Đến mức này, Diệp Như Hề có ngốc cũng hiểu ý anh là gì.
“Tôi tin tưởng Tạ tiên sinh anh có thể tìm được một đầu bếp tốt hơn cho Tiểu An.”
“Ba tháng, mỗi cuối tuần hãy đến một chuyến, tiền lương tự cô báo con số.”
Đây hoàn toàn không phải muốn thương lượng, mà là đang truyền đạt mệnh lệnh , giọng điệu độc đoán như vậy khiến Diệp Như Hề không nhịn được muốn mắng thành tiếng.
Người có tích cách tùy hứng tự đại như thế, thật sự không thấy nhiều!
“Tạ tiên sinh, tôi không có thời gian, rất xin lỗi đã phụ ý tốt của anh.”
Tạ Trì Thành biết tính tình của cô, vẻ ngoài thì nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, thật sự dưới đệm thịt còn cất giấu móng vuốt, biết cách phản kháng.
“Tôi có thể nói cho cô một tin tức.”
“Hả?”
“Về chuyện của cha cô”
Diệp Như Hề mở to hai mắt nhìn, tại sao ngay cả chuyện này mà anh ta
cũng biết?!
Tạ Trì Thành thấy cô trợn tròn hai mắt, giống như con thú nhỏ bị sự hãi, anh kiềm chế loại xúc động muốn vươn tay ra xoa nắn một hồi, anh nói: “Cô có thể điều tra một chút bắt đầu từ thư ký của cha cô”
Tin tức này có được là do lúc ấy khi Lâm Tử Ngang điều tra vể Diệp Như Hề, thuận tiện tra ra được, nói ra một lần, Tạ Trì Thành nhớ kỹ.
Diệp Như Hề nhịn xuống nội tâm đang cuộn trào sóng to gió lớn, cô không có nghi ngờ lời Tạ Trì Thành nói.
Dù sao đối với Long Đằng nói, doanh nghiệp Diệp Thị chẳng qua chỉ như món đồ chơi, căn bản không đáng để phí tâm tư.
Thư ký của cha cô..
Trong lúc nhất thời, trong đầu Diệp Như Hề là một mảnh hỗn loạn.
Tạ Trì Thành cởi dây an toàn, xuống xe, tự mình vòng qua phía cửa xe bên kia, nghiêng người dựa vào bên cạnh xe, tư thế rất tùy ý, nói: “Cuối tuần này bắt đầu, tôi sẽ kêu người qua đón cô.”
Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, sắc mặt phức tạp xuống xe, nhìn Tạ
Trì Thành, cắn răng, nói: “Có thể nói ra những điều anh biết cho tôi nghe không?”
Ý cười trên môi Tạ Trì Thành gia tăng, mang theo một tia xấu xa: “Chuyện này còn phải xem biểu hiện của cô thế nào.”
Diệp Như Hề mang theo tâm sự nặng nề rời đi.
Tạ Trì Thành nhìn bóng lưng cô đi vào nhà hàng, anh không có ngồi trở lại xe, mà là móc ra thuốc lá, cũng không hút, chỉ cắn cắn, ánh mắt có chút suy tư.
Trước khi điều tra được chân tướng
mọi chuyện, cần phải đem người đặt trong tầm kiểm soát của bản thân mới được.
Diệp Như Hề đưa tay đặt ở nắm cửa phòng, lúc chuẩn bị đẩy cửa ra, tiếng nói chuyện bên trong đã truyền ra.
“Cô nhân viên mới này cũng thật là, toàn thế giới đều chờ một mình cô ta! Một chút quan niệm về thời gian cũng không có!”
“Đúng vậy, hình như người này được ông chủ chỉ đích danh được tuyển thẳng vào cơ đấy, nghe nói không hề có chút bằng cấp nào cả.”
“Thật hay giả thế? Vậy thì làm sao có
thể đi vào công ty? Tư Nhữ cũng không phải là nơi con chó con mèo nào cũng thu nhận vào!”
“Suỵt, nhỏ giọng chút, lát nữa ông chủ quay lại đấy”
Vừa dứt lời, Diệp Như Hề liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
“Tiểu Hề?”
Danh Sách Chương: