Anh đứng lên, gật đầu, “Đưa em trở về.”
Hai mắt Diệp Như Hề sáng lên, lập tức đứng bật dậy.
Anh duỗi tay chỉ chỉ áo khoác đặt ở trên tay vịn, Diệp Như Hề lập tức cầm lên ôm vào lòng.
Tạ Trì Thành tùy ý nói với những người còn lại: “Mọi người tiếp tục chơi, hóa đơn
cứ tính cho tôi.
Dứt lời, anh liền mang theo Diệp Như Hề rời khỏi phòng bao , chỉ để lại mọi người quay mặt nhìn nhau.
Tạ Trì Thành cùng Diệp Như Hề giống như là một trận gió , đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, nhưng thành công nói cho mọi người biết, bên người cậu Tạ đang có một người phụ nữ được ưu ái.
Đã có người bắt đầu hỏi thăm xem người phụ nữ kia là ai.
Chỉ có Tôn Tử Hạo cùng Dịch Thành Minh biết rõ hành động đêm nay của Tạ Trì Thành có nghĩa là gì.
Dịch Thành Minh thở dài, điều này có nghĩa là thiếu gia Tạ đây bắt đầu cường thủ hào đoạt
*
, anh theo dõi người nào thì sẽ ra tay với người đó, mà một bước này, chẳng qua là tuyên bố chủ quyền mà thôi.
cường thủ hào đoạt: Ý chỉ dùng sức mạnh quyền thế, tiền bạc, hay lời đe dọa để ép buộc chiếm đoạt đối phương
Hôm nay người ngồi ở chỗ này đều là những nhân vật có tiếng nói trong Đế Đô, sau này nếu như chạm mặt trong giới, cũng phải biết đường kiêng kị một chút.
Tạ Trì Thành làm việc tựa như con nhện độc rất có tính kiên nhãn, giăng bẫy từng chút từng chút một, chờ đợi con mồi chậm rãi bước vào phạm vi đi săn của bản thân, một kích trúng tâm.
Diệp Như Hề căn bản không biết bản thân đã đi một bước vào trong bẫy rập của Tạ Trì Thành , vẫn còn đang hí hửng vì được thoát khỏi vòng vây.
Tạ Trì Thành cũng thấy được dáng vẻ cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Rất không thích mấy dịp này à?”
Diệp Như Hề cũng không nói chuyện trái lương tâm, nói thẳng: “Đúng. Bởi vì đó không phải là nơi phù hợp với tôi.”
Những người ở đó tùy tiện gọi tên cũng đều là những nhân vật lớn, cô thấy Tôn Tử Hạo cũng ở bên trong, là em họ của Tôn Bân hay còn gọi là người thừa kế trực hệ của nhà họ Tôn, đủ để thấy được người tới tham gia buổi tụ họp kia là người như thế nào rồi.
“Đưa em trở về.”
Diệp Như Hề theo bản năng muốn từ chối, lại im miệng, cam chịu.
Nhưng lúc đi đến bãi đỗ xe, Tạ Trì Thành
lại trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Diệp Như Hề ngẩn người.
“Anh, anh ngồi sai vị trí rồi đúng không?”
Tạ Trì Thành chỉ chỉ vào ghế lái, ý tứ rất rõ ràng.
Diệp Như Hề mím miệng, không chịu đi lên, cứ giằng co như thế một lúc.
Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Lên xe đi”
Diệp Như Hề bất đắc dĩ thở dài, “Tôi sẽ không lái xe.”
“Em đã có bằng lái.”
Người này, đã điều tra cô rồi.
“Vậy anh cũng nên biết, tôi đã từng xảy ra tai nạn xe cộ.”
Tuy là gánh tội thay nhưng giờ khác này cũng bị Diệp Như Hề lấy ra dùng làm lý do thoái thác, cô không tin anh không tra ra được vì sao cô lại từng ngồi tù.
Một người từng iái xe gây ra tai nạn rồi ngồi tù, anh vẫn dám để cô lái hay sao?
“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai.”
Tính hơn thua của Diệp Như Hề cũng trỗi dậy.
Danh Sách Chương: