Chương 248
Tạ lão phu nhân cũng nhận ra mình đã quá kích động, thực chất trong lòng bà ta cũng không nhìn trúng loại con gái như Diệp Như Mạn, một đứa con gái của gia đình nhỏ, làm sao có thê xứng với đứa cháu trai mà bà ta thương yêu nhất chứ?
Về phần Tạ Trì Thành, bà ta chưa bao giờ thừa nhận giọt máu này của họ Ta, nhưng vì sơ suất nhát thời nên đã đề đứa cháu này trưởng thành như bây giờ.
Giờ phút này, Diệp Như Hề đối với Diệp INNƯ tp có chút thương cảm, cô ta làm trâu làm ngựa, nịnh bợ lấy lòng lão phu nhân lâu như vậy, chỉ sợ cũng người ta cũng không coi cô tạ như người một nhà mà đổi đãi, chẳng qua chỉ là muôn chèn ép Tạ Trì Thành mà thôi.
Tạ lão phu nhân kìm nén cơn giận, nói: “Trì Thành, Như Mạn sinh con đẻ cái cho cháu, lại còn là mẹ của Tạ An, cháu hẳn là nên cho con bé một danh phận. – Cuối câu, giọng nói của bà ta có chút thay đổi, uy hiếp nói: “Đừng quên, ban đâu chính cháu đã tìm người đính hôn, bây giờ lại muôn đồi ý sao?”
Tạ Trì Thành không có phủ nhận chuyện này, mà là nhàn nhạt cười nói: “Ừ, là do tôi tìm nhầm người.”
Sắc mặt của Diệp Như Mạn trở nên tái nhợt.
Sắc mặt của lão phu nhân cũng thay A nói: “Cháu nói như vậy là có ý gì?”
Tạ Trì Thành không nói nhiều mà chỉ đê lại một câu: “Chúc bà sinh nhật vui như bây giờ.
Giờ phút này, Diệp Như Hề đối với Diệp JNHƯ Mạn có chút thương cảm, cô ta làm trâu làm ngựa, nịnh bợ lấy lòng lão phu nhân lâu như vậy, chỉ sợ cũng người ta cũng không coi cô tạ như người một nhà mà đỗi đãi, chẳng qua chỉ là muôn chèn ép Tạ Trì Thành mà thôi.
Tạ lão phu nhân kìm nén cơn giận, nói: “Trì Thành, Như Mạn sinh con đẻ cái cho cháu, lại còn là mẹ của Tạ An, cháu hẳn là nên cho con bé một danh phận.” – Cuối câu, giọng nói của bà ta có chút thay đổi, uy hiếp nói: “Đừng quên, ban đâu chính cháu đã tìm người đính hôn, bây giờ lại muôn đồi ý sao?”
Tạ Trì Thành không có phủ nhận chuyện này, mà là nhàn nhạt Cười nói: “Ừ, là do tôi tìm nhầm người.”
Sắc mặt của Diệp Như Mạn trở nên tái nhợt.
Sắc mặt của lão phu nhân cũng thay ân nói: “Cháu nói như vậy là có ý gì?”
Tạ Trì Thành không nói nhiều mà chỉ đê lại một câu: “Chúc bà sinh nhật vui vẻ, dù sao qua một tuổi cũng sẽ kém đi một phần.” – Sau đó, anh xoay người rời đi cùng Diệp Như Hề.
Cho đến khi anh rời đi, Diệp Như Hề có thể cảm nhận được sau lưng của mình bị ánh mắt của Diệp Như Mạn xuyên thủng.
Tạ Trì Thành đưa cho Diệp Như Hề một ly nước trái cây, tư thê tuỳ ý đứng đó.
Diệp Như Hề nắm lấy cái ly, nói nhỏ: “Anh đang cô tình chọc giận bà ây à, tại sao vậy?”
Tạ Trì Thành không phải người ngu.
ngồc như vậy, nêu ngu ngộc như thê cũng không thê ngôi lên vị trí này, những lời kia căn bản là anh cô ý nói ra khỏi miệng, cũng không hề quan tâm đến những vị khách kia.
Tạ Trì Thành híp đôi mắt hẹp dài, khóe môi Cong cong rôi nói: Em muốn biết?”
Diệp Như Hề dừng một chút, rất sáng suốt trả lời: “Tôi không muốn biết.”
Cô di chuyển nhiều nên có chút đau, mắt cá chân ở chân phải bị thương, còn chưa khỏi hoàn toàn, không thê đứng thăng trong thời gian dài, trên thực tê, cũng chỉ một lát như vậy tôi, cô đã đau đền đồ mồ hôi lạnh.
Tạ Trì Thành đi tới, vươn tay ra nói: “Đừng cậy mạnh.”
Danh Sách Chương: