chặt đứa bé kia bên người bất cứ lúc nào, không phải sao?”

Diệp Như Hề cười cười, nói: “Dì Vu, bà nói vậy là đang uy hiếp tôi sao?”

“Mày đúng là một đứa trẻ thông minh đó.”

Nếu còn ở trong giai đoạn khó khăn kia, có lẽ cô sẽ còn bị những lời này uy hiếp, nhưng hiện tại, tất cả đều đã vượt ngoài quỹ đạo, cô cũng không muốn tiếp tục nhân nhượng nữa.

Nhân nhượng chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, mà cô, ngoại trừ Nhạc Nhạc, cũng không sợ mất đi cái gì.

“Dì Vu, tôi có một đoạn ghi âm muốn bà nghe qua một chút.”

Diệp Như Hề lấy di động, bấm vào mục ghi âm, phát lại đoạn ghi âm mà ngày đó cô đã lưu lại.

Sau khi Vu Bình nghe xong, săc mặt thoáng biến đổi.

“Mẹ kế coi con gái riêng của chồng như gái gọi, hãm hại đưa tới tận cửa cho đối tác, chuyện như vậy cũng chỉ có bà làm được, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt!”

“Chỉ bằng bản ghi âm này cũng không thể làm được gì, sẽ chẳng có ai tin lời mày đâu.”

“Tin hay không tin thì phải xem suy nghĩ của mọi người thế nào. Mặt khác, chuyện xảy ra 6 năm trước , bà cũng đừng ép tôi nóng lên, tôi có thể thay Diệp Như Mạn đi gánh tội thay, nhưng không có ai cấm tôi không thể lật lại bản án đâu.”

Nơi này không có người ngoài, Vu Bình cũng không có tiếp tục bày ra bộ mặt mẹ kế hiền từ, lạnh lùng nói:

“Đừng lấy cái này ra uy hiếp tao, nếu như mày có thể lật lại bản án thì sao còn phải chờ đợi tới bây giờ chứ?”

Diệp Như Hề cười nhạo, nói: “Không tin thì bà có thể thử xem, chỉ cần các người không làm ảnh hưởng tới tôi, tôi tự nhiên sẽ không làm ra chuyện dại dột nào cả, mặt khác, tôi còn điều tra ra một chuyện khá hấp dẫn đấy”

“Mày còn có thể điều tra ra được cái gì chứ?”

“Chuyện 6 năm trước cha tôi xảy ra tai nạn xe cộ cũng không đơn giản như vậy.”

Diệp Như Hề nói xong câu đó, nhìn

chằm chằm vào Vu Bình, cô đang muốn tìm ra chút sơ hở nào đó trong nét mặt bình tĩnh của bà ta.

Nhưng thật đáng tiếc, sắc mặt của Vu Bình đúng là không chê vào đâu được.

Cũng đúng, loại người này có thể sống ngụy trang được lâu như vậy, sao có thể dễ dàng lộ ra sơ hở để cô nhìn thấy chứ?

Chỉ là, thế này cũng đủ rồi.

“Dì Vu, không có chuyện gì nữa thì tôi đi lên thu dọn đồ đạc đây.”

Lúc này đây, Vu Bình cũng không

ngăn cản cô nữa, trơ mắt nhìn cô thu dọn mọi thứ rời khỏi nhà họ Diệp.

Cuối cùng sắc mặt Vu Bình cũng thay đổi, bà ta chần chừ một hồi, lại gọi vào dãy số điện thoại đã lâu không liên hệ kia

Không bao lâu, đầu dây kia truyền đến một giọng nói thấp thỏm.

“A Binh, tôi không phải đã nói đừng liên hệ với tôi rồi sao? Nếu như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Cả hai chúng ta đều không gánh nổi hậu quả đâu!”

“Đứa con gái của người kia hình như đã phát hiện ra chuyện năm đó rồi,

anh mau nghĩ ra biện pháp giải quyết đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK