Mục lục
Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Như Hề biết anh có ý gì, lắc lắc đầu, nói: “Long Đằng không thích hợp với tôi, tôi đã tìm được công việc mới rồi.”

Tạ Trì Thành ừ một tiếng.

Diệp Như Hề nghĩ đến những lời đầy ẩn ý mà người đàn ông này từng nói với mình trước đây, có chút bứt rứt không yên, cô nhịn không được hỏi: “Tạ tiên sinh, những lời lần trước anh

nói là có ý gì thế?

((

Lời nói gì?”

Người này quá ác liệt!

Anh rõ ràng biết là cô đang nói cái gì.

“Chính là…khách sạn Sun Will, vì

sao anh lại nhắc tới cái tên này?”

Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, đột nhiên dừng xe ở ven đường, nói: “Cô cảm thấy thế nào?”

Xe dừng lại, Diệp Như Hề càng thêm bất an, thậm chí còn hận không thể lập tức lao xuống xe.

“Tôi không biết.”

“Vậy thì không biết.”

Một tay Tạ Trì Thành đặt trên tay lái, một tay lại gác lên cửa xe, chống cằm, dùng một loại ánh mắt cười như

không cười nhìn về phía Diệp Như Hề.

Giờ khắc này, Diệp Như Hề có ảo giác mình như con mồi bị dã thú theo dõi.

Thật ra Tạ Trì Thành cũng không có dự định làm cái gì trong lúc này, những chuyện còn chưa nắm chắc, anh không có chủ động ra tay ngay.

6 năm trước cũng bởi vì quá mức vội vàng, anh đã bị người ta lừa gạt.

Nhắc đến chuyện này, vẻ lạnh lẽo lại xuất hiện giữa hai đầu mày.

“Tạ tiên sinh, chúng ta đi thôi.”

Còn không đi, thời gian sẽ thật sự không kịp mất.

Tạ Trì Thành một lần nữa lái xe, chỉ là, không khí càng lúc càng cô đặc.

Dọc theo đường đi, Diệp Như Hề không hề mở miệng, cô luôn có cảm giác nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là im miệng.

Chờ tới nơi rồi, xe yên ổn dừng lại, Diệp Như Hề ngay lập tức gấp đến không chờ nổi muốn nhảy xuống xe, nhưng cửa xe lại bị khóa lại.

Cô nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn anh.

Quả nhiên, cô rất sợ tôi.

Diệp Như Hề lúc này khá tức tối, cố gắng đè nén rồi nói: “Tạ tiên sinh, anh còn có chuyện gì muốn nói sao?”

Tạ Trì Thành không chút để ý nói: “Tạ An rất nhớ cô”

Nhắc tới Tạ An, Diệp Như Hề đã bớt xù lông nhím hơn rất nhiều.

“Tiểu An xảy ra chuyện gì à?”

Tạ Trì Thành nghiêm túc nói: “Nó không chịu ăn cơm.”

Trẻ nhỏ kén ăn thì không tốt.

“Nó lại không hề kén chọn đồ ăn cô làm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK