Lục Dã hai mắt mị mị, liếc mắt nhìn Mộ Ngôn một cái, thần sắc lãnh đạm, không mặn không nhạt đáp lại một câu, "Liên quan?"
Nói xong, liền đi lướt qua Mộ Ngôn.
Hoạt động tâm lý của Lục Dã có chút sinh động, Mộ Ngôn tự nhiên là biết.
Cô trầm mặc một hồi lâu, yên lặng thu hồi tay, ở phía sau Lục Dã nói câu: "Không phải khoe ra, là ví dụ."
Bên trong không khí truyền đến tiếng cười nhạo không mặn không nhạt của thiếu niên.
【.. Ha ha ha, tiểu tỷ tỷ, vị diện này có chút khó làm nha, tiểu nam nhà cô hoàn toàn không thèm để ý cô nha. 】
Mấy cái vị diện trước, người ta đều là chủ động quấn lên.
Bỗng nhiên, người quấn lấy ngươi mấy cái vị diện đột nhiên không triền ngươi nữa, sẽ có hiệu ứng bươm bướm.
Tâm lý sẽ không cân bằng, nhưng những lúc như vậy thường thường cũng là lúc tình yêu bắt đầu.
Tổng sẽ sát ra hỏa hoa.
Chúa tể hệ thống là nghĩ như vậy, nhưng mà kịch bản của Mộ Ngôn cùng kịch bản nó tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.
Hoàn toàn không có triển khai thế công cầu ái mãnh liệt đối Lục Dã như trong tưởng tượng của nó, mà là cùng bình thường giống nhau.
Tự động âm thầm đưa Lục Dã về nhà, lại về nhà chính mình.
Bữa sáng vẫn là chính mình làm tốt nhờ người đưa qua cho Lục Dã.
Đương nhiên, một bữa sáng này chúa tể hệ thống còn phát hiện vì để làm cho Lục Dã không nghi ngờ mà yên tâm ăn hết, Mộ Ngôn còn hoa chút tiểu tâm tư.
Tỷ như đủ loại lý do cùng lấy cớ để không bị vạch trần.
Nhưng mà, loại sự tình này chúa tể hệ thống đã thấy nhiều không trách, rốt cuộc ở vị diện nào đó bệnh dạ dày của người ta đều bị ký chủ nhà nó dưỡng đến thật tốt.
Đưa bữa sáng cũng không đại biểu cái gì, ký chủ nhà nó là thật sự một chút cũng không tính toán theo đuổi người ta, sau đó ôm ấp hôn hít nâng lên cao a!
Tỷ như --
Sáng sớm ngày nọ, thời điểm Lục Dã vác balo đi vào cổng trường, bảo vệ cánh cổng mặt vô biểu tình ngăn lại Lục Dã.
"Tiểu tử, người nhà của cậu mang mang bữa sáng đến cho cậu."
Bảo vệ mặt vô biểu tình lấy ra một cái hộp giữ ấm.
Hộp giữ ấm từ màu sắc đến kiểu dáng đều thập phần bình thường gia dụng.
Lục Dã đuôi lông mày nhăn lại, đem hộp cơm nhận lấy, nhân tiện hỏi một câu.
"Ai đưa."
Bảo vệ: "Ba cậu."
Bảo vệ mặt vô biểu tình, nhớ tới lời nói sâu kín của tiểu cô nương kia --
Tiểu cô nương thanh âm nhu nhu hòa hòa, biểu tình bình đạm, vừa thấy chính là cái bé ngoan.
Kết quả nói ra một câu --
"Nếu hỏi là ai đưa, liền nói là ba ba hắn."
Bảo vệ: "..."
Hiện tại tiểu cô nương theo đuổi nam hài tử kịch bản đều sâu như vậy sao?
Tiểu cô nương này có điểm đáng sợ nha.
Nhưng là thu tiền của người ta, hơn nữa cũng không phải cái chuyện xấu gì, bảo vệ đương nhiên sẽ không vạch trần.
Lục Dã: "Cái gì?"
"Chính là ba cậu." Bảo vệ cửa lại lần nữa lặp lại một lần.
Kết quả xem Lục Dã nhướng mày, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng là lại không có hoài nghi.
Cầm hộp giữ ấm đi vào.
Sau khi Lục Dã rời đi không lâu lúc, Mộ Ngôn đi vào cổng trường.
Bảo vệ cửa cho Mộ Ngôn một cái ánh mắt ta đã đưa đồ, sau đó giống như sợ sẽ bị người phát hiện, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt chính mình.
"Tiểu cô nương, đã đưa đến tay người ta."
Mộ Ngôn: "Nga."
Không nói thêm gì, càng là không có dừng lại, người liền đi rồi.
Gần đây, Mộ Ngôn như cũ vẫn bị người chặn ở trên đường.
Lần này cướp không phải là sách bài tập, có thể là cảm thấy sách bài tập đối với Mộ Ngôn tới mà nói không có lực uy hiếp gì.
Đại lão thanh niên lêu lổng khóe mắt run rẩy, "Nha đầu, quy củ của tôi nhóc cũng hiểu, tôi cũng không làm khó nhóc, lần này đem tất cả notebook giao ra đây."
Mộ Ngôn: "..."
Cô không mặn không nhạt nhìn lão đại nhóm thanh niên lêu lổng, lão đại lập tức nghiêng đầu, tỏ vẻ việc mất mặt như vậy không phải hắn làm.
Thật sự không phải hắn làm!
Nhưng mà, tiểu cô nương lại sâu kín nói câu, "Notebook không mang, sách giáo khoa để lại, OK sao?"
Ngữ khí này, không coi là tốt, không mặn không nhạt, mát lạnh, làm người vô cớ cảm thấy lạnh lẽo.
Thanh niên lêu lổng: "..."
"O, ok.."
Đi con mẹ nó để lại sách giáo khoa!