Tạ Trì Thành khẽ di chuyển yết hầu, anh bỗng nhiên nhớ tới buổi tối ngày đó, cho dù không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác trong tay cũng không lừa người được.
Người phụ nữ này đem dáng người hoàn hảo kia giấu sau mấy bộ quần áo rộng thùng thình, ai cũng không nhìn ra được.
“Tạ tiên sinh?”
Diệp Như Hề có chút run rẩy không chịu nổi.
Bởi vì ánh mắt Tạ Trì Thành quá sức dọa người, hai mắt như hồ sâu không đáy, bị anh nhìn như thế khiến lông tơ Diệp Như Hề dựng thẳng lên, giống như bản thân đang bị dã thú đói khát rình mò vậy.
Tạ Trì Thành cố kiềm chế ánh mắt, môi mỏng khẽ mở, giọng nói phát ra đã có chút khàn khàn.
“Cô đã phạm tội gì mà phải ngồi tù.”
Sắc mặt Diệp Như Hề lập tức cứng đờ.
“Anh điều tra tôi ư?”
Tạ Trì Thành nâng ly cà phê lên, nhấp
một ngụm, nói: “Tiểu An thật sự thích cô. Cho nên tôi không thể không đề phòng.’
Nếu như tên nhãi Lâm Tử Ngang có mặt ở đây thì nhất định sẽ hô to là anh nói dối! Rõ ràng chính là do anh có ý đồ bất chính, mới cho người điều tra rõ ràng.
Diệp Như Hề khẽ cắn môi dưới, không nghĩ tới hành động này của cô ở trong mắt Tạ Trì Thành lại có thêm vài phần dụ dỗ.
Cánh môi căng mọng bị cắn càng thêm đỏ, hơn nữa Diệp Như Hề còn đang rất khẩn trương, lại còn đưa lưỡi ra liếm liếm môi dưới trong vô
thức.
Tâm trạng của Tạ Trì Thành lúc này như mặt hồ phẳng lặng bị ném đá vào, từng vòng từng vòng sóng lăn tăn gợi lên trong lòng.
Anh lại cố uống thêm một ngụm cà phê, chậm rãi nuốt xuống.
“Tạ tiên sinh, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không tới gần Tiểu An nữa.”
Bị người ta coi như là người xấu thì ai cũng cảm thấy tức giận , đặc biệt là cô thật sự rất thích Tiểu An, cảm thấy cậu bé vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện khiến người ta thương xót.
Huống chi, Tiểu An miễn cưỡng cũng được xem như là cháu trai ngoại của cô đúng không? Cho dù bản thân cô có không thích Diệp Như Mạn đến mức nào cũng được, nhưng mỗi quan hệ này vẫn còn đó.
Tạ Trì Thành gật đầu, chỉ chỉ ly cà phê ở trước mặt cô rồi nói: “Không thử xem à?”
Đề tài đột nhiên xoay chuyển khiến người ta trở tay không kịp.
Diệp Như Hề không muốn uống cà phê, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô vẫn cầm ly lên nhấp một ngụm.
Vị đắng gắt lập tức truyền tới từ đầu lưỡi, Diệp Như Hề che miệng lại, thiếu chút nữa đã phun ra.
Là cà phê đen rang xay tinh khiết, đắng đến mức chảy nước mắt.
Diệp Như Hề sự nhất là vị đắng, nếu không phải đang ngại sợ mất mặt thì cô đã sớm phun ra rồi, phải tốn bao nhiêu công sức mới nuốt xuống được.
“Uống không ngon à?”
Bởi vì quá đắng mà vành mắt Diệp Như Hề đều nghẹn đỏ, nhịn không nổi mà trừng mắt nhìn anh liếc xéo một cái, ánh mắt kia mang theo ba
phần oán trách, bảy phần ủy khuất.
Tạ Trì Thành nở nụ cười trầm thấp. “Mẹ kiếp.”
Diệp Như Hề bị trình độ ác liệt của anh bức đến điên rồi, cho dù được giáo dục tốt đến mấy cũng không nhịn được nữa, cô trực tiếp đứng dậy, nói: “Tạ tiên sinh, cho dù việc tôi lấy đi ví tiền của anh là không đúng, nhưng tôi đã hoàn trả toàn bộ cho anh rồi, còn nữa, tôi đã cứu anh một mạng, anh lại đối xử với tôi như vậy à?!”
“ừ, ly cà phê này chính là trả ơn. Tôi cũng chưa từng pha cho người khác đâu.”
Ai thèm thuồng cà phê mà anh pha chứ!
Danh Sách Chương: