Thiếu niên trong miệng nhai kẹo cao su, hơi hơi cúi đầu, kính râm hơi trượt xuống dưới một chút, mày kiếm nhíu lại.
Một đôi mắt đẹp thâm thúy giống như sao trời lộ ra, hắn một tay đặt ở trên vai Mộ Ngôn, dựa qua, "Xong chưa a."
Trên người bỏ thêm 60kg, Mộ Ngôn mặt không đổi sắc, bàn tay nhỏ dài khẽ nâng, chỉ vào giữa bản đồ, thanh âm đạm nhiên, "Nơi này."
Lục Dã dựa sang nhìn thoáng qua, gương mặt dán Mộ Ngôn, còn xấu xa cọ cọ, "Kia đi bái."
Dứt lời, thập phần khí phách đem Mộ Ngôn hướng trong lòng ngực ôm, đao to búa lớn hướng bên ngoài nhà ga đi đến.
Mộ Ngôn lảo đảo một cái, Lục Dã chân dài đi quá nhanh, cô cơ hồ là chạy chậm đi theo.
Cuối cùng, Mộ Ngôn đạm đạm cười, một tay đặt ở bên hông Lục Dã, cười như không cười, "Cậu có điểm phiêu, ân?"
Biết ngữ điệu này của Mộ Ngôn có điểm nguy hiểm, Lục Dã lập tức buông tay, đem kính râm có chút trượt xuống dưới hướng lên trên đẩy đẩy.
Đứng đắn lên, khuôn mặt tuấn mỹ có vẻ càng thêm thanh lãnh tinh xảo.
Lục Dã thấp giọng ho khan một tiếng, "Đi thôi đi thôi."
Không giống Lục Dã vội vã, Mộ Ngôn chậm rì rì sửa sửa quần áo có chút loạn, một bên cầm bản đồ xem một bên đi theo phía sau Lục Dã.
Một giờ lúc sau, hai người đến trường đại học.
Lục Dã cùng Mộ Ngôn thân phận đã xác lập, hai người cùng nhau tìm cái chung cư ở.
Lục Dã trong nhà có tiền, sau khi biết quan hệ giữa Mộ Ngôn và Lục Dã, cũng không có ngăn cản.
Thậm chí cảm thấy nhi tử chính mình quả thực nhặt cái đại tiện nghi.
Danh tiếng của Mộ Ngôn ở trường học vẫn luôn được lan truyền.
Vì thế, ra cửa sau, Lục mẫu liền lôi kéo Lục Dã nói như vậy --
"Cô bạn gái này con cần phải xem trọng nhi, bạn gái lớn lên lại đẹp lại ôn nhu còn hiểu chuyện không nhiều lắm, con cũng không thể để con bé bị người khác bắt cóc."
Mẹ Lục Dã cười đến hai mắt híp thành một đường thẳng.
Lục Dã khóe miệng rút rút, ôn nhu thiện lương đáng yêu nói chính là bạn gái hắn sao?
Một chút đều không giống.
Bất quá..
Lục Dã nhớ tới cảnh tượng Mộ Ngôn hôn hắn, không khỏi một trận thẹn thùng.
Tuy rằng có điểm bá đạo, nhưng là hắn quả thực yêu đã chết tức phụ hắn nhi.
Chính là --
Từ kia về sau, sinh hoạt có thịt giữa vợ chồng bọn họ liền không có, mỗi lần tức phụ nhi đều không thân hắn.
Mặc kệ hắn như thế nào lăn lộn.
Bất quá lúc sau, Mộ Ngôn bị lăn lộn đến phiền, đè nặng Lục Dã hôn đến hắn hít thở không thông
Ở thời điểm Lục Dã mau thở không nổi, mới buông hắn ra.
Lục Dã mở to đôi mắt ửng đỏ kia của hắn, hốc mắt tràn đầy thủy quang lân lân, ngực phập phồng không chừng.
Thật lâu sau, hắn mới tìm về hô hấp của chính mình, chỉ vào Mộ Ngôn nửa ngày không nói lời nào, "Cậu!"
Mộ Ngôn liếm liếm khóe môi, nhướng mày cười khẽ nhìn hắn, "Còn phải thử một chút sao?"
Dựa!
Không thử!
Lục Dã nổi giận đùng đùng xuống giường, đi chân trần đến phòng khách, chờ Lục Dã vừa đi, Mộ Ngôn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từng ngụm từng ngụm hô hấp, hôn môi tuy rằng có điểm thoải mái, nhưng là mệt!
Còn kém điểm lau súng cướp cò.
Mộ Ngôn cảm thấy như vậy không được, còn tiếp tục như vậy, cô sẽ chết.
Cấm dục chết.
Một lát sau, đi ra ngoài một vòng trở về Mộ Ngôn trong tay ôm một đống bài tập.
Mộ Ngôn lập tức biến trở về bộ dáng cười như không cười, nhướng mày nhìn thoáng qua Lục Dã.
Lục Dã cánh môi còn có chút sưng đỏ, hắn đôi tay ôm ngực, ngữ khí khiêu khích mà kiêu ngạo, "Thân ái, thời điểm thổ lộ đã nói qua, bài tập cậu toàn bao."
Mộ Ngôn ngón tay phất qua cánh môi, cười một tiếng, thanh âm vô cùng ôn hòa, "Được."
Không đạt được hiệu quả chính mình muốn, Lục Dã có điểm khó thở.
"Quần áo cậu giặt."
"Được."
"Cơm cậu làm."
"Tốt."
"Việc nhà của cậu."
"Có thể."
"Người cậu cũng muốn cùng nhau ngủ."
"Tốt." Mộ Ngôn buột miệng thốt ra.
"Vậy cậu tới ngủ!" Lục Dã cầm quần áo kéo kéo, lộ ra ngực trắng nõn.
Mộ Ngôn: "..."