Quan Nhạc Thiên nhìn thoáng mặt đất, vô tình đi lướt qua bên người Hạ Quân vào trong.
Hệ thống đe dọa: “…bánh đậu đỏ…”
Nhạc Thiên: “Xin lỗi, đã từng yêu.”
Hạ trứng gà vẫn ngon hơn bánh đậu đỏ rất nhiều.
Hệ thống: “…” Tình mẫu tử mấy ngày nay, đến cùng vẫn phải chào đón số phận đoạn tuyệt!
Căn phòng rất hẹp, một chiếc giường lớn, đối diện là một cái TV, bên trái là một phòng tắm nhỏ được ngăn lại bằng tấm kính, ngay cả chỗ dư để ngồi cũng không có. Dễ nhận ra những người đến đây đều đi thẳng vào vấn đề.
Hạ Quân đứng ở cửa ra vào, dưới chân có vũng nước dần dần chảy lan ra. Quan Nhạc Thiên đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra, bên ngoài mưa rào xối xả, cách âm của nhà nghỉ bình thường, vẫn có thể nghe được tiếng vang cực lớn từ hạt mưa đập vào ô cửa.
Hạ Quân nhìn bóng lưng gầy của cậu, trầm giọng hỏi: “Quãng thời gian này thầy Quan đi đâu vậy?”
Nhạc Thiên: Ái chà chà chà~ các nhà hàng đồ ăn ngon, chỉ có mấy người không nghĩ ra, không có cái tui không ăn được.
Hạ Quân không nghe được câu trả lời, từng bước một kéo lê bước chân bởi vì mắc mưa mà càng có vẻ nặng nhọc đi đến sau lưng Quan Nhạc Thiên, vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò của Quan Nhạc Thiên, “Thầy Quan không nhớ tôi chút nào sao?”
“Hạ tiên sinh,” Quan Nhạc Thiên thấp giọng nói, “Anh làm ướt đồ của tôi.”
Hạ Quân chôn gương mặt ướt nhẹp của mình lên bả vai Quan Nhạc Thiên, thấp giọng cười thành tiếng, không hổ là người hắn chấm, dáng vẻ dù bất cứ lúc nào cũng vô tình thật sự quá quyến rũ. Thế nhưng nghĩ đến việc Quan Nhạc Thiên bị huấn luyện như thế nào để thành bộ dạng này, hắn lại cảm thấy đau lòng và phẫn nộ.
Người này, nếu như để cho hắn gặp trước thì tốt biết bao?
Hạ Quân xoay cằm Nhạc Thiên lại, đè cậu lên cửa sổ hôn sâu.
Cuối cùng Quan Nhạc Thiên cũng đáp lại, duỗi tay móc thắt lưng của Hạ Quân.
Hạ Quân nghe thấy thấy âm thanh mặt thắt lưng cởi ra trong trẻo, giọng khàn khàn: “Thầy Quan cũng nhớ tôi mà, đúng không?”
Quan Nhạc Thiên không nói chuyện, giơ tay bắt đầu cởi cúc áo của mình, để lộ ra lồ ng ngực trắng nõn bóng loáng.
Hạ Quân nhẹ nhàng vuốt v e, bình tĩnh hỏi: “Sẹo đâu?”
Quan Nhạc Thiên mười mấy tuổi trong mùa hè cũng phải mặc áo dài quần dài nguyên nhân sẽ là gì đây? Hạ Quân dùng gót chân để nghĩ cũng có thể nghĩ rõ ràng.
Da thịt vân da rõ ràng trước khung cửa sổ dường như được nhuộm lên một vầng sáng, Quan Nhạc Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua: “Xóa rồi.”
Cậu nói bâng quơ nhẹ nhàng như vậy, nhưng Hạ Quân vẫn không thể nào nhẫn nhịn được, “Ông ta huấn luyện anh thành một cỗ máy giết người không cảm xúc, anh chưa từng nghĩ đến việc thoát ra, chưa từng muốn chạy trốn?”
Quan Nhạc Thiên ngước mắt nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: “Không trốn thoát được.”
Từ trên nét mặt bình tĩnh của cậu Hạ Quân dường như đã nhìn thấy được một Quan Nhạc Thiên nhỏ bé từng thử bỏ trốn, không phải cậu chưa từng cố gắng, chỉ là vì sau khi thử rồi kết quả để lại còn thảm thương hơn. Nên chỉ có thể từ bỏ, như một con voi con bị dây xích khóa lại, cho dù có lớn rồi, vẫn không thoát được cái cọc gỗ đó.
“Thầy Quan…” Hạ Quân cúi đầu, trán gác lên vai Quan Nhạc Thiên, thấp giọng ủ dột nói, “Anh thật sự đã khơi dậy được tinh thần trọng nghĩa mà trước giờ tôi chưa từng có.”
Nhạc Thiên: Khỏi cám ơn, anh chính là sứ giả chính nghĩa.
Quan Nhạc Thiên chậm chầm giơ tay lên, vỗ nhẹ bả vai Hạ Quân.
Chỉ là một động tác nho nhỏ như vậy lại khiến Hạ Quân kích động hơn cả trăm lần hai người triền miên trên giường. Quân ngẩng đầu nhìn Quan Nhạc Thiên vẻ mặt không có gì thay đổi hỏi: “Thầy Quan, anh đồng ý không?”
“Đồng ý cái gì?” Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt hỏi lại.
Hạ Quân kéo cổ Quan Nhạc Thiên xuống, ghé đến bên tai cậu, đôi môi phà ra làn hơi, “Lên giường với tôi.”
Quan Nhạc Thiên cúi người dùng hành động thực tế bày tỏ lập trường của mình.
Ngoài cửa sổ mưa to rả rít, Hạ Quân cong chân ngồi trên bệ cửa sổ nắm mái tóc ngắn của Quan Nhạc Thiên, lồ ng ngực phập phồng do ngọn lửa lâu ngày không gặp, Thầy Quan giỏi quá…” Một tay x0a nắn vành tai mềm mại của Quan Nhạc Thiên, trong ánh mắt tỏa ra dịu dàng mà chính hắn còn không nhận ra.
Hai người lăn lên cái giường trắng đến chói mắt của nhà nghỉ.
Chất lượng giường chắc chắn kém hơn giường ở nhà Hạ Quân rất nhiều, hai người đàn ông trưởng thành vừa ngã lên, khung giường lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề.
Tiếng kẽo kẹt do khung giường lắc lư vang vọng trong cả căn phòng, hòa lẫn tiếng kêu khẽ khàng của Quan Nhạc Thiên. Hạ Quân ngỡ như mình quay ngược thời gian trở về thời học sinh, người bên dưới đúng là người đầu tiên hắn thích, ngọt ngào và k1ch thích như trộm ăn vụng trái cấm.
“Nhạc Thiên…” Hạ Quân khẽ gọi tên của hắn, cắn vào môi cậu hôn sâu.
Cánh tay Quan Nhạc Thiên khoác lên bờ vai của hắn, nhỏ giọng r3n rỉ.
Hạ Quân thở hổn hển nói: “Ngoan, gọi tên tôi đi.”
“Hạ Quân…” Quan Nhạc Thiên thấp giọng nói.
Thì ra tên của mình cũng có tác dụng thúc tình, Hạ Quân làm Quan Nhạc Thiên như phát điên. Khung giường đong đưa kịch liệt, mưa rơi lên phiến lá xanh ngoài cửa sổ, nhà nghỉ đơn sơ ngay cả ngọn đèn cũng màu vàng sẫm, hai người nhiều lần dây dưa, làm mãi đến khi sắc trời tối hẳn xuống.
Hạ Quân ôm bên hông Quan Nhạc Thiên, vẫn đang không nhanh không chậm hưởng thụ một chốc dịu dàng sau bao lần qua lại, thi thoảng cúi đầu hôn chụt chụt lên gò má Quan Nhạc Thiên. Bờ môi rơi lên mắt Quan Nhạc Thiên, hôn lên nước mắt đọng trên mi cậu, Hạ Quân nói: “Thầy Quan, tôi thật sự chỉ là cũng được thôi sao?”
Cả người Quan Nhạc Thiên đã nhũn nhão, thấp giọng nói: “Rất được.”
Hạ Quân hôn mũi cậu một cái, “Thầy Quan, tôi sẽ cứu anh.”
Mi mắt Quan Nhạc Thiên phẩy phẩy, môi mỏng khẽ mím, không nói gì.
“Tôi biết bây giờ anh vẫn rất khó tin tưởng tôi.” Hạ Quân trở mình một lần nữa đè lên người cậu, cúi người hôn xuống cổ cậu, chậm rãi nói, “Ở lại bên tôi, tôi sẽ cho anh thấy.”
Nửa đêm hai ba giờ sáng Hạ Quân lôi kéo Quan Nhạc Thiên đã uể oải đi trả phòng.
Bà chủ nhìn thấy Quan Nhạc Thiên cúi đầu sắc mặt ửng đỏ, hưng phấn đến nỗi tay đang run lên, hai anh đẹp trai này còn là một đôi thật nữa!
Quan Nhạc Thiên ngồi lên xe Hạ Quân là ngã sang bên nhắm hai mắt lại, Hạ Quân nhìn sang chỗ hơi thấm ướt đằng sau quần cậu, li3m môi một cái.
Phòng tắm trong nhà nghỉ quá bẩn, nên Hạ Quân chỉ mới rửa sơ qua một chút cho Quan Nhạc Thiên, rồi hai người đi ra. Thứ hắn cho quá nhiều, chỗ đó của Quan Nhạc Thiên không chịu nổi, cho nên rỉ ra, hết sức là rù quyến cám dỗ Hạ Quân.
May mắn là nửa đêm, trên đường vào chung cư cả hai không chạm mặt ai. Hạ Quân ôm Quan Nhạc Thiên đi vào phòng tắm rửa ráy, cứ tắm rồi tắm thế nào đó lại làm tiếp trong phòng tắm nữa.
Hạ Quân cắn tai Quan Nhạc Thiên thở ra làn hơi nóng bỏng, “Thầy Quan, nói anh thích tôi đi.”
Quan Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, hai mắt mông lung, “Tôi thích anh.”
Cho dù là giả tạo, cho dù không có tình cảm, Hạ Quân vẫn thấy kích động không thôi.
Tiếng da thịt va chạm quanh quẩn trong phòng tắm hồi lâu mới ngưng.
Khi hai người cuối cùng cũng lên giường của Hạ Quân ngủ thì trời đã tờ mờ sáng.
Hạ Quân khẽ vuốt tóc ngắn Quan Nhạc Thiên, “Thầy Quan có lên lớp không?”
Quan Nhạc Thiên nhắm hai mắt nói: “Nghỉ rồi.”
Hạ Quân khẽ cười một tiếng, “Nghỉ cũng không sao, tôi nuôi anh.”
Quan Nhạc Thiên chậm rãi mở mắt ra, hai mắt đỏ lên bởi vì ch ảy nước mắt nên không còn trống rỗng nữa, cậu bình tĩnh nói: “Tôi có rất nhiều tiền.”
Hạ Quân không biết mình bị làm sao, chỉ một câu nói thật đơn giản tùy tùy tiện tiện của Quan Nhạc Thiên, vậy mà tim của hắn lại đau.
Hạ Quân quàng tay ôm cổ Quan Nhạc Thiên, ôm cậu vào lòng mình, tựa sát vào lồ ng ngực, thấp giọng thì thầm, “Tôi biết rồi, thầy Quan rất giàu, tự nuôi được mình.”
Trải qua bài học lần trước, Hạ Quân quyết định để Quan Nhạc Thiên bên cạnh như hình với bóng, cho dù là hôm sau phải đến phòng thám tử để điều tra vụ án cũng phải dẫn cậu theo. Chỉ lo lúc mình không chú ý, K sẽ tìm tới Quan Nhạc Thiên tẩy não cậu một lần nữa, lại cho hắn một mũi tiêm hoặc là một phát súng.
Hạ Quân lái xe qua lại trong hẻm nhỏ, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra bên ngoài, Quan Nhạc Thiên yên tĩnh ngồi trên ghế cạnh tài xế.
“Tìm thấy rồi.” Hạ Quân thấp giọng nói, dừng xe xong, xuống dưới mua ít thứ lại lên xe, đưa bọc giấy trong tay cho Quan Nhạc Thiên, “Bữa sáng.”
Quan Nhạc Thiên cúi đầu, trong gói giấy là mấy cái bánh đậu đỏ nóng hổi, vỏ bánh màu vàng nhạt tản ra mùi sữa, có một hai hạt đậu đỏ dính vào vỏ sắp rơi ra ngoài.
Nhạc Thiên: “A ha ha ha ha ha! Tao yêu Hạ trứng gà!”
Hệ thống: “…” Câu có vợ quên mẹ là dành cho những con người như này đây.
Hạ Quân nói: “Sáng nào cũng ăn sandwich sẽ nhàm lắm, nên đổi món thì hợp lý hơn.”
Quan Nhạc Thiên im lặng cầm lấy một cái bánh đậu đỏ cắn một miếng. Hạ Quân dùng khóe mắt nhìn cậu, thấy cậu vẫn đều đều từng miếng từng miếng một ăn, bỗng nhiên với tay sang cầm cái bánh đậu đỏ đã Quan Nhạc Thiên cắn một miếng đẩy mạnh vào miệng cậu.
Quan Nhạc Thiên ngẩn ra, chớp mắt nhìn hắn.
Hạ Quân cảm thấy Quan Nhạc Thiên như vậy hơi bị đáng yêu, nén cười nói: “Loại bánh này phải ăn nhân lúc còn nóng.”
Quan Nhạc Thiên quay mặt lại, không nhả ra, há miệng cắn một ngụm to ăn hết cả cái bánh đậu đỏ.
Hạ Quân nói: “Có ngon không?”
Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Cũng được.”
Hạ Quân mím môi mỉm cười, Quan Nhạc Thiên nói “cũng được” hẳn có ý là rất ngon.
Hai người đến văn phòng thám tử, vừa đẩy cửa phòng ra, Hạ Quân ngửi được mùi mì gói, Chu Việt đang ngồi đằng sau máy tính của Hạ Quan ăn mỳ thò đầu ra nói: “Tới rồi hả.”
Khi nhìn thấy Quan Nhạc Thiên bên cạnh Hạ Quân thì Chu Việt ho mạnh một tiếng, vội đứng lên, rút một tờ khăn giấy lau lau cái miệng bóng loáng đầy dầu của mình, hào sảng nói: “Chào em dâu!”
Nhạc Thiên: …nói cái gì vậy chú em.
Hạ Quân ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cậu tìm đâu ra mì đấy?”
“Tự mang, biết chỗ cậu chỉ có cà phê.” Chu Việt cười hì hì, nói với Quan Nhạc Thiên, “Em dâu cứ yên tâm, Hạ Quân cậu ta không phải người cẩu thả giống tôi đâu, chưa bao giờ ăn mì.” Hắn vừa nhìn thấy phong độ thoát tục của người trí thức trên người Quan Nhạc Thiên, tự động tẩy trắng cho Hạ Quân.
Hạ Quân cởi áo khoác ra đóng cửa lại, nói với Quan Nhạc Thiên: “Cứ ngồi tự nhiên.”
Quan Nhạc Thiên gật đầu, ngồi trên ghế salon, ôm cánh tay bắt đầu ngây ra.
Hạ Quân đi tới bên cạnh Chu Việt, kéo cái ghế qua ngồi xuống. Chu Việt nhìn chăm chăm Quan Nhạc Thiên, vỗ nhẹ bả vai Hạ Quân nói: “Sao người yêu cậu có gì đó kỳ kỳ?” Mở to mắt ngơ ngác ngồi đó, mắt trống rỗng như một con búp bê.
Hạ Quân chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp: “Đó là cách thức nghỉ ngơi của em ấy, cậu bớt nhiều chuyện đi.”
Chu Việt nghẹn họng, thầm nghĩ bi3n thái như Hạ Quân quả nhiên kiếm bồ cũng không phải người bình thường.
Chu Việt lại mang đến tư liệu mới, lần này hắn lén người trong cục cảnh sát tra, “Tất cả người bị hại đều có liên quan đến cùng một dự án.”
“Dự án cỡ nào?” Hạ Quân lục xem văn kiện trên tay, giấy trắng mực đen sóng lớn không kinh, những cái tên được Chu Việt dùng bút đỏ khoanh tròn đều đã bỏ mình.
Chu Việt nhẹ giọng trả lời: “Rất lớn, cấp quốc gia, dự án xuyên quốc gia.”
Hạ Quân lật một trang qua, “Bao nhiêu tiền?”
Chu Việt nói: “Không rõ ràng, nhưng với kinh nghiệm của tôi, thì ước tính cẩn thận thì bên trên chi khoảng 300 tỷ NDT.”
“Dự án 300 tỷ, lượng nước quá đủ,” Hạ Quân nhanh chóng xem lướt qua chữ nghĩa trên đó, rất nhanh đã bắt được trọng điểm, cau mày hỏi: “Người tổng phụ trách chết rồi?”
Chu Việt hít một hơi thật sâu, “Chết rồi, tai nạn giao thông.”
Hạ Quân khép văn kiện lại, nói với Chu Việt: “Được rồi, cậu có thể đi rồi.”
Chu Việt trợn mắt lên, “Tôi còn chưa ăn mì xong nữa.”
“Cậu nhắc tôi đấy, bưng mì của cậu đi theo luôn.” Hạ Quân không hề khách sáo đuổi người, Chu Việt bưng mì bị đẩy ra ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, Chu Việt nhỏ giọng làu bàu, “Tôi còn chưa chào tạm biệt em dâu mà.”
Nhạc Thiên mở hai mắt thả hồn xem phim Dumbo mà hệ thống đang mở cho cậu. Hệ thống tính ôn lại tình mẫu tử động trời động đất cho cậu, hòng đánh thức lương tâm ngủ quên của cậu.
“Thầy Quan,” Hạ Quân vỗ tay cái độp trước mặt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên chớp mắt mấy cái, đôi mắt nhìn vô định quá lâu hơi mờ mịt, chờ một lúc mới ổn định, “Có chuyện gì?”
Hạ Quân ngồi xuống bên cạnh cậu, hai tay chắp lại đặt trên gối, hạ giọng hỏi: “Trong tổ chức của anh có sát thủ am hiểu tạo dựng tai nạn giao thông không?”
Nhạc Thiên nói: “Có.”
Hạ Quân nói: “Có thể nói cho tôi biết tên và đặc điểm ngoại hình của kẻ đó không?”
Nhạc Thiên quan sát Hạ Quân, thấp giọng nói: “Đây chính là mục đích của anh?”
Vẻ mặt Hạ Quân cứng đờ, còn có chút không biết làm sao, “Thầy Quan…”
Nhạc Thiên quay mặt sang, vẫn sắc mặt lạnh lùng ngơ ngác thả hồn lên mây, nói với hệ thống: “Tiếp tục chiếu Dumbo đi~”
Hệ thống: “…” Xem vui quá ha.
Hạ Quân nhìn Quan Nhạc Thiên mới vừa có xu thế nhũn dần phút chốc lại tránh xa người khác ngàn dặm, trong lòng vừa ảo não vừa bối rối, cúi đầu nói: “Thầy Quan, tôi không có ý đó, thật ra tôi…”
Hạ Quân nói không nên lời, giương mắt nhìn gò má lạnh lùng của Quan Nhạc Thiên, lại phát hiện khóe mắt Quan Nhạc Thiên hơi ửng đỏ.
“Thầy Quan…” Hạ Quân nhất thời như nghẹn trong cổ họng. Hắn không giống K, K chỉ coi Quan Nhạc Thiên là một món vũ khí tiện tay, mà hắn thì sớm đã không còn ý đồ lợi dụng Quan Nhạc Thiên nữa rồi, hắn chỉ là muốn… Hạ Quân duỗi tay ra nắm chặt vai Quan Nhạc Thiên, ép cậu quay sang mặt đối mặt với mình, “Thầy Quan, tôi muốn cứu anh, bởi vì tôi thích anh.”
Một giọt nước mắt chậm rãi lướt qua khóe mắt Quan Nhạc Thiên, lẩm bẩm nói: “Thích?” Đó là lý do để mấy người cắt ngang mạch cảm xúc đang dâng trào khi xem phim của tui đó hả! Đậu má!
Sắc mặt Hạ Quân sầm xuống, từ từ vòng tay ôm Quan Nhạc Thiên, “Đúng vậy, thầy Quan, tôi thích em.” Thích một con quái vật.
__
Dăm ba cái thích mà đòi so với tình má con chấn động địa cầu à