Trong đầu cô thì lý trí đang cảnh cáo, là cô không nên đồng ý, người như Tạ Trì Thành thâm sâu khó lường, cô cho tới bây giờ cũng đều không thể nhìn thấu anh, người này không thể vô duyên vô cớ có lòng tốt
như vậy được.
Nhưng, quá khó để cô có thể từ chối lòng tốt này.
Đặc biệt là mỗi lần Nhạc Nhạc nhìn thấy cô, ánh mắt hạnh phúc ấy và cả nỗi lo lắng sợ hãi bị bỏ rơi.
Lần nào cũng vậy, Nhạc Nhạc đều che giấu rất kỹ, con bé quá hiếu thuận và nghe lời.
Diệp Như Hề tự trách bản thân, cô một mực bôn ba với công việc để kiếm tiền, cố gắng hết sức để giành giật hy vọng sống sót cho Nhạc Nhạc, mà lại luôn sơ suất bỏ qua nhu cầu trong lòng con bé.
Mà hiện tại, Tạ Trì Thành lại nói với cô rằng cô cần phải lựa chọn giữa công việc và con cái.
Tạ Trì Thành cũng không thúc giục cô, mà là nói: “Lần trước, tôi đã hứa với Nhạc Nhạc sẽ cho em cơ hội phỏng vấn, nhưng em lại không thể ở lại Long Đằng. Lần này, em hãy suy nghĩ cho kỹ, rồi liên hệ lại cho tôi.”
Dứt lời, anh cất bước rời đi.
Diệp Như Hề đứng đó một lúc, nội tâm của cô lúc này vô cùng bình tĩnh.
Ngày hôm sau, Diệp Như Hề vẫn đi làm như bình thường, chỉ là cô phát hiện, Lục Tư Viễn có vẻ đang tránh mặt cô.
Lúc đầu thì không rõ ràng, nhưng có một lần cô cầm một tập tài liệu đi tìm anh, cô rõ ràng nhìn thấy bóng dáng anh ở bên trong, nhưng anh lại để người khác nhắn lại rằng anh không có trong đó.
Diệp Như Hề lập tức hiểu ra.
Trong công ty, ông chủ không chào đón mình, chuyện này hầu như không cần nghĩ cũng đoán được kết quả.
Diệp Như Hề cười nhạo chính mình, cho rằng cô có thể công tư phân minh, cũng cho rằng Lục Tư Viễn không phải loại người như vậy.
Chẳng qua chỉ là mình cô nghĩ như vậy mà thôi.
Diệp Như Hề cũng không nhiều lời, mà những ngày sau, cô càng nghiêm túc chỉnh sửa tài liệu cẩn thận hơn, sau đó, cô viết đơn từ chức và gửi thẳng đến hộp thư của Lục Tư Viễn.
Lúc Lục Tư Viễn nhìn thấy lá thư từ chức này, không cẩn thận làm đổ tách trà, anh thậm chí còn chẳng có thời gian quan tâm đến nó, lập tức lao ra khỏi văn phòng, tìm được Diệp Như Hề ở trong phòng Pantry
*
Phòng Pantry : Pantry hay pantry room là không gian phụ trợ đặc biệt trong các khách sạn, căn hộ hay văn phòng. Hiểu
một cách đơn giản, đây là một quầy bar, một khụ bếp nhỏ với đủ những dụng cụ pha chế theo mô hình tự phục vụ. Hay đây cũng là một không gian thoáng đẹp, nơi trưng bày kệ báo, sách, trà, café… trong văn phòng để các nhân viên có thể giải lao thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng và mệt mỏi.
“Em muốn từ chức?”
Diệp Như Hề nghe thấy tiếng động, quay người lại thì thấy đôi mắt của Lục Tư Viễn đỏ hoe.
Cô dừng một chút, thấp giọng nói: “Anh đã nhìn thấy nhanh như vậy sao? Vậy mà em nghĩ lát nữa anh mới phát hiện ra.”
Lục Tư Viễn thừa nhận là bởi vì anh nghĩ đến cô, có chút mất hồn mất vía không để ý tới công việc, cho nên lập tức nhìn thấy tập tài liệu mới trong hộp thư.
“Tiểu Hề, tại sao em lại muốn từ chức?”
Diệp Như Hề không trực tiếp nói ra nguyên nhân, mà là tìm lấy một cái cớ: “Trong nhà của em xảy ra chút chuyện.”
Lục Tư Viễn không chút nghĩ ngợi nói thẳng: “Không có khả năng! Em sẽ không vì chuyện này mà đột ngột từ chức, huống chi, những người nhà đó vốn dĩ không đáng để em làm như vậy.”
Diệp Như Hề mím môi, anh thực sự quá hiểu cô.
“Cho anh một lý do khiến em không thể không đi.”
Diệp Như Hề đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng nói: “Bệnh tình của Nhạc Nhạc không thể không có người chăm sóc. Em muốn toàn tâm toàn lực chăm sóc cho con bé.”
Lục Tư Viễn nắm chặt tay, đột nhiên nói: “Anh cho em nghỉ phép ba ngày, qua ba ngày, nếu em vẫn còn muốn nghỉ thì trực tiếp nói cho anh biết, anh cho em giấy nghỉ phép.”
Lúc này, Đường Anna đang đi tới tình cờ nghe được những lời này, lập tức nổi giận đến run người.
“Tư Viễn! Anh điên rồi sao?”
Danh Sách Chương: