Chỉ bâng quơ liếc nhẹ một cái, tên cầm đầu đã cảm thấy có chút khủng hoảng, giống như bị thứ gì đó theo dõi.
Rất lâu sau, Mộ Ngôn che miệng ho nhẹ.
"Nữ tử này sao, mấy ngày trước ở trên tiểu trấn bắn chết mấy hắc y nhân..."
"Nàng ta ở đâu!" Lời còn chưa nói xong, tên cầm đầu đã cấp bách cắt ngang lời Mộ Ngôn nói.
Mộ Ngôn chậm rì rì nhìn ả, không nói tiếng nào, tựa hồ đang đợi ả nói xong.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây, sau lưng, trấn nhỏ dần bị một trận lửa lớn chôn vùi, Quý Lan Âm đầu hơi cúi thấp, bị một đám nữ nhân ghì nặng bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ của hắn hơi tái, lại một tiếng cũng không dám thốt ra.
Tên cầm đầu còn cùng Mộ Ngôn nhìn nhau.
Mãi một hồi lâu, Mộ Ngôn mới chậm rãi mở miệng, "Ngài còn gì muốn hỏi nữa? Nếu có thể, xin để ta an tĩnh nói xong, cảm ơn."
Tên cầm đầu lông mày dựng ngược, "Ngươi còn rất ngang!"
Mộ Ngôn lại ho thêm cái nữa, cô hít phải một ít khói, lồng ngực rất đau.
Quý Lan Âm ngước lên nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện.
Mộ Ngôn ra hiệu với Quý Lan Âm, chứng minh mình không có việc gì.
Cô giọng hơi khàn, "Cũng đỡ đỡ, chỉ ngang thường thôi."
Thanh đao lại lần nữa gác qua cổ Mộ Ngôn.
Nhưng cô cũng chả thèm nhìn một cái, nhạt giọng nói, "Nữ tử này khí độ bất phàm, ngày ấy vừa lúc cùng phu lang đi dạo phố, ta thấy được."
"Ở đâu..."
Tiếng nói Mộ Ngôn tạm dừng, hơi nhoẻn lên chút ý cười, "Ta thân thể không tốt, nhưng tin tức còn khá linh thông."
Đám người này, không phải cùng một nhóm, đồ trấn cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.
"Nếu như, đoán không sai, nàng ta chính là tứ vương gia Bắc Nhạc Quốc, Thẩm Bạch."
Người nọ kinh ngạc nhướng mày, nhìn Mộ Ngôn vẻ mặt biến hoá hẳn, "Ngươi biết?"
Mộ Ngôn cười nhạt nhìn trả lại.
Thua người không thể thua thế, trước nói dối đã, viên tròn lại sau.
Có quan hệ tới Thẩm Bạch, lại đang tìm Thẩm Bạch, còn với khí thế này, là kẻ thù.
Có điều, tên cầm đầu cũng không phát hiện, ả ta hỏi Mộ Ngôn Thẩm Bạch ở đâu lâu như vậy, Mộ Ngôn nhìn như trả lời, trả lời lại không theo ả ta hỏi.
Chỉ dăm ba câu, đã để lộ mình thân phận không bình thường, còn có vẻ rất trâu bò nữa.
Tên cầm đầu lập tức hứng thú lớn dần với Mộ Ngôn, rốt cuộc nông thôn tích dã thế này, sẽ có một nữ tử tư dung, khí độ bất phàm, gặp nguy không loạn, dung mạo còn có thể sánh với nam tử đích xác rất kỳ quái.
Tên cầm đầu chuyển ánh mắt qua người Quý Lan Âm, chậm rì liếc nhìn mấy cái.
Sau đó vung lên bàn tay to, "Mang đi hết!"
Hoàng Diệp Toàn cả người đầy thương, hơi thở thoi thóp cũng nhân tiện bị mang theo.
Hoàng Diệp Toàn võ công không kém, có giá trị lợi dụng.
*
Đi liên tiếp hai ba ngày, Mộ Ngôn cũng biết thân phận mấy người này.
Trấn nhỏ là nằm ở chỗ ranh giới Đông Ngô, còn những kẻ này là người trong triều đình.
Hiện nay hai nước giao chiến, Đông Ngô ở vào nước yếu thế, cũng vừa lúc là quốc gia của nữ chính.
Về phần nguyên nhân đồ trấn, thì có hơi phức tạp.
Thẩm Bạch trà trộn vào quốc gia của nữ chính, nhân tiện tính kế nữ chính một phen, còn đoạt nam nhân của nữ chính.
Mà Thẩm Bạch nhãn tuyến vừa hay ở trong trấn này, thà giết sai một ngàn cũng sẽ không bỏ sót một người.
Đám người Mộ Ngôn, có thể nói là bia đỡ đạn bị lôi vào trong cốt truyện chủ tuyến.
Chúa tể hệ thống thổn thức một phen, 【mảnh linh hồn của cô làm gì không thể, sao cứ phải đóng vai ác. 】
Chúa tể hệ thống cũng không mong cách cốt truyện chủ tuyến của vị diện này quá gần.
Tuyên bố nhiệm vụ cũng không dây vào vai chính như ở vị diện trước.
Nó ở trong các vị diện tìm kiếm một nhân vật người qua đường thôi, kết quả mảnh linh hồn so với bản thể còn ngầu hơn, trực tiếp dỡ ngói thành vai ác.