Hai mắt sáng lên, kinh diễm hết sức.
Doanh địa Bắc Nhạc và doanh địa Đông Ngô cách nhau cũng không xa.
Cho nên muốn chuồn qua, cũng không xa.
*
Lúc này, đang khó chịu uống thuốc, Mộ Ngôn cảm ứng được ý tưởng trong lòng Quý Lan Âm, thiếu chút nữa không phun ra một ngụm thuốc.
Cô che ngực ho sặc sụa, ráng uống một hơi cho xong.
Con hàng này thật sự nói đi là đi, hoàn toàn không chần chừ một chút.
Nhưng mà, Mộ Ngôn mí mắt giật giật, đừng chạy nữa đường thì lạc chết nha, doanh địa Đông Ngô, đám tướng sĩ Bắc Nhạc, cũng không có cách gì vào được.
Huống chi ngốc nghếch như Quý Lan Âm.
Mộ Ngôn hiện tại còn chưa có khả năng bảo vệ Quý Lan Âm, cũng không tính mở cửa sau cho Quý Lan Âm, Thẩm Bạch cũng sẽ không giết Quý Lan Âm.
Thế nên, mới uống thuốc xong, Mộ Ngôn buồn ngủ quá, đi ngủ luôn rồi.
Đêm, vắng lặng vô cùng, giữa không trung, vầng trăng sáng tròn mang cho đêm đen một chút ánh sáng.
Lúc này, bên doanh địa Đông Ngô, một thân hình nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
Thân hình nho nhỏ này thoắt ẩn thoắt hiện giữa bóng đêm.
Quý Lan Âm hít thở có vẻ gắng sức, nhìn về phía trước, đưa tay dơ hề hề lau mặt.
Lúc này hắn mặc một thân khôi giáp nặng trịch, mỗi bước một gian nan.
Đi đi dừng dừng.
Ấn ký sau cổ hắn chớp tắt ánh sáng, như đang dẫn đường cho Quý Lan Âm vậy.
Quý Lan Âm thật sự chỉ dựa vào một chút trí thông minh của mình, mà trà trộn vào Đông Ngô.
Những trận pháp gây khó khăn cho các tướng sĩ Bắc Nhạc, với hắn mà nói tựa như không tồn tại.
Đứng trong doanh địa to lớn.
Quý Lan Âm tránh tránh né né, xem như trốn khỏi một đội ngũ tuần tra.
Lúc này, trời đã rạng sáng, sắc trời cũng muốn sáng dần lên, Quý Lan Âm nhăn mày nhìn các doanh trướng.
Cuối cùng, chọn đại một doanh trướng, nhanh chân chuồn êm vào.
Tiến vào doanh trướng, mùi thuốc chua đắng xông thẳng vào mặt, Quý Lan Âm mắt sáng càng thêm rạng ngời.
Hắn sờ soạng trong bóng tối, cuối cùng mò đến đầu giường.
Nương ánh sáng mỏng manh bên ngoài, nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Ngôn.
Sắc mặt cô vàng vọt xanh xao, thậm chí còn trắng bệnh hơn cả ba năm trước, Quý Lan Âm mím môi.
Đứng bên mép giường Mộ Ngôn, không hề biết rằng ấn ký sau cổ hắn nhấp nháy mấy cái thì tắt hẳn đi.
Gặp được Mộ Ngôn, hắn rốt cuộc không còn áp lực nữa, nước mắt nóng bỏng ngập trong hốc mắt.
Khôi giáp trên người hắn, cũng càng nặng nề thêm, Quý Lan Âm quỳ hẳn dưới mép giường của Mộ Ngôn.
Hai tay đặt bên mép giường của Mộ Ngôn, khoé mắt tựa hồ không thể ngăn trở suối mắt phun trào.
Hắn gắt gao cắn môi, không để phát ra tiếng động, lẳng lặng không làm ồn Mộ Ngôn.
Vô tận tủi hờn, đến lúc nhìn thấy Mộ Ngôn, liền giống như đã không nhịn nổi.
Quý Lan Âm chỉ cuộn tròn ở một góc giường của Mộ Ngôn, hắn không đi quấy rầy Mộ Ngôn.
Đêm nay, Mộ Ngôn vô cớ nằm mơ gặp ác mộng.
Mơ thấy Quý Lan Âm khóc ở bên cạnh cô, bất luận dỗ thế nào cũng không ngăn được cái loại ấy.
Dọa đến Mộ Ngôn mồ hôi lạnh ướt sủng cả người, thẳng đến trời sáng, trực tiếp bừng tỉnh.
Mộ Ngôn đau đầu day day trán, xốc chăn giường dậy, trong nhất thời không để ý, dưới chân không biết đá phải thứ gì.
Mộ Ngôn lảo đảo một cái.
Ngã lên một cơ thể lạnh băng.
Mộ Ngôn: "......"
Bốn mắt nhìn nhau.
Mộ Ngôn:???
Mộ Ngôn:!!!
Mộ Ngôn:?(⊙"?′⊙)?
Người trước mắt khuôn mặt dơ hề hề, đôi mắt to ngăm đen tỏa sáng sáng.
Trong đó lóng lánh sóng nước, đôi đồng tử phản chiếu khuôn mặt của Mộ Ngôn.