Người trước mặt, mi mực như họa, cả người tản mát khí thế tự phụ.
Bắc Nhạc tướng quân hoa cả mắt, âm dương quái khí cười, liếc Mộ Ngôn, "Hừ, đều nói quân sư đi theo Đông Ngô tướng quân mỹ mạo khuynh thành, bây giờ gặp mặt, quả nhiên là thế, nữ sinh nam tướng, yêu nghiệt!"
Bị khen giống nam sinh, Mộ Ngôn: "......"
Mặt cô không cảm xúc gì nhìn Hoàng Diệp Toàn bên cạnh, "Nàng mắng ta."
Hoàng Diệp Toàn ghét bỏ lườm Mộ Ngôn, sau đó một chân đá hôn mê tướng quân Bắc Nhạc, "Vậy được chưa?"
Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười, Hoàng Diệp Toàn nhìn lom lom Mộ Ngôn một chốc.
Rời mắt đi, "Ngươi đừng cười, cười lão tử muốn đè ngươi xuống."
"......"
*
【 tiểu tỷ tỷ, nàng dâu của cô sắp theo mảnh linh hồn của cô quay lại rồi nha. 】
Hôm nay, chúa tể hệ thống nhắc nhở đúng lúc Mộ Ngôn đang chơi cờ.
Tay Mộ Ngôn khựng lại, không có bất luận phản ứng nào.
Quý Lan Âm bị Thẩm Bạch mang đi, có lẽ vì, mảnh linh hồn cũng đại diện cho một phần của Mộ Ngôn, nên Mộ Ngôn cũng không quá bị hạn chế.
Chỉ riêng chúa tể hệ thống là cảm thấy khá lạ lẫm, bởi vì tự mình đoạt nam nhân của mình, loại chuyện như vậy vừa vặn xảy ra trên người ký chủ của nó.
Chúa tể hệ thống có hơi tò mò, 【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, cô tính toán làm sao thu thập mảnh linh hồn? 】
Mộ Ngôn chậm rì rì đi một nước cờ, "Xem thời cơ, xem thiên ý."
Chúa tể hệ thống: 【 chúng ta còn có vị diện đứng đắn phải làm nữa đó! 】
Kế hoạch to lớn của nó còn chưa bắt đầu đâu.
*
Hôm nay, trong quân doanh, Mộ Ngôn gặp được Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch thoải mái ngông nghênh chỉ mang theo vài thân vệ cứ thế đến đàm phán.
Ngày này, Mộ Ngôn đứng bên cạnh Hoàng Diệp Toàn, hai mắt lúng liếng, cùng Thẩm Bạch tới một cái bốn mắt nhìn nhau.
Nữ tử đối diện một thân áo tím huyền bào, tóc đen mũ ngọc, mắt phượng nhướng hờ, trong mắt thấp thoáng vẻ yêu tà tùy ý.
Không kiêng nể gì đánh giá Mộ Ngôn.
Không giống mảnh linh hồn ở vị diện trước sợ hãi Mộ Ngôn, khí thế của Thẩm Bạch hoàn toàn không thua kém gì Mộ Ngôn.
Thậm chí, còn mạnh mẻ hơn.
Cô ta chống đầu lười nhác, môi mỏng khát máu nở nụ cười, ngược lại cướp quyền lên tiếng trước, "Sớm đã nghe nói quân sư Đông Ngô dung mạo, dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng thua kém, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là thế."
Mộ Ngôn quạt lông che hờ mặt, chỉ lộ một đôi mắt hẹp dài như hồ ly, nơi đó bình yên như sóng lặng.
Cô phẩy nhẹ quạt, "Vương gia bậc dung nhan này, thiên hạ tuyệt vô cận hữu, tại hạ so cùng Vương gia, cũng chỉ thường thôi."
Ánh mắt Thẩm Bạch âm trầm hẳn đi.
Suy cho cùng, một cái thuộc loại lãnh khốc yêu tà, một cái lại là loại hình ôn nhu như ngọc.
Nhưng đều có mỹ mạo kinh người, để người chỉ liếc nhìn một cái đã không rời mắt được.
Tuy nhiên, nữ tử ở nữ tôn quốc đa phần đều rất dương khí, mà bộ dạng của Thẩm Bạch ở nữ tôn quốc, có thể coi như âm nhu.
Thẩm Bạch cũng ghét cực người khác đàm tiếu về bộ dạng của cô ta.
Mộ Ngôn ý tứ ngầm còn không phải chỉ, ngươi trông còn yêu nghiệt hơn ta, còn làm bộ không biết xấu hổ nói ta.
Thẩm Bạch nheo mắt, cuối cùng khẽ cười một tiếng, "Quân sư cái miệng cũng thật ngọt."
Mộ Ngôn cũng cười khẽ một tiếng, "Cũng thường thôi, thường thôi."
Hoàng Diệp Toàn hoàn toàn không lên tiếng.
Cô chỉ có khí tràng từ chiến trường luyện ra, đàm phán loại chuyện này lại làm không nổi.
Cho nên, vẫn luôn đều là Mộ Ngôn và Thẩm Bạch nói.
Lại không nghĩ đến, nói nói ước chừng một canh giờ trôi qua, cũng chẳng ai nói qua ai.
Giữa chừng Mộ Ngôn ho khan mấy chập.
Thẩm Bạch lười nhác liếc Mộ Ngôn, sau đó nói, "Xem quân sư như vậy, sợ là chưa hưởng qua tư vị của nam nhân đi."