“Nói cho mẹ nghe.”
“Bởi vì…Nhạc Nhạc không thể để mẹ mua…Con sợ…Con sợ mẹ sẽ không cần con nữa.”
Lúc nói chuyện, hai mắt Nhạc Nhạc đỏ hoe, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt, vẻ mặt rất bất an.
Ánh mắt Diệp Như Hề có chút chua xót: “Nói những lời ngớ ngẩn gì vậy, mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi Nhạc Nhạc.”
“Mami, tiền viện phí của Nhạc Nhạc rất đắt, cho nên Nhạc Nhạc không cần búp bê Barbie.”
Diệp Như Hề ôm lấy con gái, không mở miệng, sợ mình vừa mới mở miệng, sẽ không kìm được sẽ thốt ra giọng nói nghẹn ngào.
Mà Tạ Trì Thành lúc này, hai bàn tay đang rủ xuống dần dần nắm chặt lại, những đường gân xanh nổi hẳn lên trên mu bàn tay, như thể anh đang nhẫn nại chịu đựng điều gì đó.
Lúc này, thư ký Tần thần bí xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, gõ cửa, cung kính nói: “Ồng chủ, tôi đã mua hết về đây rồi.”
Tất cả mọi người cùng nhìn sang.
Thư ký Tần còn hướng về phía Diệp Như Hồ nở nụ cười thân thiện, đây là điều mà anh ta luôn muốn làm sau khi xuất viện, lúc đó nếu ông chủ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, Tần Hải cũng sẽ không được bình yên mà sống như bây giờ, cho nên sau khi xuầt viện, anh ta luôn muốn tìm một cơ hội để cảm ơn Diệp Như Hề.
Tạ Trì Thành nhìn sang, chỉ ừ một tiếng,
lập tức có người từ phía sau thư ký Tần đi tới, trên tay mỗi người đều cầm những túi đồ chơi lớn nhỏ.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đôi mắt của Nhạc Nhạc càng mở to hơn, hai mắt tỏa sáng.
Cho đến khi những món đồ chơi này được xếp ngay ngắn trong góc phòng bệnh, những người đàn ông đó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thư ký Tần xoay người, nói: “ông chủ, mọi việc đã hoàn tất.”
“Được rồi, lui xuống đi.”
“Vâng.”
Trước khi rời đi, thư ký Tần còn cung kính cúi chào Diệp Như Hề rồi mới quay đi.
Diệp Hi Nhạc kinh ngạc há hốc mồm, cô bé nhìn những món đồ chơi kia, hoảng sợ nói: “Chú đẹp trai, mấy món đồ này đều tặng cho cháu sao?”
Tạ Trì Thành mỉm cười, trong mắt lóe lên tia yêu thương, nói: “Đúng vậy, Nhạc Nhạc còn thích cái gì nữa không?”
Nhạc Nhạc theo bản năng nhìn về phía Diệp Như Hề, có chút do dự nói: “Chú đẹp trai, mấy món đồ chơi này rất đắt phải không? Nhạc Nhạc không cần, chú mau đem về đi, cháu có một con búp bê là được rồi.”
Diệp Như Hề cũng cảm thấy không ổn, không nên xem thường mấy món đồ chơi này, cô mới chỉ nhìn lướt qua, tất cả đều là hàng nhập khẩu, lại còn là phiên bản số lượng có hạn, được sản xuất bởi một thương hiệu cao cấp nào đó, thậm chí có tiền còn chưa chắc đã mua được.
Vừa định mở miệng, Diệp Như Hề lại nhìn thấy sự khao khát trong đáy mắt Nhạc Nhạc, con bé cố gắng che giấu ánh mắt nhưng vẫn là vẻ mặt lưu luyến không rời.
Cổ họng của Diệp Như Hề nghẹn lại, nhiều lời muốn nói nhưng cũng không thể nói thành lời.
Tạ Trì Thành nói thẳng: “Tặng cho cháu,
nếu không muốn, cháu cứ vứt đi.”
Nhạc Nhạc kinh ngạc: “Vứt đi ấy ạ?”
“ừ, cháu không muốn thì cứ vứt đi, hiện tại chú sẽ cho người vứt ra ngoài.”
Nhạc Nhạc vội vàng đi tới kéo áo Tạ Trì Thành, nhưng con bé quá thấp, chỉ có thể kéo được tay áo của anh, vội nói: “Chú đẹp trai, chú không thể lãng phí như vậy được! Những thứ này rất đắt đó!”
“Thứ mà Nhạc Nhạc không thích thì là rác rưởi. Rác rưởi thì nên vứt đi.”
Nhạc Nhạc lập tức nhăn mặt.
“Nhưng, cháu cũng không cần nhiều như vậy…”
“Cháu có thể tặng cho bạn bè của mình.”
Danh Sách Chương: