Trong căn phòng tối tăm, một phu nhân y trang hoa lệ, lãnh diễm cao ngạo đang nhìn lão bà câu lũ trước mặt.
Bà lão ăn mặc quần áo cũ kỹ rách rưới, làn da lỏng lẻo, xù xì như vỏ cây.
Khuôn mặt xấu xí vô cùng.
Bà ta cầm quải trượng, mặt vô biểu tình.
Phu nhân ghét bỏ nhìn bà lão, hai tay ôm ngực, cao ngạo dùng lỗ mũi nhìn bà ta, "Tôi hy vọng bà có thể giúp tôi giết chết công chúa Bạch Tuyết."
Giọng điệu mệnh lệnh như nữ vương mà nói chuyện.
Bà lão ngước cặp mặt vẩn đục lên nhìn phu nhân, ha hả cười, thanh âm tang thương khàn khàn, "Lão bà tử ta từ trong rừng rậm xa xôi tới đây, cùng phu nhân giao dịch."
"Phu nhân có thể cho ta chỗ tốt gì?"
"Tiền, tiền tài, quyền thế, bà nghĩ muốn cái gì tôi cho bà cái đó."
Hoàng hậu tham lam nhìn bà lão.
Bà lão khặc khặc cười, lắc đầu, "Lão bà tử ta già rồi, theo đuổi duy nhất chỉ có mỹ mạo."
"Hoàng hậu dùng một thân da thịt mỹ lệ của bà, trao đổi với lão bà tử ta đi."
Đổi da?
Nét mặt hoàng hậu dữ tợn hẳn lên, sau đó cười nói, "Đều nói công chúa Bạch Tuyết da trắng như tuyết, ta so ra còn kém công chúa Bạch Tuyết."
"Chỉ cần bà giết chết công chúa Bạch Tuyết, thanh âm, mỹ mạo, thanh xuân hoa quý của nàng đều sẽ thuộc về bà."
Điều kiện này, hiển nhiên so với lấy mỹ mạo của hoàng hậu ác độc còn tốt hơn.
Bà lão đồng ý.
"Ta không thể động thủ với vị công chúa điện hạ xinh đẹp đó ở trong vương cung được."
Bà lão nói.
"Nửa tháng sau, cô con gái nhỏ của vương quốc láng giềng đầy tháng, sẽ mời các phù thủy qua chúc phúc."
Mụ phù thủy nói chuyện, thanh âm nghe tàn nhẫn như tôi độc.
"Đến lúc đó, bà mang theo công chúa Bạch Tuyết đi, nàng sẽ tiếp nhận lời nguyền rủa của ta."
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu, "Vậy ả thối tha đó, cứ giao cho bà."
Thua người không thua thế.
Hoàng hậu vừa nghĩ đến Bertha, trong mắt đều là oán độc không chút nào che dấu.
Sớm hay muộn gì bà cũng phải giết chết con sói nuôi không thân đó.
-
Nửa tháng chớp mắt trôi quá.
Nơi này đúng là vương quốc láng giềng của vương quốc Bạch Tuyết.
Vương quốc này yêu chuộng hoà bình, nhà nhà sung sướng.
Quốc vương người cũng rất tốt.
Hôm nay, cũng là một ngày trọng đại.
Là ngày con gái của quốc vương đầy tháng.
Quốc vương đã mời tới mười hai bà phù thủy để chúc phúc cho con gái mình.
Trong cung điện, nhóm thần tử tới tới lui lui.
Trên mặt đều mang theo nụ cười.
Nữ phù thủy cũng được phân loại tốt và xấu.
Đại đa số phù thủy đều xấu, nhưng phù thủy cũng sẽ không nhàn đến không có việc gì làm đi nguyền rủa ngươi.
Cần phải trả cái giá lớn.
Mà vị quốc vương này mời các phù thủy đến chúc phúc, tự nhiên tìm đều là những phù thủy thiện lương nhất tốt nhất trên khắp các đất nước.
Mộ Ngôn cũng nằm trong số đó.
Lúc này, cô đang đứng chung một chỗ với nhóm phù thủy.
Mười hai phù thủy trong nhóm đều đặc biệt xinh đẹp.
Nhóm phù thủy thiện lương đối với vị tiểu công chúa vừa mới ra đời này quan ái có thừa.
"Nàng thật xinh đẹp."
"Tiểu cô nương quá đáng yêu."
So với mười một phù thủy khác, Mộ Ngôn lại đứng ở một khoảng cách khá xa.
Đang mân mê thứ gì đó không biết.
【 cô sẽ không phải là đang học lại ma pháp đi a! 】 chúa tể hệ thống sắp hỏng mất.
"Tôi không nhớ rõ a." Mộ Ngôn bất đắc dĩ chớp chớp mắt.
Chúa tể hệ thống: 【......】
【 cô cái con gà còi này! Sao cứ phải cho tôi có loại ảo giác cô rất lợi hại vậy chứ! 】
Mộ Ngôn: "Chắc tôi sai?"
【 chỉ với ma pháp sứt vẹo của cô, còn cứu công chúa Bạch Tuyết. 】
Mộ Ngôn: "Chắc tôi sai?"
Chúa tể hệ thống giận không nói được, trực tiếp quăng cho Mộ Ngôn một đoạn chú ngữ chúc phúc.
Mộ Ngôn nhìn đoạn chú ngữ căn bản xem cũng không hiểu kia.
Im lặng thật lâu.
-