Khẩn cấp đưa người đi tới bệnh viện, bác sĩ đã sớm nhận được thông báo và chờ sẵn, Diệp Như Hề vừa tới bệnh viện thì đã được chữa trị ngay.
Tạ Trì Thành đứng bên ngoài, nước mưa nhỏ xuống theo tóc anh, cả người ướt đẫm, nhưng trông lại không hề chật vật chút nào, sự thù địch toát ra khiến người ta phải tránh xa 3 mét.
Tần Phong vẫn ở lại bắt người, Lâm Tử Ngang đang ngồi trong bệnh viện chạy đua với thời gian để thu thập dữ liệu, không có sự cản trở của sư phụ Tạ An, anh ấy lấy được tư liệu rất thuận lợi, hiện tại chỉ cần sửa sang lại là được.
Tuy nhiên, Lâm Tử Ngang rụt rụt cổ, nói: “Ông chủ, anh đi thay bộ quần áo trước đi chứ.”
“Đưa tư liệu cho tôi.”
Lâm Tử Ngang vội vàng sửa sang lại tư liệu rồi đưa qua.
Tạ Trì Thành xem qua từ câu từng chữ, cho dù đã biết được sự thật, nhưng khi nhìn thấy chứng cứ vô cùng xác thực như vậy, tâm trạng của anh trở nên bất ổn.
Lâm Tử Ngang tiếp tục nói: “Mặt khác.
Cái vị hôn thê kia của anh, hiện tại còn đang dỗ dành người bên phía lão phu nhân kia, có lẽ.”
Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, trong lòng thì bốc hỏa, người phụ nữ ngu xuẩn Diệp Như Mạn này xem anh như con khỉ mà chơi đùa, một tay che trời, che giấu suốt 6 năm, nhưng anh lại không cỏ phát hiện.
“Cậu ở lại nơi này, cô ấy tỉnh lại thì báo cho tôi.”
“Ông chủ, anh muốn đi đâu?”
“Đám chuột nhảy nhót lung tung cần phải được dạy dỗ một chút.”
Tạ Trì Thành thay quần áo, liền đi về hướng nhà lão phu nhân kia.
Lúc Diệp Như Hề tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang nằm ở bệnh viện, đầu choáng váng mơ hồ, thân thể không còn chút sức lực nào.
Vừa mở mắt ra, liền nghe thấy giọng nói mừng rỡ từ bên cạnh truyền tới.
“Tỉnh rồi! Mami, mẹ tỉnh rồi!”
Trên khuôn mặt nhỏ của Tạ An tràn ngập hưng phấn, còn không kiềm chế nổi mà thốt lên tiếng gọi cậu đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.
Diệp Như Hề quay đầu lại đối mặt với ánh mắt của Tạ An, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói lại khàn khàn, cổ họng khô rát.
“Mami! Để con rót cho mẹ miếng nước!”
Khi uống xong một ngụm nước ấm, cuối cùng cô cũng có thể nói chuyện dễ chịu hơn.
“Tạ….An?”
“Mami, mẹ hãy gọi con là Tiểu An đi!
Tạ An đã gấp không chờ nổi, cậu muốn được gần gũi hơn với mẹ ruột của mình.
“Nơi này….”
“Là bệnh viện! Mami, mẹ đừng sợ, người xấu đều bị daddy cưỡng chế rời đi hết rồi!”
Diệp Như Hề chậm rãi nhớ lại ký ức trước khi hôn mê, cô đã sống sót rồi sao?
Không, từ từ….
Càng quan trọng hơn là….
“Cháu, vì sao cháu lại gọi ta là mami?”
Danh Sách Chương: