Mục lục
Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo ánh trăng mờ ảo, Tạ Trì Thành lại nhìn thấy rõ ràng.

“Là cô?!

»>

Diệp Như Hề không quan tâm xem anh đang nói gì, thấy anh đã dừng lại, trong lòng bừng lên lửa giận, rốt cuộc bất chấp việc có thể bị phát hiện hay không, cô

duỗi tay đụng phải đèn bàn trên tủ đầu giường, đột nhiên giơ qua.

Tạ Trì Thành trước mắt tối sầm, ngã quỵ ở trên người cô.

Diệp Như Hề thở phì phò đem anh đẩy ra, luống cuống tay chân bò xuống giường rồi cầm quần áo mặc vào cẩn thận.

Cô oán hận nhìn chằm chằm anh một chút, hận không thẻ bóp chết người này, một màn vừa diễn ra làm cô nhớ tới chuyện khủng bố xảy ra sáu năm trước.

Chịu đựng mệt mỏi như vậy, Diệp

Như Hề duỗi tay từ trên người anh lấy ra túi tiền, cô trực tiếp mang đi, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi khách sạn.

Chờ đến khi Diệp Như Mạn canh thời gian tiến vào phòng chuẩn bị một trận ân ái mặn nồng, lại thấy Tạ Trì Thành đầy đầu máu đang nằm ở trên giường.

“A!!!”

Tạ Trì Thành trực tiếp bị đưa đi bệnh viện.

Lúc anh tỉnh lại biết đầu mình bị người ta đập phải khâu mấy mũi,

đám bác sĩ xung quanh không dám thở mạnh, sợ bản thân sẽ bị liên lụy.

Đường đường là tổng giám đốc của Long Đằng, lại bị đập đầu? Chuyện này mà truyền ra đúng là lấy mạng người.

May mắn thay, Tạ Trì Thành không có ý tứ nổi giận, sau khi bảo đám người lui xuống, chỉ để mỗi Tần Hải ở lại.

Thân là thư ký của Tạ Trì Thành, cũng là cùng anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, Tần Hải vẫn lấy can đảm hỏi: “ông chủ, anh đây





Tạ Trì Thành ấn ấn huyệt Thái Dương, đôi mắt tràn đầy sương mù, nói: “Đem Diệp Như Mạn bắt vào đây cho tôi”

“Phu nhân hiện tại..”

“Lập tức.”

“Vâng!”

Không bao lâu, Diệp Như Mạn đã bị mang lại đây, cô ta vừa thấy mặt Tạ Trì Thành, liền đỏ vành mắt, bày ra dáng vẻ quan tâm.

“Trì Thành, anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Là ai đã đánh anh thành như vậy? Em nhất định sẽ không bỏ qua cho người kia!”

Tạ Trì Thành âm u nhìn đối phương, Diệp Như Mạn bị ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn thì thụt lùi.

“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, người năm đó là cô sao?”

“Trì Thành, anh, anh đang nói gì vậy chứ?”

“Trả lời tôi, 6 năm trước, đêm hôm đó, thật sự là cô sao?”

Diệp Như Mạn lập tức rơi nước mắt, “Trì Thành! Anh đang nghi ngờ em sao?”

Diệp Như Mạn khóc như hoa lê đái vũ, nhưng trong lòng cô ta lại không hề hoảng loạn chút nào, mấy năm nay cô ta đã sớm dựa theo yêu cầu của mẹ mình diễn xuất điêu luyện cho những tình huống thế này.

“Ngày đó em uống xong rượu, vốn định đi tìm căn phòng để nghỉ ngơi một chút, lại bị anh, anh.”

Khuôn mặt cô ta đột nhiên nổi lên hai vạt ửng đỏ, không cần nói cũng biết câu sau là gì.

Tần Hải khá xấu hổ sờ sờ cái mũi, nếu không phải là mệnh lệnh của ông chủ, giờ phút này anh ta cũng rất muốn rời đi, đối với phu nhân của ông chủ tuy rằng trong lòng anh ta coi thường, nhưng cũng không dám nghi ngờ.

“May mắn là anh còn chịu trách nhiệm, em còn sinh Tiểu An cho anh nữa, Trì Thành, anh nghi ngờ em cái gì?”

Nhắc tới Tạ An, sắc mặt Tạ Trì

Thành mới hòa hoãn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK