Mộ Ngôn một cái đầu cụng qua, Quý Lan Âm ăn đau ôm trán, thấy Mộ Ngôn đứng dậy.
"Nàng đi đâu?"
Mộ Ngôn tạm ngừng bước, nhướng mi, giọng hơi khẽ cười nói, "Kiếm ngân phiếu cho chàng."
Nữ tử vành môi hơi nhoẻn, mi mực như họa, trông càng ôn hoà.
Quý Lan Âm nhìn không khỏi ngây người, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Mộ Ngôn đã sớm đi rồi.
Quý Lan Âm: "......"
Từ từ!
Nàng biết đường đi hồi nào hả!
"Mộ Ngôn!" Quý Lan Âm gấp đến kêu lên một tiếng, nhưng không được bất cứ hồi đáp gì, còn ngã từ trên giường xuống đất.
"......"
Quý Lan Âm gượng dậy, chậm chạp nhìn thoáng qua chân mình.
Cơn đau thấu xương khiến mặt hắn trắng bệnh, có điều lông mày hắn không mảy may chau lại.
Người xem hắn khóc đã không ở, nước mắt rơi cũng không hề ý nghĩa.
Trẻ con biết khóc có kẹo ăn, đó là Quý Lan Âm lẻ loi một mình lớn lên, tự ngộ ra.
Chân Quý Lan Âm xác thật không thể hoạt động, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ở nhà đợi Mộ Ngôn về.
Tất nhiên, nổi bất an lại lặng thinh mà len lỏi nơi đáy lòng.
Hắn vẫn sợ, sợ Mộ Ngôn sẽ bỏ lại hắn.
*
Lần trước Mộ Ngôn cùng mấy gia đinh làm tốt quan hệ, mấy gia đinh cũng có một số bằng hữu khác.
Gia đinh nhà địa chủ gia nuôi đều là một đàn đáng yêu sùng văn thượng võ.
Thích cùng Mộ Ngôn nói chuyện phiếm.
Lúc Quý Lan Âm không ở nhà, cũng thường hay đến tìm cô.
Quý Lan Âm lần trước bổ đầu nữ nhi nhà địa chủ, địa chủ tự nhiên không có khả năng không tìm đến cửa.
Nhưng phát hiện chỉ có Mộ Ngôn.
Cố tình Mộ Ngôn lại giả bộ thế ngoại cao nhân, cộng thêm, địa chủ này cũng không phải người bình thường.
Sau một phen giao du, địa chủ chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Còn mở cho Mộ Ngôn một cánh cửa.
Địa chủ: "Cô nương tài hoa là thế, nếu có thể đến phủ, giáo dục nữ nhi không nên thân của ta, cảm kích không gì bằng."
Mộ Ngôn: "Tự nhiên tự nhiên."
Nhà địa chủ này họ Hoàng, nữ nhi lúc trước trêu ghẹo Quý Lan Âm, tên là Hoàng Diệp Toàn.
Hoàng Diệp Toàn không học vấn không nghề nghiệp, hàng ngày cũng chỉ lên phố trêu chọc nam tử trên đường.
Nàng ta lớn lên da dầy thịt béo, một thân thịt mỡ làm nhoè đi ngũ quan.
Và hiện tại —
Nam tử nhà họ Hoàng đang rụt rè ngượng ngịu hỏi thăm ngũ hành bát tự của Mộ Ngôn, tên họ là gì, nhà ở nơi đâu.....
Mộ Ngôn một tay chấp sau lưng, trong tay không biết từ đâu ra cây quạt gấp, điềm nhiên cười, để cho nam tử đó mặt lại đỏ hơn.
Mộ Ngôn tức thì thu hồi nụ cười, "Trong nhà đã có phu lang."
Nghe xong lời này, nam nhân mặt trắng bệch, nhây nhây môi, ném túi tiền lên người Mộ Ngôn, "Ngươi người này sao tự luyến thế, nhân gia nhưng đâu nói có ý với ngươi."
Nam tử kia hung hăng nguýt Mộ Ngôn một cái.
Sau đó dậm chân, hẩy mông hẩy mông rời đi.
Mộ Ngôn: "......"
Bỗng dưng cô cảm thấy, ở trước mặt nhi tử nhà địa chủ, bộ dáng dậm chân dỗi bỏ đi của Quý Lan Âm, giống như học trộm mà không thành công vậy.
Con trai nhà địa chủ nhất cử nhất động, quả thực là tiêu chuẩn tiểu thư khuê các...
Mộ Ngôn bị sét đánh đến trong chín ngoài khét, hoàn toàn trụi thành tro.
Không so sánh thì không có tổn thương, hiện giờ cô có phải nên may mắn Quý Lan Âm đi đường còn chưa lắc mông hay không?
Hoàng Diệp Toàn ngó bộ dạng Mộ Ngôn, khuỷu tay huýt Mộ Ngôn một cái, giọng điệu khinh thường, "Chỉ ngươi mà còn trong nhà có phu lang, ngươi không phải chưa chạm qua nam nhân sao?"
Mộ Ngôn bị huýt lui về sau mấy bước, hơi há miệng, cổ họng ngứa nhẹ.
Cô che môi ho vài tiếng, điềm nhiên liếc Hoàng Diệp Toàn, "Làm phiền Hoàng tiểu thư lại chạy thêm ba vòng nữa."
Mộ Ngôn thản nhiên cười, "Hoàng tiểu thư còn nói chuyện được, là còn sức."
Hoàng Diệp Toàn: "......" Muội, con ma ốm chết tiệt!