“Tôi và các người cùng đi.”
“Ông chủ!”
“Tìm không thấy người, thằng nhóc Tạ An kia đảm bảo sẽ bỏ nhà đi như cơm bữa cho xem.”
“Ồng chủ, tôi đảm bảo sẽ tìm được người, anh trở lại trong xe trước đi.”
Bước chân của Tạ Trì Thành tạm dừng một chút, khóe miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại bướng bỉnh cố chấp tới điên cuồng.
“Tôi đã tìm sai một lần rồi, lần này đây, tôi sẽ tự mình đi tìm cô ấy.”
Mưa to che khuất bóng dáng anh, chỉ là bước chân anh càng thêm kiên định.
Nước mưa tuy rằng đã xóa đi dấu vết của
bọn bắt cóc, nhưng đồng thời cũng khiến bọn chúng bị lạc mấy phương hướng.
“Lão đại! Không được rồi, chúng ta thấy không rõ đường đi, chúng ta lạc đường rồi!”
“Không có tín hiệu, điện thoại cũng không gọi nổi, lão đại, chúng ta phải dừng lại.”
“Muốn chúng ta bị vây chết ở chỗ này luôn hay sao!”
Diệp Như Hề sắp đi không nổi nữa, cô không ăn không uống không được nghỉ ngơi, thể lực đã tiêu hao quá mức, căn bản đi không nổi, cỏ biết rõ, đây là cơ hội cuối cùng , nếu tiếp tục đi nữa, liền cho dù có thể trốn thoát, cô cũng không đi xa được !
Cô đột nhiên dừng bước chân, nói: “Tôi, tôi muốn đi vệ sinh!”
Giữa trời mưa to như vậy, yêu cầu mà Diệp Như Hề đưa ra thật lỗi thời làm sao, nhất là khi đám người bọn họ đã loay hoay tại chỗ hai vòng vì lạc đường , tâm trạng đều đang không tốt.
Cô gần như cố gắng nói mềm nhẹ hết mức có thể với Trần Nhất Hổ còn lộ ra vẻ mặt vô cùng yếu đuối.
Nhưng Trần Nhất Hổ vốn dĩ đã không tin cô, hắn nói: “Thành thật chút, tiếp tục đi đi, đừng cho là tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì.”
Diệp Như Hề biết sẽ bị từ chối, trong lúc cả đoàn người di chuyển cô cố ý đi chậm lạl một chút.
“Đừng, đừng có đẩy tôi, tôi không đi nhanh được, đi nhanh tôi không nín được. ”
Trước thì yêu cầu được đi vệ sinh, sau lại yêu cầu đi chậm lại, ấy vậy mà Trần Nhất Hổ cũng không hề tỏ ra khó chịu.
Dần dần, Diệp Như Hề cùng Trần Nhất Hổ đã tụt về phía cuối hàng, mấy tên đàn em đi phía trước để tìm đường ra.
Trái tim Diệp Như Hề đập nhanh dữ dội, đôi mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm, tìm ký hiệu vừa rồi cô đã tự tạo ra, khi nhìn thấy ký hiệu kia, cô hạ quyết tâm, đột nhiên ngã nhào về phía bên cạnh.
Trần Nhất Hổ bị bất ngờ, phản ứng không kịp, hắn muốn tóm lấy cô, nhưng không có bắt được, chỉ biết trơ mắt nhìn cô ngã xuống nền đất lở.
Sau khi Diệp Như Hề lăn vài vòng, cô dùng một chút lực, đem dây thừng đã bị ma sát gần dứt kia dựt ra, sử dụng cả tay và chân trườn vào cái hố cạnh đó, vơ một đống lá cây khô phủ lên che chắn cơ thể.
Cô co rúm thành một nhúm, toàn thân đều vô cùng đau đớn, tất cả đều là vết thương được tạo ra do quá trình lăn xuống .
Trên đỉnh đầu còn có thể nghe thấy tiếng rống giận của Trần Nhất Hổ, hắn ra lệnh cho những người khác bò xuống dưới tìm cô.
Diệp Nhự Hề cố gắng ôm chặt chính mình, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống, cô cắn chặt răng, không thể bị bắt đi được, cô muốn sống sót trở về, cô còn phải gặp lại Nhạc Nhạc của cô.
Vị trí này khá khuất tầm mắt, nhưng có thể trốn được bao lâu thì cô không biết, chỉ có thể cầu nguyện cho những người đó sẽ từ bỏ việc tìm kiếm cô.
Mưa càng lúc càng lớn, giống như là ông trời cũng đang giúp đỡ Diệp Như Hề, mưa lớn như vậy, tầm mắt cũng bị cản trở.
Những tiếng bước chân lao xao đã rắt nhiều lần tới gần chỗ cô, Diệp Như Hề ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, khi tiếng bước chân rời xa thì cô đột nhiên nghĩ tới mình còn có di động, vội vàng móc ra.
Nơi này có tín hiệu!
Danh Sách Chương: