Mục lục
VINH QUANG GIÀNH LẤY NAM CHÍNH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với chuyện nhảy disco ấy, Nhạc Thiên thật sự là vừa nhảy là nghiện, đứng trong sàn nhảy cứ “oh yeah oh yeah” không dứt, đây là club tư nhân, nên nhân viên bên trong cũng làm cho Nhạc Thiên rất yên tâm, một minh tinh nhỏ như cậu ở đây không là gì cả, cứ mặc sức nhảy nhót, còn về Lữ Ung Hành, cậu sợ mình không còn là bé cưng nhỏ bé của Lữ Ung Hành nữa.
Tiền Tương Lễ ở trên lầu nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng, “Có phải là vị trong nhà của tiên sinh không?”
Bây giờ trong giới đều đang lan truyền Lữ Ung Hành xung quan nhất nộ (1) vì Nguyễn Kỷ Văn dám tơ tưởng đến An Nhạc Thiên nên mới tặng cho hắn ta một phát đạn vào đầu, sau đó mới gặp phải nhiều chuyện như vậy, Tiền Tương Lễ là một con người cẩn trọng dè dặt, vội dặn dò thuộc hạ: “Trông cho kỹ, đừng cho kẻ nào tiếp cận cậu An.”
Thuộc hạ nhanh chóng đáp lại, nghiêm túc cảnh giác từng giờ từng phút.
Tiền Tương Lễ suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn lắm, bèn gọi điện thoại cho thân tín của Lữ Ung Hành, “Cậu An đang ở chỗ tôi, tiên sinh có biết không?”
Thân tín cũng rất khó xử, mấy ngày gần đây tâm trạng của tiên sinh vẫn luôn không tốt, hình như là do cậu An, bèn đàng hoàng báo lại cho Lữ Ung Hành, Lữ Ung Hành chỉ im lặng, điếu thuốc trên tay sắp đến cháy đến ngón tay rồi mà hắn cũng không nhận ra, may nhờ có thân tín đúng lúc nhắc nhở.
Lữ Ung Hành lập tức vẩy vẩy tay, đầu ngón tay đã bị bỏng rồi, hắn đã từng bị súng bắn, cũng từng bị người ta chém đến sống dở chết dở, đau đớn do ngón tay bị phỏng so với những ngày tháng ấy có đáng là bao? Nhưng Lữ Ung Hành vẫn vô thức cảm thấy đau.
“Già rồi.” Lữ Ung Hành lạnh nhạt nói, tiếp tục cúi đầu nhìn thứ trên tay.
Thân tín thấy thế, đành phải chậm rãi lùi ra.
Nhạc Thiên chơi đủ rồi, về nhà rất vui vẻ, trên mặt vẫn còn nét đỏ ửng do hưng phấn, nặng nề quăng mình lên giường ngửa mặt lên gào một tiếng, “Đời người là phải điên cuồng!”
Hệ thống: “…” Cậu ta điên rồi, Lữ Ung Hành chắc cũng sắp phát điên theo rồi.
Lữ Ung Hành đang ở trong phòng tắm tắm nước lạnh, sau đó lại cứ hút hết điếu này đến điếu khác.

Vết bỏng nho nhỏ trên đầu ngón tay dường như bị trúng một ma lực nào đó mà bắt đầu càng lúc càng đau, đau đến nỗi Lữ Ung Hành còn không giữ nổi điếu thuốc, dúi thuốc lá vào chậu hoa lan bên cạnh, Lữ Ung Hành đứng dậy, tiện tay cầm một cái khăn quấn lấy, để chân trần cả người ướt đẫm đi về phía phòng An Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên về muộn, còn đang ngâm mình trong bồn tắm, cái bồn tắm lớn Lữ Ung Hành chuẩn bị trong phòng cậu còn có chức năng massage.

Nhạc Thiên đắm chìm trong sự tận hưởng của thế giới chủ nghĩa tư bản, trong lòng lại một lần nữa cảm khái: “Giàu đã thật.”
Hệ thống: “…tôi thấy cậu hình như rất thích nhiệm vụ lần này.”
Nhạc Thiên: “Nói bậy gì đấy.”

Nhạc Thiên: “Nhiệm vụ nào tao cũng thích hết mà.”
Hệ thống chết lặng nói: “Cậu thích là tốt rồi.” Có lẽ là nó không thể chống cự lại số phận được rồi, trở thành đồng lõa của con voi rác rưởi này.
Nhạc Thiên đang ngâm mình, chợt nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng động, hơi nghiêng người ra nhìn, là Lữ Ung Hành, cậu hơi hé môi, “Chú Lữ…”
Cả người Lữ Ung Hành mang theo hơi lạnh, bàn tay ướt nhẹp nâng mặt Nhạc Thiên lên hôn cậu, Nhạc Thiên run lên, cảm giác như mình bị thủy quái u ám lạnh lẽo quấn lấy, vừa cảm thấy hoảng sợ đồng thời lại không tự chủ được bị lôi cuốn, cơ bắp rắn chắc lạnh như băng của Lữ Ung Hành khiến cậu si mê, một người đàn ông mạnh mẽ như thế, dù là ai cũng rất khó chống cự.
Dường như bồn tắm rộng lớn đã phát huy được tác dụng mà nó nên có, hai người dây dưa trong nước, im lặng so đấu với nhau, trong lòng Lữ Ung Hành là lửa bốc, trong lòng Nhạc Thiên là không phục, chẳng ai nhường ai.

Nhạc Thiên thuận theo ý muốn của mình cắn Lữ Ung Hành thật mạnh, Lữ Ung Hành hoàn toàn không quan tâm, hung ác đè Nhạc Thiên làm một hồi, làm xong đi liền, ướt đẫm đi đến, ướt đẫm rời đi, ngay cả một lời cũng không buồn nói với Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nằm trong bồn tắm, người như tan ra thành từng mảnh, “Lão già dê đó hà cớ gì phải tự hành mình như thế chứ, ăn giấm chua của mình mà ăn nhiệt tình đến vậy.”
Hệ thống: “Lữ Ung Hành hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen, đương nhiên trong mắt không thể dụi ra được nửa hạt cát.”
Nhạc Thiên hừm nhẹ: “Đại ca giang hồ có trâu bò cỡ nào không phải cũng tha thiết mong chờ đến thị tẩm cho tao thôi.”
Hệ thống: “…” Nếu như Lữ Ung Hành biết được suy nghĩ của Nhạc Thiên chắc tức tới tàn hình mất.
Lữ Ung Hành ngủ với An Nhạc Thiên rồi, nhưng tà hỏa trong lòng vẫn không ngơi ngớt được, hơn nửa đêm nằm trên giường lại mất ngủ, trằn trọc trở mình mấy lần, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lại xuống giường chạy đến An Nhạc Thiên.
An Nhạc Thiên đã ngủ rồi, gương mặt nghiêng sang yên tĩnh ngoan ngoãn say ngủ, Lữ Ung Hành thầm nghĩ, thôi được rồi, hắn đã sống gần nửa đời người, có trở ngại nào mà không qua được, vừa nhắm mắt lại quyết tâm coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ rề rề rà rà còn là đàn ông sao?
Lui một bước mà nói, thì chỉ cần hắn tự mình biết người làm An Nhạc Thiên hôm đó là được, còn trong lòng An Nhạc Thiên có hắn hay không… vấn đề này có thể không cần nghĩ, vừa nghĩ đến đây đầu Lữ Ung Hành lại bắt đầu thấy đau, chỉ có thể hết lần này đến lần khác tự nói với mình —— thôi được rồi.
Lữ Ung Hành vén lên chăn nằm xuống, ôm ngang An Nhạc Thiên, An Nhạc Thiên nmơ mơ màng màng tỉnh dậy, mơ hồ nói: “Chú Lữ…”
Lữ Ung Hành cúi đầu hôn cậu một cái, “Ngủ đi.”
Ngửi mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người An Nhạc Thiên, Lữ Ung cuối cùng cũng thiếp đi.
Lữ Ung Hành trở về rồi, công ty quản lý của An Nhạc Thiên cũng lập tức cải tử hồi sinh, Amy sau khi trải qua những tháng ngày bị người người giẫm đạp, lại một lần nữa được trở lại trạng thái nở mày nở mặt, mới sâu sắc nhận ra trước đây mình sống trong phúc mà không biết hưởng, không tiếp tục giả X nữa, nhắn tin cho Nhạc Thiên: “Đi làm là phụ, cậu cứ lo dỗ pa pa Lữ đàng hoàng là được.”
Nhạc Thiên: “…” Cái gì đã làm vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của chị em, là chủ nghĩa tư bản chết tiệt!
Lữ Ung Hành và cậu dường như đã trở lại trước kia, giống như lời hắn nói, hắn đã nghĩ thông rồi, cũng cho Nhạc Thiên trở lại, nhưng vách ngăn đã tạo thành như có như không chắn giữa hai người.

Dù sao thì Nhạc Thiên cũng không còn nghe thấy Lữ Ung Hành gọi cậu bé yêu, cục cưng này nọ nữa, lời s@c tình trên giường cũng trở nên ít đi, đối với cậu vẫn rất dịu dàng, chỉ là không thương cậu như trước nữa, trước đây Lữ Ung Hành thương Nhạc Thiên là thương thật lòng thật dạ, cho dù xuất phát điểm từ loại tình cảm nào đi nữa, thì hắn cũng có ý muốn sống hết đời với Nhạc Thiên.
Bây giờ Nhạc Thiên có thể cảm nhận được một cảm xúc “tạm bợ” rất mãnh liệt, có lẽ là lúc này Lữ Ung Hành vẫn không nỡ bỏ cậu, nhưng một khi hắn tìm được một vật thay thế tốt hơn, phỏng chừng khi ấy Nhạc Thiên chẳng còn là cái thá gì nữa.
“Tối hôm nay chú Lữ phải ra ngoài làm ít chuyện, một mình con ở nhà đợi, đừng đi chơi lung tung.” Lữ Ung Hành hiếm khi mặc âu phục, đứng trước gương thắt cà vạt.
Dáng người của Lữ Ung Hanh là tướng dân võ, vừa có tỷ lệ vừa rắn chắc, bình thường giấu trong đường trang không nhìn thấy, lên giường thì Nhạc Thiên chỉ lo sướng, thấy Lữ Ung Hành mặc âu phục rất đẹp trai, vừa anh tuấn vừa khí thế, ánh mắt hờ hững, cảm giác như là bất cứ lúc nào cũng có thể móc súng ra bắn chết người, nét nam tính nhờ năm tháng mài giũa quyến rũ vô cùng.
Nhạc Thiên bước lên thắt cà vạt cho hắn, buông mắt nói: “Chú Lữ nhớ về sớm một chút, con sẽ nhớ chú.”
Lữ Ung Hành: “Ừm.”
Đổi lại là trước đây, Lữ Ung Hành nhất định sẽ nói “bé yêu, tối chú Lữ sẽ về sớm một chút để ăn con nhé”, còn Lữ Ung Hành bây giờ lại như hũ nút, Nhạc Thiên sắp nhịn không được muốn nói cho hắn biết, thật sự là cậu đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, vì không để OOC nên đành phải thôi.
Nhạc Thiên thắt cho hăn một nút cà vạt thật đẹp, nhếch miệng cười nói: “Đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm.”
Môi Lữ Ung Hành động đậy, hắn muốn hôn Nhạc Thiên một cái, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì, gật đầu rồi đi.
Nhạc Thiên nhìn bóng lưng rời đi của hắn, thở dài nói: “Mặc âu phục thật là đẹp trai quá đi, nếu như tối nay có thể cùng bắn một phát với chú Lữ mặc âu phục, tao không còn nuối tiếc gì với thế giới này nữa.”
Hệ thống: “…” Nuối tiếc của nhà ngươi là thế thôi à?
Bữa tiệc mà Lữ Ung Hành đến dự là buổi tụ hội mà chỉ có những con người đứng trên đỉnh kim tự tháp mới có tư cách tham dự, danh tiếng của Lữ Ung Hành trong giới xã hội đen đã chạm đến cao nhất, hắn đã ba sáu, là độ tuổi nên tìm cách tẩy trắng lên bờ.
Các vài cá sấu lớn trong giới tài chính cũng rất kính trọng với Lữ Ung Hành, cùng đi kiếm tiền, không ai không chào đón.
“Lữ tiên sinh, đây là con gái, Tịch Lan.” Tịch Thịnh Khải nhiệt tình lăng xê cô con gái thứ ba ưu tú của mình.
Tịch Lan dịu dàng hào phóng, trên mặt mang nụ cười khéo léo, giơ tay nhấc chân đều mang phong phạm của một danh viện (2), “Lữ tiên sinh, chào ngài.”
Lữ Ung Hành mỉm cười, “Chào cô.”
Tịch Thịnh Khải rất xem trọng vị tân quý này, tự mình tìm cớ rời đi, để Tịch Lan ở lại nói chuyện với Lữ Ung Hành, Lữ Ung Hành tán dóc với Tịch Lan một chốc, phát hiện ra vị đại tiểu thư này không phải gối thêu hoa, có hiểu biết với rất nhiều chuyện, bằng cấp cũng rất cứng, cũng coi như là một ngôi sao mới nổi trong giới tài chính.
Hai người đứng ngoài sân thượng, Tịch Lan nâng ly champagne, hỏi Lữ Ung Hành: “Lữ tiên sinh không uống rượu sao?” Cô chú ý thấy trên tay Lữ Ung Hành chỉ là một ly nước thông thường.
Lữ Ung Hành cúi đầu nhìn, “Uống rượu hỏng việc.”

Tịch Lan nhấp một ngụm champagne, gật đầu nói: “Người có khả năng tự chủ mạnh như Lữ tiên sinh thật sự rất hiếm thấy, trong giới chúng ta gần như không có người đàn ông nào không uống rượu.”
Lữ Ung Hành hơi nhếch môi, không tiếp lời, thầm nghĩ, không uống rượu là có tự chủ, chân lý ở đâu ra thế.
Tịch Lan thấy Lữ Ung Hành ít nói, gò má anh tuấn trầm lặng rất hấp dẫn, như một vị thân sĩ ưu buồn, trong lòng càng lúc càng thấy thích, cô bèn đánh bạo nói: “Lữ tiên sinh, ấn tượng của tôi đối với ngài không tệ, ngái có muốn gữ liên lạc không? Thử làm quen xem sao?
Lữ Ung Hành nghiêng mặt sang rất ngạc nhiên nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Cô có ấn tượng không tệ với tôi? Ấn tượng của cô với tôi là gì?”
Tịch Lan bèn nói lại cảm nhận “thân sĩ ưu buồn”, Lữ Ung Hành lập tức bật cười thành tiếng.
Tịch Lan cười nói: “Làm sao thế? Cười đủ chưa? Nhưng Lữ tiên sinh cười lên càng đẹp hơn.”
Lữ Ung Hành không cười nữa, lạnh nhạt nói: “Tôi đã có tình nhân rồi.”
Tịch Lan thoáng tiếc nuối, chỉ hơi ủ rũ một chút lại xán lạn nói: “Có tình nhân cũng không sao, nếu là tình nhân thì chưa phải là quan hệ cố định, cô ấy vẫn chưa thành vợ ngài, cơ hội của bọn tôi là như nhau, tôi có thể cạnh tranh công bằng với cô ấy.”
Lữ Ung Hành uống một hớp, “Cơ hội của cô và em ấy không bằng nhau, em ấy là do một tay tôi nuôi nấng.” Nói xong, đặt ly rượu xuống bỏ đi.
Tịch Lan trợn mắt há mồm nhìn bóng người Lữ Ung Hành rời đi, đến khi bóng lưng Lữ Ung Hành đã biến mất hoàn toàn rồi, cô mới nhấp một ngụm champagne để bình tĩnh lại, “Wow, trông ngoài mặt nghiêm chỉnh đứng đắn, thế mà chơi hệ dưỡng thành.”
Khi Lữ Ung Hành trở về đến Lữ trạch đã là nửa đêm, An Nhạc Thiên đã chuyển về, đang nằm trên giường ngủ rất ngon lành, Lữ Ung Hành vuốt mái tóc ngắn hơi ẩm mồ hôi của hắn, khí trời càng ngày càng nóng, An Nhạc Thiên ngủ đến đỏ bừng cả mặt, càng lộ ra nét trẻ con, như một cậu thiếu niên không buồn không lo vô tư tới vô tâm.
Lữ Ung Hành vẻ mặt thương cảm nhìn cậu, mãi cho đến khi Nhạc Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Chú Lữ, chú đã về rồi…” Nhạc Thiên hơi nhỏm người ngồi dậy, dụi dụi mắt, đưa tay muốn bật đèn, nhưng bị Lữ Ung Hành ngăn lại.
Lữ Ung Hành kéo tay Nhạc Thiên, ngồi trong bóng tối rất dịu dàng vuốt v e ngón tay thon dài của cậu, “Nhạc Thiên, chú Lữ muốn nói với con một chuyện.”
Nhạc Thiên: “Chú nói đi.”
Lữ Ung Hành nói: “Tuổi chú Lữ đã không còn nhỏ, nên kết hôn.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ, nghe giọng điệu của lão già dê này không giống như là muốn kết hôn với cậu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoát không nói gì.
Lữ Ung Hành nói: “Con muốn đi du học không?”
Nhạc Thiên: “…” Phắc, mấy người sắp lấy vợ nên mới đuổi ông đây cút ra nước ngoài chứ gì? Tui chiều cưng quá rồi cưng hư phải không?
Lữ Ung Hành thấy Nhạc Thiên cứ im lặng, tâm tư muốn dò xét càng nặng, lại nói: “Chú Lữ nghĩ, sau này chú Lữ kết hôn rồi, con ở nhà cũng không tiền, con đi rồi, mỗi năm chú Lữ gửi cho con ba ngàn vạn, con cứ tiêu từ từ, không đủ thì cứ xin chú Lữ.”
Nhạc Thiên lập tức nói: “Được.” Xin lỗi, tiền nhiều quá, trong lúc nhất thời không giữ được miệng…
Tim Lữ Ung Hành chậm rãi chìm xuống đáy vực, tim của hắn rất đau, nỗi đau đớn này không giống với bất cứ một nỗi đau nào mà hắn từng trải qua trong suốt ba mươi sáu năm nay, nỗi đau này mang tên —— em ấy không yêu mình.
__

(1) xung quan nhất nộ: gốc冲冠一怒, đại loại là tức dựng đầu.

Đúng cả cụm là冲冠一怒为红颜, xung quan nhất nộ vi hồng nhan, trích trong “Viên Viên khúc” (圓圓曲) của Ngô Vĩ Nghiệp (吴伟业), nguyên văn:
“恸哭六军俱缟素,冲冠一怒为红颜”
Hán Việt:
“Đồng khốc lục quân câu cảo tố,
Xung quan nhất nộ vị hồng nhan.”
Dịch nghĩa:
Khóc lóc thảm thiết sáu quân đều mặc áo trắng để tang,
(Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng.
Dịch thơ:
Sáu quân tang khóc trên mình
Giận căm dựng tóc vì tình mỹ nhân
(Bản dịch của Lê Xuân Khải)
Lược từ:
(2) danh viện: gốc 名媛, là cách gọi các tiểu thư quý tộc vừa có tài vừa có sắc và có đóng góp nhất định cho gia đình.

Vì từ này mang ý nghĩa khá là đặc biệt, nếu chỉ nói là tiểu thư không thì không đủ ý, tui cũng không tìm được cách gọi nào thay thế mà thuần Việt.
__
Tác giả kiểu, thế giới này chả biết ngược ở đâu nữa, thôi để công tự ngược đi, chả liên quan gì đến mình.

------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK