"Cô nương còn biết xem thiên tượng?" Bọn gia đinh nhìn Mộ Ngôn, giọng nói mang vẻ khiếp sợ.
Chúa tể hệ thống: 【......】 bắt nhầm trọng điểm rồi!
Trọng điểm là, ngươi nha đào cái hố to như vậy ở trước cửa nhà hứng nước có phải bị bệnh hay không a!!
Nhưng mà, cũng không biết có phải do gương mặt của Mộ Ngôn quá dễ gạt người, hay là đám gia đinh này hiếm khi thấy việc lạ, nên đặc biệt dễ dàng bị dụ.
Vì thế Mộ Ngôn thần côn nhàn nhạt cười, "Hơi hiểu, hơi hiểu."
Còn khiêm tốn nữa!
Đám gia đinh này đều là một ít nữ nhân cao to thô kệch, thân hình không khác biệt mấy cùng khổ với nam nhân trong xã hội nam tôn.
Mộ Ngôn ở trước mặt các nàng hoàn toàn là một con gà bệnh, nhưng không biết có phải do đàn gia đinh này gia giáo quá tốt hay không.
Đối với văn học đặc biệt tôn trọng.
Mộ Ngôn nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, vậy mà bọn họ toàn tin.
Còn đối với lời Mộ Ngôn nói tin tưởng không nghi ngờ.
Vì tiện dối lừa, Mộ Ngôn còn mang mấy vị gia đinh vào trong nhà nói chuyện, chậm rì rà rót mấy chén nước cho mấy người.
Rồi bản thân mình thì nhàn nhã, điềm nhiên chậm rãi nói.
Mộ Ngôn nói linh ta linh tinh, nhưng nói linh ta linh tinh một cách có nội hàm, nội dung lời nói ước chừng đều là quốc thái dân an.
Nói tới kích động lên, một gia đinh vỗ bàn đứng bật dậy.
Trong nhà Quý Lan Âm, duy nhất một cái bàn không thiếu chân bởi vậy lao đao, gãy một chân.
Mộ Ngôn nheo mắt, bình tĩnh hớp một ngụm trà, "Như thế nào?"
"Con mẹ nó! Ta nếu có bản lĩnh thông thiên, nhất định bảo vệ quốc gia!"
"Đúng vậy!" Một gia đinh khác cũng chụp bàn đứng lên.
Rắc một tiếng.
Mộ Ngôn mí mắt lại giật mạnh, cô như cũ điềm nhiên ngồi trên bàn, quả nhiên là nhất phái ôn hòa như ngọc, thanh lãnh trích tiên.
"Cha yêm còn bảo yêm thành gia! Thành cái rắm chứ gia! Hiện giờ thế thái hỗn loạn! Ta nếu có bản lĩnh, nhất định đấu tranh anh dũng!" Lại một gia đinh nữa đập bàn vùng dậy.
Rầm!
Cả cái bàn đều sụp xuống, hất lên một lớp tro bụi, chúng gia đinh đang ngữ khí dõng dạc hùng hồn, tràn ngập nhiệt huyết, nhưng không biết vì sao, sau lưng bọn họ chợt lạnh.
Cảm giác không khí vừa ban nãy còn ôn hòa nháy mắt lạnh căm, mấy tên gia đinh không tự chủ được ôm ôm cánh tay.
Gió nơi này tới?
Tro bụi rơi xuống, Mộ Ngôn nụ cười nơi khóe miệng nhàn nhạt, một bộ khí chất thư sinh, cô chậm rãi phủi phủi vạt áo, "Chư vị có nhiệt huyết này, tự nhiên là chuyện tốt."
"Tại hạ có tài nhưng không gặp thời, uổng có một thân muốn báo quốc, lại không chỗ để an, mà nay thân thể cũng càng ngày càng suy yếu..."
Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn nhìn mái hiên, bốn mươi lăm độ, ánh mắt mang vẻ nhàn nhạt u buồn, khóe miệng lại treo nụ cười nhàn nhã ôn nhu.
Giống như tranh sơn thủy, chung quanh cô tựa hồ xoay vần một luồng khí tức bi thương.
Mấy gia đinh tức khắc tự nghĩ ra vô số câu chuyện bi thương ly biệt.
Đám gia đinh vô cùng đồng tình, vì thế mỗi người xuất tiền túi ra.
"Cầm, cô cầm!"
"Cô người này tương lai nhất định là vĩ nhân! Cô sống gian nan đến thế, chúng ta cũng nói chuyện thập phần vui sướng, coi như là bằng hữu viện trợ nhau!"
"Không nghĩ tới cô thảm như vậy!" Một em gái cao lớn thô kệch cũng ráng cố gắng mà nặn ra vài giọt nước mắt.
"Nhớ tới tiểu thư nhà chủ nhân ta trên trán bị mở gáo cũng không thấy đáng thương bằng cô."
Vừa nhắc tới tiểu thư nhà các nàng, mấy tên gia đinh nháy mắt như sực nhớ điều gì.
"Bọn ta còn có việc, xin hỏi cô nương tên họ là gì."
Mộ Ngôn cong đôi mắt, gương mặt tinh tế toát lên nhè nhẹ ý cười, cả đám gia đinh nhìn đến ngẩn ngơ.
"Không họ, danh Toàn Cơ."
"Toàn Cơ cô nương, chúng ta phải đi làm chính sự, đợi lần sau chúng ta có rảnh, lại đến tìm Toàn Cơ cô nương nói chuyện."
Được bạc Mộ Ngôn cũng cười thực tình thực dạ hơn mấy phần, "Chư vị đi khỏe."