Ngày mà Nhạc Nhạc có thể rời khỏi bệnh viện kia, trời xanh mây trắng, khó có dịp gặp thời tiết đẹp như vậy, ngay cả chị Dương cũng dành ra một ngày rảnh rỗi đi cùng Diệp Như Hề, cùng nhau đón Nhạc Nhạc về nhà.
Phòng ở đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chị Dương cũng sẽ dọn lại đây ở cùng hai mẹ con cô.
Đối với di Dương mới quen thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng rất quan tâm tới mình, Nhạc Nhạc làm quen rất nhanh, buổi chiều đã mở miệng khép miệng
là ngọt ngào gọi dì Dương, dì Dương.
Khiến Dương San mừng rỡ tìm không nói nên lời, hận không thể đem toàn thế giới đều cho cô bé, năm đó bởi vì một số chuyện mà cô phải chịu di chứng không sinh được con, đời này cũng không thể có được đứa trẻ ruột thịt của mình.Cho nên hiện tại cô vô cùng thích thú trước mấy tiếng gọi ngọt xớt kia của Nhạc Nhạc nhỏ bé.
Thậm chí còn run rẩy nói qua với Diệp Như Hề , cô muốn trở thành mẹ nuôi của Nhạc Nhạc.
Diệp Như Hề đồng ý ngay, còn hỏi qua ý kiến của Nhạc Nhạc một chút.
Nhạc Nhạc chớp chớp mắt to, nhìn về phía Dương San, nhìn đến mức tim trong lồng ngực Dương San đập thình thịch, cứ sợ cô nhóc không đồng ý.
“Mami, mẹ nuôi là cái gì ạ?”
“Mẹ nuôi cũng giống như mami vậy đó, sẽ chiều con, yêu con đối tốt với con nè, Nhạc Nhạc có muốn dì Dương trở thành mẹ nuôi của con không?”
Nhạc Nhạc cười cười lập tức đồng ý: “Muốn ạ! Nhạc Nhạc muốn dì Dương trở thành mẹ nuôi của Nhạc Nhạc!”
Vành mắt Dương San đỏ lên, thiếu
chút nữa còn rơi cả nước nắm.
“Ôi, Nhạc Nhạc thật ngoan! Mẹ nuôi về sau nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt!”
Nhạc Nhạc cũng không ngượng ngùng, trực tiếp duỗi tay muốn ôm một cái, cái miệng nhỏ ngọt xớt, không cần bôi mật mà cái miệng cứ mấy máy không ngừng.
Diệp Như Hề đang cắt trái cây trên bàn, dở khóc dở cười, tuy nhiên trong lòng lại thấy vui thay cho chị Dương .
Dương San là người rất quan trọng đối với cô, thời điểm còn ở trong tù, nếu không có Dương San che chở,
cô đã sớm bị bạn tù ăn đến xương cốt cũng không còn rồi, phần ân tình này cô mãi mãi không bao giờ quên.
Nhận Nhạc Nhạc làm con gái nuôi xong, Dương San càng thêm quan tâm về bệnh tình của Nhạc Nhạc, lại tìm một cơ hội dò hỏi một phen.
“Thật sự tìm không tìm được tủy xương thích hợp sao?”
Diệp Như Hề mất mát lắc đầu, nói: “Bác sĩ nói hy vọng rất xa vời, vẫn luôn cố lưu ý, không dễ tìm chút nào.”
Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau của Diệp Như Hề.
“Hay là để chị thử đi kiểm tra qua một chút? Nói không chừng còn có thể, lỡ như hợp thì sao!”
Trong lòng Diệp Như Hề có chút cảm động, biết đây là chị Dương quan tâm tới Nhạc Nhạc.
“Cảm ơn chị Dương, nhưng chỉ sợ là không được, nhóm máu của Nhạc Nhạc cũng rất hiếm, yêu cầu rất hà khắc.”
Dương San chưa từ bỏ ý định, “Xác suất thích hợp của người có quan hệ huyết thống rất cao, cha của Nhạc Nhạc nói không chừng có thích hợp, em đi tìm người đó chưa?”
Diệp Như Hề trầm mặc một chút, không có trả lời.
Cô đã nói với chị Dương trước khi cô vào tù một năm có được canh giữ và sinh con trong bệnh viện, cho nên Nhạc Nhạc là con gái ruột của cô, chỉ là chưa bao giờ nhắc tới cha của Nhạc Nhạc.
Vấn đề riêng tư này, Diệp Như Hề cũng không có tiếp tục giấu giếm, đem chuyện xảy ra năm đó kể qua một lần bằng cách tóm gọn nhất.
Dương San lập tức vô cùng tức giận, sắc mặt cũng thay đổi.
Danh Sách Chương: