Gương mặt lại vẫn duy trì điềm nhiên như cũ.
Cô nhắm mắt lại, mở mắt ra, xác định người trước mắt mình không có nhìn nhầm.
Mộ Ngôn: "Quý Lan Âm?!"
Quý Lan Âm đối diện với ánh mắt của Mộ Ngôn, giang hai tay ôm lấy Mộ Ngôn, nở rộ nụ cười, "Thê chủ!"
"......"
*
Qua một lát sau, Mộ Ngôn và Quý Lan Âm hai mắt nhìn nhau.
Mộ Ngôn vẻ mặt bình tỉnh, lôi kéo y phục của Quý Lan Âm, "Cởi ra."
Quý Lan Âm gương mặt trắng bệch, tay khép chặt y phục mình, không cho Mộ Ngôn cởi, giọng hắn nghe có vẻ lắp bắp, "Ta, ta......"
"Nàng ra ngoài ta lại đổi."
Thái độ và giọng điệu của hắn, hoàn toàn khác hẳn ba năm trước đây.
Theo như lời chúa tể hệ thống, Quý Lan Âm xác thật đã tự sát nhiều lần.
Y phục hắn rối tung, làn da bên trong trắng nõn như sứ, nhưng Mộ Ngôn lại có thể thấy rõ ràng vài vết thương bắt mắt.
Mùi vị tanh ngọt từ dưới ngực Mộ Ngôn trào lên, nhịn không được ho lên sặc sụa, thấy Mộ Ngôn như thế, Quý Lan Âm có hơi sốt ruột, bèn muốn lại gần Mộ Ngôn.
Lúc này, trên người hắn chợt lạnh, y phục bị rút đi.
Cơ thể trắng nõn, vốn nên hoàn mỹ không tì vết nay trải rộng vết thương.
Quý Lan Âm trắng bệnh cả mặt, cuống quít cầm y phục kéo lên.
"Nàng!"
Hắn cắn môi, duỗi tay muốn đi cốc đầu Mộ Ngôn, nhưng sựng lại, hắn thu tay về.
Mộ Ngôn cau mày, kéo tay Quý Lan Âm qua xem thử, "Chàng tự sát bằng cách lăng trì?"
Quý Lan Âm theo bản năng quay đầu đi, "Không có! Ta, ta không biết hạ đao chổ nào cho không đau!"
Quý Lan Âm vừa nói xong, bầu không khí lâm vào trong khoảng không yên lặng.
Quý Lan Âm trừng to đôi mắt, nhìn Mộ Ngôn.
"Nàng, nàng như thế nào......"
"Đoán."
Mộ Ngôn thay Quý Lan Âm mặc lại y phục, từng nút từng nút cài vô.
Ba năm không gặp, Quý Lan Âm ngược lại câu thúc, cứ việc Mộ Ngôn cách hắn rất gần, cũng không nhào qua.
Quý Lan Âm nhìn khuôn mặt Mộ Ngôn xanh xao.
Im lặng gục đầu xuống, siết chặt nắm tay mình, hắn toàn thân lạnh lẽo.
Quý Lan Âm còn chưa bắt đầu miên man suy nghĩ, đỉnh đầu chợt nặng, Mộ Ngôn vuốt ve đầu hắn.
Giọng ôn nhu nói, "Đi bao lâu rồi?"
Quý Lan Âm ngẩn đầu lên, ngây ngốc nhìn Mộ Ngôn.
Mắt hắn còn hơi sưng, không khó nhận ra đã khóc cả đêm qua.
Hốc mắt Quý Lan Âm tức thì lại đỏ, nước mắt trong veo thoáng chốc ngưng về nơi khoé mắt.
"Ô."
Hắn đầu tiên mếu miệng, khụt khịt nước mũi, giọng nói nghẹn ngào,
"Một buổi tối."
Vừa nói xong, thì Quý Lan Âm trực tiếp bổ nhào vào lòng Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn ngồi ở trên giường, vừa nhào như thế, hai người ngã ngay xuống.
Mộ Ngôn đầu tiên hơi sựng lại, sau đó duỗi tay, ôm Quý Lan Âm dịch dịch lên trên, sứt sẹo an ủi, "Đừng khóc."
Cô càng nói, Quý Lan Âm khóc càng hung.
Kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu, nước mắt nước mũi trây cả lên người Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn: "......"
Cô nhớ rõ ràng lúc cô mới gặp lại Quý Lan Âm, còn là một heo heo nam hài tinh xảo.
Nhan sắc đó, khí tràng đó...
Khác xa hoàn toàn với dáng vẻ ngốc nghếch hiện giờ.
Vì thế, Mộ Ngôn chỉ có thể chờ cho Quý Lan Âm khóc đủ.
Rất lâu sau đó, Quý Lan Âm vùi đầu giữa cổ Mộ Ngôn không chịu tránh ra.
Chỉ nghe thấy giọng hắn rầu rĩ, "Sẹo trên người ta có phải xấu lắm hay không."
Mộ Ngôn: "Cũng bình thường."
"Nàng có chê ta không?" Tay Quý Lan Âm siết chặt y phục của Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn: "Không chê." Trước giờ đã luôn chê.
Quý Lan Âm hít hít cái mũi, "Ta nặng không? Đè nàng đau không?"
Mộ Ngôn giữ vững nụ cười, "Không nặng, không nặng chút nào cả."
Cô chịu đựng, ráng nuốt xuống một ngụm máu.