Đỗ Vân Đường trưởng thành trong một đại gia đình phong kiến, cha hắn là Đỗ lão gia tử ngang dọc tứ tung cưới không ít vợ lẽ, hai cả hai anh em khác của hắn cũng vậy, không chỉ vợ bé vợ nhỏ, còn nuôi cả tình nhân.
Nhưng Đỗ Vân Đường được đi du học từ nhỏ, từng tiếp nhận giáo dục phương Tây, một chồng một vợ là lý tưởng mà lòng hắn luôn hướng đến.
Vì cho rằng hôn nhân là một chuyện rất trang trọng, Đỗ Vân Đường mới không dám tùy tiện chơi đùa lung tung, nên cứ cẩn thận thận trọng kéo dài đến gần ba mươi vẫn chưa kết hôn, ngay cả Đỗ lão gia tử cũng không làm gì được hắn.
Đối với nửa kia của mình, tất nhiên là Đỗ Vân Đường cũng có hình mẫu trong mơ của riêng mình.
Đầu tiên là nhất định phải dịu dàng, hắn không muốn ra ngoài dường làm ăn chịu mưa chịu gió, về nhà còn hứng bão táp của bà xã nữa, thứ hai là phải hiền huệ, cưới vợ cưới hiền là đạo lý đúng nhất.
Hiển nhiên là dáng vẻ cũng không thể quá tệ được, Đỗ Vân Đường không cho mình là thánh nhân, hắn có hình mẫu mà mình theo đuổi, hơn nữa phải tâm tình được với hắn, có thể cùng góp vui là tốt nhất.
Còn về gia thế xuất thân, Đỗ Vân Đường trái lại không mấy quan tâm, vì ở nước ngoài đã nói, con người bình đẳng, không nên dùng xuất thân của một người mà luận anh hùng.
Đỗ Vân Đường ngồi trên giường càng nghĩ mồ hôi chảy ra càng nhiều, bởi vì hắn so hết cái này đến cái khác, lại có cảm giác Trình Nhạc Thiên mặt nào cũng thích hợp.
Trừ việc cậu là đàn ông.
Nghĩ tới đây, Đỗ Vân Đường lập tức run bắn lên, đúng rồi, Trình Nhạc Thiên là một người đàn ông mà!
Lòng Đỗ Vân Đường hoảng lên, trong khoảng thời gian ngắn lại không thể khẳng định được, cuối cùng là Trình Nhạc Thiên có ý với mình thật hay không, nếu như là thật, thì hắn phải đối mặt thế nào, vì cứ mãi nghĩ về chuyện đó, nên vẻ mặt hắn hoảng hốt hẳn lên.
Trên bàn ăn buổi sáng, Đỗ Thịnh Minh ngạc nhiên nói: “Anh ba, anh làm sao vậy, mặc thế đã xuống rồi.”
Đỗ Vân Đường cúi đầu nhìn, phát hiện ra mình vẫn còn mặc quần áo ngủ bằng lụa, đỏ mặt vội vội vàng vàng chạy lên đổi.
Đỗ lão gia tử bất động thanh sắc nghiêng mắt liếc nhìn bóng lưng của hắn, “Ngơ ngơ ngác ngác, thả hồn đi đâu.”
Đỗ Thịnh Minh nghe thấy cha mình nói anh ba như vậy, trong lòng hết sức vui vẻ, ngửa mặt lên nói: “Phụ thân, chuyện kinh doanh ở bến tàu Hoài Nam ấy?”
“Câm miệng đi, mày cũng ngu theo rồi phải không?” Với cả hai thằng con trai, Đỗ lão gia tử chẳng thèm nể nang đứa nào, mà so ra thì, ông còn khá dễ chịu với Đỗ Vân Đường, không nói hắn ngay mặt.
Đỗ Vân Đường ăn mặc chỉnh tề đi xuống, vừa mới ngồi, Đỗ lão gia tử lại bắt đầu giáo huấn hắn, “Mày về được hai ngày, đã đến ngõ Song Ngọc mấy lần rồi? Không nói tới mày, mày không chịu được phải không?”
Theo như thường ngày, Đỗ Vân Đường chắc chắn sẽ cãi lại, hắn đi gặp bạn thì có gì không được? Hôm nay hắn lại có chút không yên lòng, nên cúi đầu không nói chuyện.
Nhưng Đỗ lão gia tử không nghe thằng con thứ ba của mình cãi thì thấy không quen, ho một tiếng nói: “Không cho đi gặp con hát đó nữa, nghe chưa?”
Đỗ Vân Đường nhíu mày, “Trình Nhạc Thiên không phải con hát, hơn nữa mấy ngày trước cậu ta đã rửa tay gác kiếm rồi.”
Đỗ lão gia tử thầm nghĩ thế mới đúng chứ, đập bàn dựng râu trợn mắt nói: “Gái đi3m hoàn lương thì không còn là gái đi3m nữa sao?”
Đỗ Vân Đường cũng lập tức vỗ bàn, “Bà vợ thứ bảy của ông không phải cũng là gái đi3m sao?”
Đỗ Thịnh Minh chỉ coi như không nghe thấy, anh ba nhà hắn thường thích cãi nhau với lão gia tử, bàn ăn đã hất mấy cái rồi, mười lần có đến bảy tám lần là vì con hát đó, nói anh ba thích con hát đó, thì lại không giống lắm.
Đỗ lão gia tử là con người tiêu chuẩn kép có thâm niên, ông cho việc mình cưới bà Bảy xuất thân lầu xanh là cứu người phong trần là một việc thiện, còn chuyện Đỗ Vân Đường giao du với Trình Nhạc Thiên là không được, ông cả giận nói: “Mày còn dám đi, có tin tao cho người đập chết nó không!”
“Ông thử xem!” Đỗ Vân Đường trực tiếp đứng dậy, xốc khăn trải bàn, Đỗ Thịnh Minh bị bát tổ yến trước mặt hất hết lên đầu, nhỏ giọng “ây da” một tiếng, rồi nhanh chóng lẩn đi trốn.
Đỗ Vân Đường giận không nhịn nổi nói: “Ông dám đụng vào Trình Nhạc Thiên một cái nào, tôi sẽ làm thịt mấy bà vợ bé rồi treo lên đầu giường ông ngay lập tức!” Nói dứt lời rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đỗ lão gia tử cũng bị bát cháo hoa đổ đầy người, ngoài miệng mắng làm phản rồi, trong lòng lại thấy rất bình thản, tính tình của thằng con thứ ba là giống với ông nhất, chỉ có điều là không thích tìm phụ nữ, điểm đó không giống ông, không được tốt lắm.
Bình thường sau khi Đỗ Vân Đường cãi nhau với Đỗ lão gia tử xong, thì cẩn đi đến chỗ của Trình Nhạc Thiên lánh đi một hồi, tiện đó kể khổ một hồi.
Hôm nay hắn cứ do do dự dự, người thì đã đi dạo lung tung đến ngõ Song Ngọc rồi, nhưng là “ba lần qua cửa nhà mà không vào” (1), tới tới lui lui mấy lần mà không đi vào.
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, Đỗ Vân Đường bất ngờ đối diện với Trình Nhạc Thiên, Nhạc Thiên mặc một cái áo khoác màu xanh quàng một cái khăn lông màu đen tuyền, nhẹ nhàng thoải mái, cùng trợn tròn hai mắt với con mèo trong lòng cậu, “Vân Đường?”
Đỗ Vân Đường rất xấu hổ, “Ấy, tôi mới đến.”
“Sớm như vậy?” Nhạc Thiên hắn từ trên xuống dưới, phát hiện ra trên áo khoác ngoài của hắn có một vết trắng, đang định bước đến gạt ra giúp hắn, nhưng ngay phút cậu tới gần thì Đỗ Vân Đường bất chợt lui về sau một bước, “Gì vậy?”
“Trên áo anh… có vết bẩn…” Nhạc Thiên mờ mịt trả lời, trông có vẻ rất vô tội.
Hệ thống nhìn cái điệu đó của Nhạc Thiên, đã dự đoán được là tương lai của Đỗ Vân Đường hẳn cũng lành ít dữ nhiều, tâm trạng rất bình thản.
Đỗ Vân Đường cúi đầu nhìn thoáng qua, trên áo khoác bị một ít cháo loãng bắn lên nên lốm đốm trắng trắng, hắn cực kỳ xấu hổ, vội nói: “Không sao đâu.”
Nhạc Thiên vuốt lông Bé Mèo Con một cái, cằm chôn trong khăn lông đen, “Anh đến tìm tôi?”
“Phải phải,” Đỗ Vân Đường không biết nên để tay chân mình ở đâu, luôn có cảm giác chỗ nào trên người mình cũng kỳ cục cả, sờ sờ mái tóc đã được chải vuốt rất ngay ngắn, “Phải, đến chơi một lúc.”
Nhạc Thiên nói: “Tôi đi xem xem nhà, đi cùng không?”
Đỗ Vân Đường nói: “Được được, đi chung đi.”
Hai người sóng vai bước tới, đứng hơi cách xa nhau một chút, ngày thứ hai tuyết tan là lạnh nhất, nước từ tuyết tan ra bên đường hòa lẫn vào bùn đất rất bẩn, Nhạc Thiên hỏi: “Có phải anh lại cãi nhau với lão gia tử nữa không?”
“Cũng không kém bao nhiêu.” Đỗ Vân Đường nói giảm nói tránh đi.
Nhạc Thiên nói: “Anh cũng sắp ba mươi đến nơi rồi, có một số việc không thể cho lão gia tử hiểu được, nên hoặc là anh không nói, hoặc là nhường nhịn ông ấy, dù sao thì ông ấy cũng là cha anh.
Mặc dù bây giờ đúng là anh rất có bản lĩnh, nhưng anh cũng phải nghĩ, những bản lĩnh mà anh có đó, cũng nhờ cha anh tạo điều kiện cho anh đi học.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng được gặp cha mình, anh thì được, nên phải biết quý trọng, Vân Đường, anh là người có chủ kiến, lẽ ra phải suy nghĩ cẩn thận chứ.”
Đỗ Vân Đường nghe Nhạc Thiên nhỏ giọng cằn nhằn liên miên, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, lời nói của Trình Nhạc Thiên vẫn luôn êm tai như vậy, hay bảo lời thật mất lòng, nhưng mà nếu như để Trình Nhạc Thiên nói thì vừa rất có lý vừa rất dễ nghe.
Nhưng lúc này trong lòng Đỗ Vân Đường lại từ từ dâng lên một suy nghĩ khác —— Trình Nhạc Thiên bây giờ cứ như là người vợ khuyên răn chồng mình vậy.
Từ khi suy nghĩ đó xuất hiện, trong tai Đỗ Vân Đường, giọng nói của Trình Nhạc Thiên cũng dường như thay đổi âm điệu, dịu dàng triền miên.
“A, chỗ này có xe kéo này,” Nhạc Thiên bước lên nói địa điểm cho người kéo phía trước, quay đầu lại vẫy vẫy tay với Đỗ Vân Đường đang ngẩn ngơ, “Đi thôi, lên xe.”
Đỗ Vân Đường tỉnh táo lại, thấy Nhạc Thiên nhíu mày, ôm mèo, khuôn mặt nho nhỏ vùi vào khăn lông màu đen, đúng là dáng vẻ nũng nịu của một người vợ hối thúc chồng.
Đỗ Vân Đường run lên, ép văng ảo tưởng ngập đầu mình ra ngoài, tiến lên ngồi phía sau xe, nói với Nhạc Thiên: “Phải ngồi xe kéo, xa lắm sao?”
“Không xa, gần ngay dinh thự Đỗ gia.” Nhạc Thiên bình chân như vại nói, “Sư phụ, đi thôi.”
Đỗ Vân Đường phía sau xe kéo như bị sét đánh, Trình Nhạc Thiên định mua nhà gần dinh thự Đỗ gia?
Con đường của dinh thự Đỗ gia rất rốt, cũng rất đắt giá, khi đến nơi rồi, Đỗ Vân Đường phát hiện ra là căn biệt thự này thật sự cách dinh thự Đỗ rất gần, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút.
Đó là một căn biệt thự kiểu Tây cỡ nhỏ màu trắng, quản lý giới thiệu cho hai người, nói rằng chủ cũ trước đó là một người nước ngoài, mà giờ người nước ngoài đó đã về nước rồi, nên mới để lại ngôi nhà này.
Cư trú ở gần dinh thự Đỗ gia thì không phú cũng quý, có rất nhiều phú hào rất kén chọn soi mói, ngại nơi có người nước ngoài từng ở có mùi, giá căn nhà này không phải là rẻ, cao không tới, thấp không xong, ở mức vừa phải.
Nhạc Thiên theo quản lí đi dạo một vòng cảm thấy không tệ lắm.
“Ngài xem phòng tắm này, có bồn tắm đối diện với đường lớn,” Quản lý nói với Nhạc Thiên và Đỗ Vân Đường, “Ngài cứ yên tâm, bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, ở trong này đốt hương trầm, rót một ly rượu, cũng lãng mạn lắm.”
Nhạc Thiên gật đầu, “Cũng được,” Nghiêng đầu hỏi Đỗ Vân Đường, “Anh thấy thế nào?”
Quản lí cũng ân cần hỏi theo: “Tiên sinh thấy thế nào?” Chắc hắn cho rằng Trình Nhạc Thiên và Đỗ Vân Đường là một đôi, mà phong thái trên người Đỗ Vân Đường sang quý, nên hắn mới một cách tự nhiên hỏi ý kiến của Đỗ Vân Đường.
Đỗ Vân Đường đỏ mặt, “Hỏi tôi làm gì, tôi đâu ở đây.”
Nhạc Thiên nở nụ cười, “Anh đến chỗ tôi trốn còn ít sao?”
Đỗ Vân Đường nhất thời nói không ra lời, bởi vì Trình Nhạc Thiên nói thật, nhưng hắn lại cảm thấy lời đó cứ có gì đó là lạ, quyết đoán ngậm miệng.
Nhạc Thiên quay mặt sang nói với quản lí: “Cậu cũng không chê, tôi mua.”
Đỗ Vân Đường vội hỏi: “Quyết định nhanh vậy sao?”
Quản lí vừa nghe Nhạc Thiên đánh nhịp, đã nhanh chóng nói: “Tiên sinh đã nói thích rồi, cậu đồng ý luôn đi.”
Mặt Đỗ Vân Đường đã tái đi rồi, Nhạc Thiên vẫn còn dáng vẻ như không biết có chuyện gì xảy ra, gật gật đầu với quản lí, “Quyết định rồi, tôi lấy tiền trả cậu.”
Đỗ Vân Đường đi ra vườn hoa , Nhạc Thiên thanh toán với quản lí, ký hợp đồng, quản lý dựng ngón tay cái lên với cậu, “Tôi nhìn ra rồi, ngài mới thật sự là người làm chủ trong nhà, hay thật.”
Quản lí cầm hợp đồng hớn ha hớn hở đi ra ngoài, lúc đi ngang qua vườn hoa không quên chào hỏi Đỗ Vân Đường, nịnh nọt: “Thiếu gia, ngài đúng là có phúc lớn, Trình tiên sinh vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.”
Đỗ Vân Đường: “…”
Nhạc Thiên ôm Bé Mèo Con chầm chậm đi ra, Đỗ Vân Đường đang đứng ở đó “ngắm hoa”, vườn hoa giữa mùa đông trụi lủi, Nhạc Thiên đi tới bên cạnh hắn, ngạc nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy?”
“Không gì cả, cậu quyết định rồi?” Đỗ Vân Đường nói lảng đi.
Nhạc Thiên đưa tay luồn vào bộ lông dài dày của Bé Mèo Con, khẽ gật đầu một cái, “Tôi rất vừa ý.” Cái bồn tắm lớn đó nhìn là thấy hừng hực quá chừng rồi, còn là cửa kính hai chiều, nghĩ thôi đã thấy k1ch thích rồi.
Đỗ Vân Đường liếc nhìn Trình Nhạc Thiên một cái, Trình Nhạc Thiên thật sự rất hợp với mùa đông, bởi vì y lạnh lùng trong trẻo như tuyết trắng, lại cũng mềm mại như tuyết vậy.
Hắn làm sao biết được lúc này trong đầu Nhạc Thiên toàn nghĩ đến chuyện nên dùng tư thế nào để chơi với hắn trong bồn tắm, chỉ có cảm giác không biết có phải là mình đã hiểu nhầm người bạn thanh cao này hay không.
Hắn ho nhẹ một tiếng, “Nên đổi hết đồ nội thất bên trong.”
“Chắc chắn là phải đổi rồi, toàn là đồ của người khác,” Nhạc Thiên thấp giọng cười cười, giễu cợt nói, “Tôi nhìn cái bồn tắm đó thôi đã thấy sợ, người nước ngoài từng dùng.”
Đỗ Vân Đường thoắt cái đã hiểu ý của Trình Nhạc Thiên, mặt thoáng đỏ.
Dường như Nhạc Thiên thấy lời mình thú vị, cười đến tựa vào bả vai Đỗ Vân Đường, lảo đảo như đứng không vững, Đỗ Vân Đường vội đỡ cậu, “Cẩn thận Bé Mèo Con của cậu.”
Bé Mèo Con đúng lúc đó “meo” lên một tiếng, giơ móng cào cào vào áo khoác của Nhạc Thiên, thể hiện nó đang rất bình tĩnh, Nhạc Thiên cúi đầu hôn một cái vào mặt con mèo, “Bé Mèo Con, chúng ta sắp chuyển sang nhà mới rồi, con có vui không?”
Bé Mèo Con đã được cậu nuôi hai ngày, rất cho cậu mặt mũi “meo” một tiếng, Nhạc Thiên vui không chịu nổi, hôn nó liên tục mấy cái.
Đỗ Vân Đường đúng cạnh xem, cảm thấy cậu hơi trẻ con, nhẹ giọng nói: “Mèo bẩn, đừng hôn nữa.”
“Không bẩn, Bé Mèo Con nhà mình sạch sẽ lắm.” Nhạc Thiên hít Bé Mèo Con một hơi cực mạnh, bế mèo lên cọ cọ vào mặt Đỗ Vân Đường một chút, cọ xong lại nhanh nhẹn xoay người chuồn đi, “Nhị thiếu gia, giờ anh cũng vấy bẩn rồi.” Híp mắt nghịch ngợm cười với Đỗ Vân Đường.
Đỗ Vân Đường lau mặt, cũng cười nhẹ với Trình Nhạc Thiên.
“Anh ba?” Đỗ Thịnh Minh ngạc nhiên thốt lên.
Đỗ Vân Đường nghe tiếng quay đầu lại, ý cười trên mặt vẫn chưa vơi, nhất thời cứng lại.
Nhạc Thiên cũng quay đầu lại theo, cậu lập tức đứng thẳng, “Cậu Tư.”
Đỗ Thịnh Minh đến biệt thự nhỏ của mình thăm vợ nhỏ, bà Tư của hắn gần đây với mang bầu, cứ nói khó chịu, Đỗ Thịnh Minh cũng biết cô ta đang nhõng nhẽo với mình, vừa mang trang sức đá quý sang là lại vui lên ngay.
Khi đi về thì bắt gặp anh ba nhà mình đang chơi đùa với con hát mà lão gia tử ghét nhất trong vườn.
Mới đây hắn còn thấy Đỗ Vân Đường và Trình Nhạc Thiên không có gì với nhau, mà lúc lại như là có gì đó.
Đỗ Vân Đường lạnh nhạt đáp: “Ừm.”
Đỗ Thịnh Minh nghi hoặc đánh giá hai người, “Hai người đây là… xem nhà?” Căn biệt thự nhỏ này là một “căn nhà không chịu di dời” nổi tiếng.
Nhạc Thiên thoải mái gật đầu, “Đúng vậy, cậu Tư cũng đến xem nhà sao?”
Đỗ Thịnh Minh không trả lời, đảo mắt nhìn qua nhìn lại hai người mấy lần, “Hai người?”
Nhạc Thiên vội giải thích: “Cậu Tư đừng hiểu lầm, là của tôi.”
Đỗ Thịnh Minh “à” một tiếng, ánh mắt vẫn rất hoài nghi.
Đỗ Vân Đường bị hắn nhìn đến phát cáu, “Mắc mớ gì đến cậu, lo trông coi mấy bà vợ bé của cậu cho đàng hoàng đi!”
Đỗ Thịnh Minh rụt cổ một cái, ông anh ba này giống với Đỗ lão gia tử, hắn thấy hơi sợ, thầm nghĩ trong đầu, anh bảo tôi trông coi mấy bà vợ bé, còn anh thế nào thì mặc anh, xí, đúng là y chang cái tính của lão gia tử, nghiêm khắc với hắn, mà khoan dung với mình.
__
(1) ba lần qua cửa nhà mà không vào: 三过家门而不入, tam quá gia môn nhi bất nhập, xuất phát từ “Đại Vũ trị thủy” (大禹治水) của Mạnh Tử (孟子)
Dựa theo tích Hạ Vũ đi công cán ba lần qua cổng nhà mình vẫn không ghé vào vì sợ lỡ việc nước.
Nguồn:
------oOo------