Sau khi Trịnh Nguyên Phong trở mình trong chớp mắt, những người huynh đệ trước giờ vẫn luôn nhìn hắn không lọt mắt mới ngỡ ngàng phát hiện ra rằng – tên người Hồ mọi rợ thấp hèn đó từ lâu đã chơi đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay.
Theo dự định ban đầu của Trịnh Nguyên Phong, hắn đã định giày vò những kẻ đó cho đủ rồi mới thôi, song bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi chán, mãnh thú lấy gì để đánh nhau tìm vui với giun dế đây? Cứ lưu hết luôn cho xong.
Duy chỉ có Trịnh Hằng là Trịnh Nguyên Phong vẫn chưa tha được.
Trịnh Hằng còn bị giam trong Đông cung, kiêu ngạo của ngày xưa đã bị hao mòn chẳng còn bao nhiêu, nhìn thấy Trịnh Nguyên Phong khí thế mạnh mẽ bước vào, hắn giật mình hoảng hốt. Vẻ mặt từ khiếp sợ dần dần chuyển hướng sang bình tĩnh, “Thế mà là ngươi… quả nhiên là ngươi…” Ngoại trừ Trịnh Nguyên Phong, hắn thực sự không nghĩ ra có ai hận hắn đến vậy.
Trịnh Nguyên Phong vén bào ngồi xuống, thong thả nói: “Cảm giác bị giam cầm thế nào?”
Trịnh Hằng cười lạnh một tiếng, “Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng có cảm giác gì cả.”
Trịnh Nguyên Phong quan sát Trịnh Hằng, vị nhị ca đã từng phấn chấn cởi mở này, được người người vây quanh ca tụng, khi đề nghị mẹ hắn tuẫn táng theo hoàng hậu thì trong mắt hoàn toàn không có mẹ con hắn.
Giống như Trịnh Hằng đã từng nói với Nhạc Thiên, trong lòng Trịnh Hằng con người được chia thành một vài loại. Một số người được hắn trân trọng, hắn sẽ nâng niu trong tay, ví dụ như hoàng hậu ví dụ như Nhạc Thiên, cũng có một số người bị hắn xem thường, thì sự sống chết hay danh dự của bọn họ không khác gì hạt cát trong mắt hắn.
Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng nói: “Ta có thể cho ngươi một cơ hội, ta thả ngươi đi, còn việc ngươi có thể ngóc đầu lên Đông Sơn tái khởi hay không thì phải xem năng lực của ngươi.”
Con tim vốn đang bình lặng của Trịnh Hằng phút chốc đập nhanh lên, nhưng hắn vẫn rất cảnh giác, trầm giọng hỏi: “Có điều kiện gì?” Trừ khi Trịnh Nguyên Phong điên rồi, nếu không thì sao hắn có thể phí công thả cho kẻ thù mình đã tự tay đẩy xuống đáy vực một lần nữa leo lên lại?
“Ta nghe nói ngươi và Liên Hoa Thánh tăng là bạn tri âm tri kỷ.” Trịnh Nguyên Phong cúi mặt nên Trịnh Hằng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, “Ngươi có ý gì?”
Trịnh Nguyên Phong cười nhạt nói: “Thánh tăng là một người đặc biệt, tiếc nỗi không biết điều, không biết nhị ca có đồng ý bỏ qua tình cảm, khuyên thánh tăng quy thuận theo ta không?”
Trịnh Hằng không hiểu ý của Trịnh Nguyên Phong, cười nhạo: “Nhạc Thiên chỉ là một tăng nhân chốn bồng lai, đừng nói với ta là ngươi còn phải nhờ vào sự ủng hộ của y mới có thể leo lên ngôi thái tử. Dù cho có cái danh thánh tăng, thì cũng chẳng là gì cả.”
Trịnh Nguyên Phong quan sát kỹ vẻ mặt của Trịnh Hằng, vững tin hắn không phải là đang giả bộ hồ đồ, tâm trạng chợt tốt hơn rất nhiều, hờ hững lên tiếng: “Ý của ta không phải là giúp ta lên ngôi thái tử.”
Trịnh Hằng vẫn chưa biết là cả triều đình đã nằm trong sự khống chế của Trịnh Nguyên Phong, chỉ cho là Trịnh Nguyên Phong dùng hết toàn bộ sức lực chỉ để lật đổ mỗi một mình hắn mà thôi, “Vậy ngươi có ý gì?”
“Thánh tăng có gương mặt đẹp, ta lại có lòng muốn hái hoa, tiếc là hoa thơm vô tình…” Trịnh Nguyên Phong còn chưa nói xong, Trịnh Hằng đã nổi giận đứng dậy hất bát trà trên bàn, “Trịnh Nguyên Phong!”
Trịnh Nguyên Phong bình tĩnh nhìn Trịnh Hằng, “Cần gì phải nổi giận? Chỉ cần ngươi nói, đồng ý hay không?”
Lồ ng ngực Trịnh Hằng chập trùng kịch liệt, trong lòng hắn Nhạc Thiên là chốn duy nhất hắn có thể ký gửi niềm tin của mình trong cuộc sống ngươi lừa ta gạt này, là một người bạn mà hắn cực kỳ trân trọng, nhưng…
Trịnh Hằng chợt nhớ lại hôm đến địa lao thì trông thấy khung cảnh Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên, hai người gắn bó gần gũi, Nhạc Thiên nói muốn sống chết cùng Trịnh Nguyên Phong.
Lúc đó Trịnh Hằng không nghĩ quá nhiều, chỉ coi như là do Nhạc Thiên bị thương nên Trịnh Nguyên Phong mới ôm cậu, Nhạc Thiên lại có lòng dạ Phật tổ, không đành lòng bỏ Trịnh Nguyên Phong một mình. Thoạt nghe cũng không có vấn đề gì.
Bây giờ nghĩ lại, hai người họ lúc đó, hoặc ít nhất là Trịnh Nguyên Phong lúc đó đã có ý đồ xấu với Nhạc Thiên!
Trịnh Nguyên Phong không gấp, hắn không giục Trịnh Hằng, ngồi đó sửa sang lại vết nhăn trên ống tay áo, phủi nhẹ nước trà văng lên người mình.
Hôm nay Trịnh Nguyên Phong quét đi sắc thái âm trầm ngày xưa, mặc một bộ ngân bào hoa lệ, tôn lên khí chất cao quý lạnh lùng đặc biệt của hắn. Người Hồ mọi rợ khoác cẩm y lên thật sự cũng có thể nhìn ra gì, Trịnh Hằng không cam lòng nghĩ.
Khi nước trà dưới sàn nhà sắp đặc lại thì cuối cùng Trịnh Hằng cũng chậm rãi mở miệng: “Được, ta có thể đồng ý đi làm thuyết khách cho ngươi.”
Trịnh Nguyên Phong cười khẽ một tiếng, cất cao giọng nói: “Liên Nô, ngươi nghe thấy chưa?”
“Liên Nô”? Một cái tên quá xa lạ, Trịnh Hằng nghe tiếng cửa mở vang lên sau lưng, rồi nhìn thấy cánh cửa gỗ nối chính điện với Thiên điện được đẩy ra từ từ. Một tăng nhân mặc tăng bào trắng tinh bước ra, thi lễ với Trịnh Hằng, “Thái tử điện hạ.”
Trịnh Hằng nhất thời như bị sét đánh.
Trịnh Nguyên Phong cười đến là hả hê, ngoắc tay kêu Nhạc Thiên: “Liên Nô, qua đây với ta này.”
Nhạc Thiên hơi gật đầu với Trịnh Hằng, từ tốn cất bước đi tới bên cạnh Trịnh Nguyên Phong. Trịnh Nguyên Phong dang rộng cánh tay thân mật ôm y, rồi lại cười nói: “Ngươi xem, gì mà tri âm tri kỷ chứ, chẳng phải đảo mắt cái đã nói bán là bán ngươi ngay sao,” Hắn nựng mũi Nhạc Thiên, dịu dàng nói: “Liên Nô thật sự đáng thương quá đi.”
Nhạc Thiên đơn chưởng niệm phật một tiếng, nhìn sang Trịnh Hằng đã hoàn toàn cứng đờ cả người, “Thời thế đổi thay, thái tử điện hạ cũng là vạn bất đắc dĩ.”
Trịnh Nguyên Phong lạnh mặt, một tay bóp cằm Nhạc Thiên, quay mặt cậu sang trước mặt mình, trầm giọng nói: “Ngươi không trách hắn?”
Nhạc Thiên bình tĩnh đáp: “Tất nhiên.”
Trịnh Nguyên Phong tức giận nói: “Ngươi không sợ ta sẽ muốn ngươi ngay trước mặt hắn thật sao?”
Nghe vậy, cái cổ cứng ngắc của Trịnh Hằng cuối cùng cũng di chuyển, tròng mắt của hằn cố sức xoay qua hướng của Nhạc Thiên. Lúc này mới nhận ra Nhạc Thiên đã nhiều ngày không gặp, đã có thay đổi không nhỏ, cảm giác nghiêm trang xa cách ngày xưa đã bị đánh tan. Vòng eo mảnh mai của cậu rơi vào cánh tay cường tráng của một nam nhân khác, ngoan ngoãn phục tùng, từ đầu đến chân tỏa ra một luồng hơi thở xinh đẹp.
Nhạc Thiên hơi run rẩy, cụp mắt xuống cắn môi nói: “Điện hạ sẽ không làm vậy.”
“Ngươi đúng là thông minh.” Trịnh Nguyên Phong tha cho cằm của cậu, ngước mắt lên nhìn Trịnh Hằng nói, “Đã hiểu chưa? Người mà ngươi muốn bán, sớm đã là người của ta rồi.”
Trịnh Hằng không nói được một lời nào, chỉ nhìn Trịnh Nguyên Phong chăm chăm, trong mắt bùng nổ nỗi thù hận mãnh liệt.
Giờ mới đúng này, bị hắn ép đến mức này mà còn không hận nữa thì không phải người thường, Trịnh Nguyên Phong đúng là muốn hắn hận, chỉ tiếc… hắn lại níu cằm Nhạc Thiên, “Ngươi là người của ai?”
Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Ta đến độ Thất điện hạ.”
Đó không phải là câu trả lời mà Trịnh Nguyên Phong thích nghe nhất, nhưng ngay trước mặt của Trịnh Hằng cũng đủ khiến hắn cảm thấy thỏa mãn, Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng nói: “Có muốn ta thả hắn không?”
Nhạc Thiên: “Muốn.”
Trịnh Hằng nghe thế người lại run bắn lên, nhìn Nhạc Thiên trong lồ ng ngực của Trịnh Nguyên Phong, Nhạc Thiên cúi mắt không nhìn hắn, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế đơn chưởng Phật lễ.
Trịnh Nguyên Phong: “Ngươi hôn ta một cái, có khi ta sẽ nghĩ lại đấy?”
Nhạc Thiên hơi do dự, rồi ngửa mặt lên hôn nhẹ lên má Trịnh Nguyên Phong.
Mùi hoa sen bất chợt thoảng qua, Trịnh Nguyên Phong sung sướng đê mê, còn sung sướng hơn cả khi lên giường với Nhạc Thiên trước đó nữa. Hắn nhìn Trịnh Hằng giờ đây trong mắt đã đầy đau đớn, nhếch môi nói những lời càng tàn nhẫn hơn: “Liên Nô, ngươi hôn ta, là vì hắn, hay là vì ta?”
Nhạc Thiên: “Vì điện hạ.”
Trịnh Nguyên Phong ôm vai cậu, “Nói rõ ràng, vì điện hạ nào.”
Nhạc Thiên biết nghe lời phải, sửa lời: “Vì A Man.”
Trịnh Nguyên Phong thỏa mãn hoàn toàn, nhìn Trịnh Hằng đã bị đả kích đến mức mặt mày xám xanh, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống nói: “Nếu Liên Nô đã rất muốn ta thả ngươi thì ta thả ngươi, tạm thời tạm chờ ngươi quay đầu trở lại.”
Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên rời đi, trên mặt là ý cười không ngăn được. Trịnh Hằng đã bị hắn đánh gục tan nát từ trong ra ngoài rồi, làm gì còn quay đầu lại được nữa, không cắt cổ treo cổ đã xem như là tâm tính không tệ rồi. Chỉ riêng có người đang trong lòng này, bất kể đối xử với cậu như thế nào, thì cậu vẫn luôn chỉ có một vẻ thản nhiên đáp lại.
Lúc đi ngang ngự hoa viên thì Trịnh Nguyên Phong cố tình ôm Nhạc Thiên đi vào bên trong núi giả. Ánh sáng trong núi giả nhá nhem chập chờn, Trịnh Nguyên Phong nắm cằm Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Liên Nô đoán xem ta định làm gì nào?”
Nhạc Thiên nghiêng đầu đi, thấp giọng nói: “Điện hạ không nên như vậy.”
Trịnh Nguyên Phong mắt điếc tai ngơ, dứt khoát xoay mặt cậu lại hôn xuống, bàn tay không chịu yên phận luồn vào trong tăng bào của cậu.
Nhạc Thiên dùng sức khước từ, thậm chí cắn một cái lên đầu lưỡi của Trịnh Nguyên Phong, “Điện hạ, ban ngày ban mặt, ngài không nên như vậy.”
Đầu lưỡi Trịnh Nguyên Phong bị cậu cắn bật ra một vệt mùi máu tanh, hắn chậm rãi dùng mu bàn tay vuốt vuốt gò má Nhạc Thiên, “Tức giận rồi?”
Nhạc Thiên cắn môi không nói.
“Cuối cùng là có giận hay không?” Trịnh Nguyên Phong vẫn không chịu buông tha hỏi tiếp.
Nhạc Thiên ngước mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng dù trong núi giả u ám vẫn rạng ngời rực rỡ, “Không phải là ta tức giận, chỉ là ta không hiểu vì sao điện hạ lại muốn đối xử với ta như thế, ân oán ngày xưa đã kết thúc rồi, điện hạ cũng nên giải được khúc mắc của mình rồi mới phải.”
Trịnh Nguyên Phong thầm nghĩ: Hắn đã có khúc mắc mới.
“Thôi được rồi,” Trịnh Nguyên Phong buông Nhạc Thiên ra, lạnh nhạt nói, “Về trong cung rồi tiếp tục.”
Nhạc Thiên cúi thấp mặt, ngập ngừng nói: “Có thể không tiếp tục nữa được không?”
Trịnh Nguyên Phong lạnh lùng nói: “Nơi này hay là tẩm cung, ngươi chọn một trong hai đi.”
Nhạc Thiên không lên tiếng.
Trịnh Nguyên Phong kéo tay cậu qua, giằng lấy phật châu trong tay cậu dùng sức ném ra ngoài, phật châu “lõm bõm” một tiếng rơi vào trong ao nước, Trịnh Nguyên Phong bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Trở về trong điện, Trịnh Nguyên Phong lập tức không kịp chờ kéo Nhạc Thiên lên giường, Nhạc Thiên nhỏ giọng kháng nghị vài câu rồi cũng tùy theo hắn.
Tuy Nhạc Thiên là tăng nhân nhưng vẫn khó có thể chống cự phản ứng bản năng trên phương diện này. Trịnh Nguyên Phong lại còn có vốn liếng hùng hậu vóc dáng khôi ngô, lần nào Nhạc Thiên cũng có cảm giác như mình sắp chết đến nơi, rồi được Trịnh Nguyên Phong kéo về bên bờ cực lạc, cùng nhau chìm đắm.
Sau đó, Trịnh Nguyên Phong ôm Nhạc Thiên ướt đẫm cả người khẽ cười nói: “Cả phòng toàn là mùi của ngươi.”
Nhạc Thiên cúi mặt không nói lời nào.
Trịnh Nguyên Phong nâng cằm của cậu lên hôn nhẹ một cái lên chóp mũi của cậu, “Vừa rồi làm ngươi kêu nhiều như vậy, khó chịu hay là sướng?”
Nhạc Thiên vẫn mím môi không nói.
Trịnh Nguyên Phong nghiêm mặt, gằn giọng nói: “Giờ ta sẽ cho người lập tức lôi Trịnh Hằng về băm thành tám mảnh ngươi có tin không?”
Nhạc Thiên bất đắc dĩ đành phải nói: “Khó chịu, nhưng mà cũng sướng.”
Sắc mặt Trịnh Nguyên Phong dịu xuống, dùng giọng nói trầm thấp dụ dỗ: “Khó chịu nhiều hơn hay là sướng nhiều hơn?” Hắn không lo Nhạc Thiên nói dối, vì Nhạc Thiên không biết.
Quả nhiên, mặc dù mặt Nhạc Thiên đã đỏ chót, song vẫn như trước thành thực trả lời: “Sướng… nhiều hơn một chút…”
Trịnh Nguyên Phong khẽ cười, Nhạc Thiên bị hắn giam trong lòng cảm nhận được lồ ng ngực của hắn khẽ chấn động một cách rõ ràng, mặt càng đỏ hơn nữa.
Trịnh Nguyên Phong buông cậu ra, tr@n truồng bước xuống giường, rút một chuỗi phật châu trong tráp trên án thư cạnh đó ra, bất ngờ là chuỗi mà Nhạc Thiên đưa cho hắn trước đó.
Trịnh Nguyên Phong ngoái đầu nhìn lại, thấy Nhạc Thiên ngồi trên giường yên lặng nhìn hắn. Cơ thể như bạch ngọc lấm ta lấm tấm vết đỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu đến mức không nói lên lời, hắn lại lên giường tiếp tục ôm Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Vứt mất của ngươi một chuỗi, trả lại ngươi một chuỗi.” Nói rồi, đeo chuỗi phật châu vào cổ tay Nhạc Thiên.
“Cái này ta đã tặng cho điện hạ.”
“Hừm, là đồ mà ngươi yêu quý, ngươi giữ đi.” Trịnh Nguyên Phong khép lòng bàn tay của cậu lại.
Nhưng Nhạc Thiên không muốn, bèn trả lại choTrịnh Nguyên Phong, khẩn thiết nói: “Phật châu này ta đã tặng cho điện hạ rồi, thì duyên phận của ta và nó đã đứt, từ nay về sau phải đi theo điện hạ thì mới phải, làm ơn đừng trả lại cho ta.”
Suy cho cùng thì Trịnh Nguyên Phong vẫn không tin thần phật, nhưng nếu như Nhạc Thiên đã miễn cưỡng muốn hắn giữ lại, hắn cũng có thể cân nhắc nhận lấy. Đang định lấy lại phật châu thì bàn tay của Trịnh Nguyên Phong chợt khựng lại, mờ ám ám muội cười một tiếng nói: “Liên Nô, phật châu này xa cách với ngươi lâu, đã không còn mùi của ngươi nữa rồi.”
Nhạc Thiên nói: “Vậy thì ta mang thay điện hạ mấy ngày, đọc kinh nhiều một chút.”
“Không cần đến mức đó,” Trịnh Nguyên Phong bàn tay đang mang phật châu chầm chậm tiến xuống bên dưới, thấp giọng nói, “Chỉ cần nghỉ ngơi một đêm trong chỗ thơm nhất của Liên Nô, là bảo đảm mùi hương sẽ không tan, chẳng phải mấy cây thuốc ngọc kia bây giờ vẫn giữ mùi hoa sen…”
Ý đồ trong hành động của hắn đã quá rõ ràng, Nhạc Thiên xấu hổ đỏ mặt, “Điện hạ, đây là phật châu!”
“Phật châu thì làm sao nào?” Ánh mắt Trịnh Nguyên Phong sâu thẳm, “Ngươi là thánh tăng, lấy thân nuôi châu, chẳng phải quá ư tuyệt diệu sao?”
Nhạc Thiên không biết nên cãi lại như thế nào, chỉ theo bản năng nói: “Không được…” Thấy Trịnh Nguyên Phong chậm rãi đ è xuống, lại từ từ chối nghiêm nghị biến thành nhỏ giọng cầu xin, “A Man, đừng mà…”
“Mỗi lần ngươi kêu tên của ta như vậy rồi nói không muốn thì ta…” Trịnh Nguyên Phong cắn vào môi của cậu, nói giọng khàn khàn, “Chỉ càng muốn bắt nạt ngươi hơn.”