Đầu óc thì suy nghĩ miên man, có điều trên nét mặt vẫn bình thường như cũ.
Thế cho nên, khi Mộ Ngôn đi đến nơi, đã nhìn thấy Lâm Dịch cụp mắt nhìn chăm chú di động, một bộ đăm chiêu suy nghĩ không biết đang nghĩ gì.
Mộ Ngôn đi qua đó, đầu tiên là hồ nghi cúi đầu nhìn nhìn Lâm Dịch.
Chàng trai môi mỏng hơi mím lại, mi mắt rũ xuống, lông mi vừa rậm lại vừa cong, nếu không phải Mộ Ngôn nhìn thấy mắt Lâm Dịch đang mở, thiếu chút nữa cho rằng anh đã đứng ngủ rồi.
Vì thế, Mộ Ngôn chụp Lâm Dịch một cái.
Lâm Dịch ngẩng phắt đầu, thấy được Mộ Ngôn.
Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hừ một tiếng, vòng qua người Mộ Ngôn đi thẳng.
Mộ Ngôn: "......"???
Lâm Dịch xoay người quay trở lại phòng game.
Phòng game chỉ có vài người.
Sắp sửa đến giải league, các đồng đội bắt đầu điên cuồng xoát lối chơi và nhân vật.
"Anh ta làm sao vậy chứ?"
Mấy hôm trước còn là một tục tưng rất nghe lời, như thế nào mới mười ngày không gặp cô, đã chơi tính tình rồi?
Chúa tể hệ thống: 【 phỏng chừng đang làm nũng? 】
Mộ Ngôn sựng lại một chút, đôi mắt híp híp, "Làm nũng?"
Này sợ không phải đang làm nũng đi?
Chảnh chọe còn không sai biệt lắm.
Mộ Ngôn có chút đau đầu đỡ trán, thật phiền toái.
Cô không biết Lâm Dịch đang giận dỗi cái gì, đang tính chơi trò gì nên cũng lười đi dỗ.
Đã từng phòng game của Mộng Trạch Ưu cũng rất lợi hại.
Mộ Ngôn vốn dĩ chỉ tính toán đi xem Lâm Dịch một cái, sau đó thì đi thôi.
Hiển nhiên, Lâm Dịch hiện tại thoạt nhìn cũng không tệ lắm, sắc mặt hồng hào.
Vậy nên, Ngôn cũng không theo Lâm Dịch vào trong đó, xoay người lại liền rời đi.
Sắc mặt hồng hào, Lâm Dịch: "......"
Anh đi mất một lát, xoay người nhìn lại phía sau, kết quả phía sau không còn gì nữa cả.
Thiếu chút nữa giận cười.
Vậy nên, Lâm Dịch sắc mặt hồng hào, đã dần dần đổi thái độ, biến lại thành sắc mặt như lúc ban đầu.
Hồng hào và giận dỗi là không giống nhau.
Mộ Ngôn đem Lâm Dịch giận dỗi ửng đỏ xem thành khí sắc hồng hào.
Thế cho nên, vừa lúc lỡ bỏ qua.
Thế cho nên, Lâm Dịch đơn phương giận dỗi bắt đầu.
Game cũng không cùng Mộ Ngôn chơi, Mộ Ngôn điện thoại cũng không tiếp.
Rõ ràng ở ngay đối diện, Mộ Ngôn nhìn đến Lâm Dịch số lần cũng càng ngày càng ít.
Đương nhiên, Mộ Ngôn cũng không ý thức được điều này.
Cô thậm chí còn có hơi vừa lòng.
So với Bertha ở vị diện trước đủ kiểu dính người mà nói, là quá tốt rồi.
Lại nói tiếp, Mộ Ngôn chưa từng sợ qua ai, nhưng Bertha lại chân chính khiến Mộ Ngôn cảm thấy hít thở không thông thật.
Đánh không được, giết lại giết không xong.
Vị diện trước còn đỡ, bị chúa tể hệ thống cái con bệnh này buộc chịu trách nhiệm, cô còn có thể có lệ, có lệ muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà ——
Nếu đem vị diện trước cùng Bertha ở chung định nghĩa là yêu đương mà nói.
Thì vị diện này chính là trực tiếp đi vào phần mộ của hôn nhân.
Thật đáng sợ.
Mộ Ngôn yên lặng nghĩ.
Đương nhiên, đang nháo, tính tình giận dỗi lên không sao hiểu nổi, Lâm Dịch tự nhiên không biết trong lòng Mộ Ngôn đang nghĩ cái gì.
Nếu để anh biết.
Lâm Dịch phỏng chừng đã một giây bóp chết Mộ Ngôn rồi.
Lâm Dịch không để ý Mộ Ngôn, phần lớn nguyên nhân cũng là do trận chung kết cuối cùng đã đến.
Anh thái độ lười nhác hồi trước giờ cũng không khỏi nghiêm túc hơn một ít.
Hứa Thanh lối chơi, rất giống với lối chơi của Mộ Ngôn, để người ta vượt ngoài dự đoán.
Đêm trước giờ thi đấu.
Lâm Dịch ngồi trên ghế máy tính, ngón tay thon dài đặt ở trên màn hình di động, nhẹ nhàng ma sát.
Dần đà, suy nghĩ của anh không khỏi bay lên người Mộ Ngôn.
Hồi ức lại những ngày sau khi quen biết Mộ Ngôn.
Lâm Dịch nhấp cánh môi đỏ một hồi lâu sau, anh xác thật giống như bị bao dưỡng.
Nhưng mà...
Lâm Dịch quay đầu sang một bên, hừ lạnh một tiếng, còn chưa hôn anh một cái, không tính bao dưỡng.
Lúc này, sau lưng truyền đến một chuỗi tiếng vang.
Là mấy tiếng bước chân, Lâm Dịch đầu cũng không ngẩn lên một chút, liếc mắt nhìn thời gian trên di động.
*