Cô phải khen Quý Lan Âm có dự kiến sẵn, hay là phải châm chọc những người này IQ không đủ dùng đây?
Mộ Ngôn liếc mắt bên trái một cái, bên cạnh hố có dựng một tấm biển.
Mặt trên có mấy chữ ——
Phía trước có hố, đi đường vòng.
Tất nhiên đó còn là do Quý Lan Âm đã không chỉ một lần ra cửa rơi xuống hố do chính mình đào ra, cộng thêm chúa tể hệ thống dài đến một giờ giáo dục về giá trị của cuộc sống, Mộ Ngôn mới làm tấm biển này.
Hiện tại ——
Mộ Ngôn có chút không nỡ nhìn thẳng.
Mấy tên gia đinh nhìn lên trên xem, ánh mặt trời hắt nắng làm thân hình Mộ Ngôn có vẻ mông lung, mấy ả gia đinh nheo mắt, nhìn mãi hồi lâu, cũng nhìn không ra ai ở đó.
Người ta khoanh tay, biểu cảm nhàn nhạt, mắt cụp xuống có vẻ như đang trông xuống các nàng.
Trông thì không nhận ra nam hay nữ.
Nhưng nhìn thân hình Mộ Ngôn thì có vẻ mảnh khảnh, mấy tên gia đinh tưởng rằng cô là nam tử.
Vì thế bèn cả giận nói, "Ngươi cái thứ cho mặt mũi mà không biết xấu hổ! Thế nhưng còn dám đào hố âm lão tử!"
"Thả lão tử lên, xem lão tử có đánh chết thằng tiện nhân ngươi không cho biết!"
Mộ Ngôn híp híp mắt, trên mặt ý cười như tăng thêm, "Các người đang nói ai?"
Tiếng nói cô nghe hơi khàn khàn, nhưng rõ ràng không phải giọng nam tử.
Mấy tên gia đinh sửng sốt.
Trong đám, tên gia đinh ở dưới cùng, cùng Mộ Ngôn ngó mắt nhìn nhau.
Sau lưng tên gia đinh chợt lạnh, "Nàng là nữ."
Mấy tên gia đinh bỗng chốc ngây người.
"Nữ?"
Nhìn người đứng ở trên đó, trông thật sự có hơi quá ốm yếu rồi, hoàn toàn không phù hợp với diện mạo của nữ tử nữ tôn quốc.
Chỉ là......
Các nàng nheo mắt cẩn thận nhìn lại, hình như, là nữ nhân thật...
Sắc mặt mấy người vèo biến đổi.
Một tên gia đinh trong đó phản ứng siêu nhanh, vội vàng cười, "Không không không, là chúng ta có mắt không tròng, nhận nhầm cô nương thành nam tử."
"Rất xin lỗi, xin lỗi."
"Làm phiền cô nương cứu chúng ta lên, chủ nhân nhà ta nhất định sẽ đáp tạ cô nương."
Tên gia đinh này thoạt nhìn còn không tính quá ngốc, biết xem người.
Mộ Ngôn nhìn mấy tên gia đinh, cười nhạt một tiếng, "Nga? Tại sao tới đây?"
Vừa hỏi tới việc này, đám gia đinh hăng hái, "Nơi này có chăng người tên Quý Nhị Ngưu, chúng ta là tới tìm hắn."
"Bát phu này hại chủ nhân nhà chúng ta còn lặn mất."
Bát phu...
Khóe miệng Mộ Ngôn nhịn không được giật giật, thần con mẹ nó bát phu.
Vì thế Mộ Ngôn mặt không đổi sắc, cứu mấy người này lên.
"Ở đây không có ai kêu Quý Nhị Ngưu."
Mấy tên gia đinh chật vật phủi phủi quần áo của mình.
Nghe Mộ Ngôn nói có hơi ngẩn tò te, ngẩng đầu nhìn mặt Mộ Ngôn, thoắt cái ngây người.
Ở nông thôn hoang dã, có thể tìm ra người đẹp đã không dễ dàng gì.
Nhưng người ở trước mặt này, trông lại còn đẹp hơn cả nam tử, cũng muốn yếu ớt hơn nam tử một chút.
Người này môi mang nụ cười, cứ việc mặc vải thô áo tang, cũng khó nén nổi một thân quý khí, rất có cảm giác như ẩn sĩ ẩn cư nơi núi rừng.
Muốn nói Mộ Ngôn hiện tại gì khác không có chứ, bản lĩnh dối gạt nhưng thật ra một tay một tá.
Gia đinh trải qua thăm hỏi, xác định Quý Lan Âm ở nơi này, nhưng ra tới lại là một nữ tử nhìn rất xinh đẹp.
Bọn gia đinh bán tín bán nghi.
Vì thế hỏi tiếp, "Xin hỏi, tại sao đào một cái hố to như vậy ở trong đình viện làm chi."
Mộ Ngôn nhàn nhạt mỉm cười, ôn hòa như ngọc, "Tại hạ gia cảnh bần hàn, nguồn nước lại cách nơi này khá xa."
"Đêm qua xem thiên tượng, mấy ngày nay đúng lúc mưa rơi nhiều, bèn đào cái hố to để hứng nước."
Mộ Ngôn nói chuyện toàn văn vẻ, khí phách thư sinh, nghe tới đám gia đinh có chút ngốc.
Nhưng vẫn nghe hiểu một ít.
Lại thấy Mộ Ngôn giơ tay chỉ một cái, "Vì để tránh người đến bái phỏng rơi xuống hố, tại hạ đã cố ý dựng lên tấm biển cảnh báo này."