Khúc cua, tới rồi, mà tốc độ của bọn họ chỉ
cần xảy ra một chút sai lầm, thì sẽ lao ra khỏi rào chắn, một xe hai mạng.
“Ngay ở lúc này, phanh lại!”
“Kíttttt—”
Tiếng phanh xe chói tai cắt ngang màn đêm tĩnh mịch.
Bánh trước ma sát dưới mặt đường, bánh sau lắc lư, cả chiếc xe đã vượt qua khúc cua trong tư thế vô cùng khoa trương.
Khung cảnh trước mắt cô gần như mờ đi.
Tiếng tim đập trở nên vô cùng rõ ràng, cho đến khi xe vút qua toàn bộ khúc cua, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, rộng mở.
Ánh đèn điểm xuyết nối thành một hàng dài, sự yên lặng cuối cùng của thành thị như cô đọng ngay giây phút này, rộng lớn biết bao, phóng mắt nhìn khung cảnh hai bên đường không sót một chút gì.
Cô tựa hồ còn nghe thấy được tiếng cười trầm thấp của anh, lồng ngực cũng phập
phồng theo tiếng cười.
“Làm tốt lắm.”
Cho đến khi xe đã dừng lại lâu thật lâu, Diệp Như Hề mới tìm về được ý thức của bản thân.
Vừa quay đầu, liền va vào đôi mắt đen láy của Tạ Trì Thành.
Cô ngơ ngẩn.
Tạ Trì Thành chậm rãi nở nụ cười, anh nói: “Còn cảm thấy buồn chán nữa không?”
Đột nhiên, Diệp Như Hề cũng nở nụ cười, là nụ cười chân thật, tiếng cười dần lớn hơn, mi mắt cong cong, khuôn mặt vốn đã rất thanh tú nay có vẻ càng thêm lộng lẫy.
Lúm đồng tiền như hoa, lay động lòng người.
Cô nhoài người lên vô lăng, cười đến mức bả vai cũng run rẩy.
“Không buồn chán nữa”
Loại cảm giác chạy xe như bay này rất kích thích.
Là chuyện mà cô chưa từng trải nghiệm. “Muốn tiếp tục không?”
“Hả?”
“Tiếp tục đi về phía trước.”
Lúc này đây, anh đã thu hồi tay, không khống chế tay lái nữa.
Nhưng Diệp Như Hề cũng không còn vẻ sợ hãi.
Dầm chân ga, đôi tay nhẹ nhàng đặt ở trên tay lái, thân thể cũng không còn căng chặt, mà trở nên thả lỏng.
“Với can đảm này của em, có thể gây chuyện rồi chạy trốn hay sao?”
Tim Diệp Như Hề run lên, theo bản năng giẫm phanh lại.
Tạ Trì Thành chốc một tay trên cửa sổ, mắt cũng không nhìn cô, nhưng Diệp Như Hề
lại có ảo giác như bản thân bị nhìn thấu. Anh, còn điều tra ra được cái gì?
“Xuống thôi.”
Tạ Trì Thành đẩy cửa xe ra đầu tiên, xuống xe.
Diệp Như Hề cũng đi theo anh xuống xe, hai chân gần như nhũn ra.
“Qua ghế phụ đi.”
“Tạ Trì Thành, anh đang muốn làm gì?” “Giúp em khắc phục sợ hãi.”
“Cái gì?”
“Lên xe.”
Diệp Như Hề mím môi, có loại dự cảm không tốt lắm, cô đứng ở tại chỗ, không động đậy.
Tạ Trì Thành cười chế nhạo, đuôi mắt còn mang theo ý giễu cợt, “Không lên xe, muốn tự đi bộ trở về sao?”
Không thể nào đi bộ được, nơi này ngay cả một chiếc xe cũng không có, rừng núi hoang vắng, nguy hiểm rất lớn.
Diệp Như Hề lại một lần bị ép buộc, leo lên ngồi trên ghế phụ.
Danh Sách Chương: