Cái lý do này quá gượng ép, Lục Dã cười lạnh một tiếng, "Đừng nói nữa, cậu chính là cái đệ đệ."
"Tốt ca ca."
"..."
Lục Dã đột nhiên mặt đỏ, tức giận nhìn cô một cái, "Cậu thi trường gì?"
Mộ Ngôn dựng thẳng quyển sách trên tay chính mình, chữ ở trên bìa to rõ ràng, "Đại học nông nghiệp."
"..."
"Cậu không cùng tôi thi một cái trường?"
"Cùng cậu một cái thành thị."
Mộ Ngôn nâng nâng mắt, liếc nhìn biểu tình rõ ràng không quá vui của Lục Dã một cái, "Kia cùng cậu cùng một cái trường học, không cùng ngành, thế nào?"
Lục Dã quay đầu qua, hừ lạnh một tiếng, "Kiểm tra lần sau phải vượt qua tôi."
"Không được." Mộ Ngôn quay đầu liền cự tuyệt.
"Vì cái gì?"
"Làm không được, cậu quá ưu tú." Mộ Ngôn nói thực chân thành, đôi mắt nhìn chằm chằm chữ ở trên sách.
"..."
Tuy rằng đây là một cái câu nói cho nó có lệ, nhưng Lục Dã vẫn ức chế không được mà giơ giơ lên khóe miệng.
Có câu nói gọi là gì tới, vì ngươi ta nguyện ý cúi đầu xưng thần.
Vì thế Lục Dã tặc ngạo kiều thi rớt một lần.
Thành tích xuống thấp.
Mộ Ngôn như cũ thấp hơn so với Lục Dã 0.5 điểm.
Lục Dã: "..."
Vì thế Lục Dã cùng Mộ Ngôn thành công bị giáo viên mắng một phen.
"Tôi biết! Thành tích của các em tốt, các em yêu đương tôi cũng không ngăn cản, nhưng học tập không phải là cái để các em lấy tới để nói giỡn!"
Mộ Ngôn cùng Lục Dã liếc nhau.
Mộ Ngôn nhướng mày, nhìn Lục Dã trong chốc lát, người sau lại trừng mắt nhìn cô.
Mộ Ngôn thu hồi tầm mắt.
"Thưa cô, lần này là có chút sơ suất." Cuối cùng, Mộ Ngôn nhàn nhạt nói.
Giáo viên: "Như thế nào sơ suất?"
"Đáp án tô sai ạ."
".. Đáp án của cả hai người đều tô sai?"
"Khả năng, đây là duyên phận?" Mộ Ngôn nhìn thoáng qua giáo viên.
"..."
"Về nhà suy nghĩ lại!"
Toàn bộ quá trình Lục Dã không nói lời nào, chỉ là tay đặt ở trong tay áo hơi hơi nắm chặt.
Ra khỏi văn phòng, hai người an tĩnh đi ở trên hắn hành lang, Lục Dã đột nhiên giữ chặt Mộ Ngôn.
Một tay chống tường, một tay đáp ở trên vai Mộ Ngôn, động tác một giây dư thừa đều không có, thình lình xảy ra, thậm chí hắn đều không có ở trong đầu luyện tập qua một chút.
Thời điểm môi chạm vào môi, cả Mộ Ngôn cùng Lục Dã đôi mắt đều trợn to.
Tầm mắt tương đối.
Bất quá một lát, đồng tử đen nhánh của Mộ Ngôn liền dần dần trở lên sâu thẳm thâm thúy phảng phất như muốn đem người hút đi vào.
Lục Dã tim đập bay nhanh, sau đó thử tính liếm liếm Mộ Ngôn.
Cảm giác thấm ướt mềm mại từ đầu lưỡi truyền đến, mang đến một trận tê dại, Mộ Ngôn tay đáp ở bên hông hắn.
Hướng trong lòng ngực kéo, gia tăng nụ hôn này.
"Ngô!"
Hô hấp từng chút bị ăn mòn, từng trận từng trận tê dại truyền đến, thẳng đánh toàn thân.
Một lát qua đi --
Lục Dã chống tường thật mạnh hô hấp, môi mỏng đỏ thắm phiếm ánh sáng oánh oánh, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ đỏ ửng, ánh mắt hơi lóe, phiếm thủy nhuận.
Mộ Ngôn kỹ thuật hôn không tốt lắm, mím môi, tầm mắt ở trên môi Lục Dã chợt lóe mà qua.
Thanh âm hơi khàn, giờ phút này mang theo dụ hoặc trí mạng, "Làm sao vậy?"
Lục Dã hoãn hoãn, xoay người ôm lấy Mộ Ngôn, thanh âm khàn khàn, ám trầm từ tính, "Đột nhiên muốn thân cậu."
"Tôi hiện tại, bắt đầu thích cậu."
Lục Dã đem đầu gác ở trên cổ Mộ Ngôn, nói loại lời nói này, hắn nói có chút biệt nữu, cũng thực thẹn thùng.
Mộ Ngôn chớp chớp mắt, cong lên khóe môi, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước, "Ngô, bị người thấy được."
"Không sợ."
"Bị giáo viên thấy được."
"..."
Giờ khắc này, Lục Dã tâm tình khó có thể miêu tả.
Hắn thậm chí muốn đem Mộ Ngôn kéo ra xé ra thành từng mảnh!
A!
Một đầu đâm chết đi!
·
Năm sao tiểu bảo bối.