Vươn răng nanh cắn cắn môi Mộ Ngôn, mùi máu tươi tràn ngập ở giữa môi hai người.
"Chạm vào!"
Mộ Ngôn bị để ở trên thân cây, môi nhu mềm ở bên môi cô cọ xát, cảm giác tê dại quét toàn thân.
Mộ Ngôn cảm giác dưới thân căng thẳng.
"..."
Vưu Tư căn bản không cần dừng lại để thở, nhưng là Mộ Ngôn cần a, mỗi khi cô phải rời khỏi Vưu Tư để hô hấp, liền bị Vưu Tư hung hăng cắn một cái.
Cứ tiếp tục như vậy đến nửa tiếng sau --
Dưới sự bắt ép của Vưu Tư, Mộ Ngôn cứng rắn mà học xong khóa hôn môi.
Chúa tể hệ thống:(′⊙ω⊙`) oa nga.
Nụ hôn cấm.
Trên sắc mặt tái nhợt của Vưu Tư nhiễm một tầng đỏ thắm, cánh môi yêu diễm, thủy quang liễm diễm, treo ở trên người Mộ Ngôn.
Một đôi mắt ý vị thâm trường mà nhìn cô.
"Anh trai quản gia, anh.." tay Vưu Tư dần dần hạ xuống, thời điểm liền phải chạm vào dưới bụng kia, lại bị Mộ Ngôn cầm tay.
Lúc này Mộ Ngôn cảm giác thật không tốt, da thịt màu trắng phiếm màu đỏ thắm quỷ dị, môi mỏng dị thường yêu diễm, vành tai hồng thấy máu.
Cô nhìn Vưu Tư, thanh âm khàn khàn, "Đừng nháo."
Thanh âm trầm thấp thuần mỹ như rượu hoa điêu làm người nghe một trận choáng váng.
Vưu Tư ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, lại thấy hắn môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng thở dốc.
Hừ lạnh một tiếng, tùy tay giơ lên, chỉ về phía người đang nằm dưới đất, "Đó là ai?"
Mộ Ngôn theo tầm mắt hắn nhìn thoáng qua, là Uyển Uyển.
"Muội tử."
"Ai?"
Vưu Tư đôi mắt nguy hiểm nheo lại, yêu dã liếm liếm môi, "Anh trai, phải nói thật nha."
"Là muội tử." Mộ Ngôn dừng một chút, rồi sau đó chậm rãi nói.
"Anh vừa mới ôm nàng."
"Tôi băm tay."
"Tôi luyến tiếc đâu."
"Kia nghẹn."
"..."
Mộ Ngôn buồn bực, tầm mắt từ từ nhìn lướt qua Vưu Tư, lại thấy hắn ở trên người cô lộn xộn, hô hấp liền hơi loạn.
Hai tròng mắt dần dần sâu thẳm, xoay người, đem Vưu Tư đè ở trên thân cây, nhẹ nhàng dựa vào đầu vai hắn.
Thanh âm trầm thấp, "Đừng cử động, lại động nữa thử xem?"
Mộ Ngôn nhắm mắt lại áp xuống cỗ tà dục trong thân thể kia, linh hồn của cô đều đang kêu gào, chiếm hữu hắn, làm hắn!
Kia ý chiếm hữu mãnh liệt, cảm giác bệnh trạng cơ hồ làm Mộ Ngôn mất khống chế.
Cô không nên có loại cảm giác này.
Không biết vì cái gì, Vưu Tư thế nhưng theo bản năng liền dừng lại, không dám lộn xộn.
Gió lạnh hơi hơi phất qua, thổi tan hơi thở ngọt nị ái muội trong không trung.
Mà suy nghĩ của Mộ Ngôn là người dưới thân cô này.
Cứ việc căn nguyên chi lực bởi vì linh hồn cô không đồng đều không dùng được, vẫn luôn phong ấn tại sâu bên trong.
Chính là, cũng không nên chạy đến trên người người khác, còn có thể tự nhiên để người sử dụng.
Mộ Ngôn cảm thấy sẽ bị tức chết.
"Sách, cho hay không vẫn phải cho, ngươi chẳng lẽ còn cần chút căn nguyên chi lực này để thoát thân?"
Chỗ sâu trong linh hồn truyền đến thanh âm cười nhạo của Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch sau khi bị Mộ Ngôn bắt được, trực tiếp bị nhốt ở bên trong ma kính, ra không được.
Thấy Mộ Ngôn như thế, càng là ra sức trào phúng.
"Câm miệng."
"..."
Thẩm Bạch nhưng thật ra không có lại nói tiếp, có lẽ là kiêng kị cỗ lực lượng tà ác phía sau Mộ Ngôn kia.
Đích thấy, đối với Mộ Ngôn mà nói, cô căn bản không cần căn nguyên lực lượng.
Linh hồn không đầy đủ, càng là không dùng được.
Mà cỗ lực lượng vẫn luôn đi theo bên người Mộ Ngôn kia, loại lực lượng bị loại ra kia, phảng phất mới là lực lượng mà Mộ Ngôn vẫn quen dùng.
Không biết qua bao lâu, Mộ Ngôn mới bình phục, cô nhìn Vưu Tư an tĩnh, đột nhiên ho khan một tiếng, lui về phía sau vài bước, đem Vưu Tư buông ra.
"Đi thôi."
Mộ Ngôn thanh âm còn có chút ách.
Vưu Tư lạnh lạnh liếc mắt nhìn Mộ Ngôn một cái, lại nhìn nhìn thiếu nữ trên mặt đất kia.
Lại thấy Mộ Ngôn nhìn cũng không thèm nhìn thiếu nữ kia một cái, mới cảm thấy mỹ mãn, rời đi.