“Keng —— keng —— keng”
Tiếng khua vào chiếc chuông cổ vang vọng khắp sơn tự, đàn chim uỳnh uỵch bay lên theo tiếng chuông, bay qua ngọn rừng như muốn phủ kín cả bầu trời. Nắng sớm đổ tung xuống, một tăng lữ mặc tăng bào trắng tinh như tuyết lặng im đứng thẳng trên hành lang uốn khúc màu đỏ thắm, khuôn mặt điển trai dáng vẻ trang nghiêm, hai mắt hơi cụp xuống, khóe môi không cười đã tự cong, như tượng phật được khắc bằng bạch ngọc.
Nhạc Thiên: “…tóc của tao đâu?”
Hệ thống: “Cậu là hòa thượng, lấy đâu ra tóc?”
Nhạc Thiên: “…vậy mới phải hỏi tại sao tao lại là hòa thượng?!”
Nhạc Thiên thật sự cạn hết cả lời rồi, lúc Đồng Ngọc sắp tốt nghiệp tiến sĩ thì có người yêu, cũng may là ngay lúc cậu đang nghỉ hè, bắn pháo chia tay hết sức hoàn hảo, hốt hoảng thoát ly liền tù tì một lượt, còn chưa kịp tỉnh cái người ra, thì tự nhiên… trọc đầu…
Nhạc Thiên giơ tay sờ s0ạng thử cái đầu bóng loáng của mình, nghi ngờ hỏi: “Không đúng, tao là hòa thượng, lấy đâu ra người yêu?”
Hệ thống: “Có á~”
Tên thật của Nhạc Thiên trong thế giới này là Vệ Minh, nguyên là con trai thừa tướng, lúc y sinh ra mây giăng kín khung trời phủ thừa tướng, biến thành một đóa phật liên chín cánh, hoa sen trong phủ nở rộ, đến ngay cả trên người Vệ Minh cũng mang theo một mùi hương hoa sen thơm ngát.
Cùng ngày đó trụ trì Vạn Phật Tự đến đón người, nói Vệ Minh là chuyển thế của Phật Đà, không thể chịu được tục mệnh phú quý, muốn dẫn y đến Vạn Phật Tự xuất gia.
Phu nhân thừa tướng không tin, kết quả Vệ Minh sốt cao suýt chút nữa về chầu ông vải, vẫn phải nhờ có chuỗi phật châu mà sư trụ trì để lại mới giữ được mạng cho y.
Lần này Vệ phu nhân đã không thể không tin, nuốt nước mắt đưa Vệ Minh đến Vạn Phật Tự, từ nay về sau Vệ Minh trở thành một tăng nhân của Vạn Phật Tự, pháp hiệu Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên sống ở Vạn Phật Tự đến năm mười hai tuổi thì lại xảy ra chuyện, bỗng nhiên trong lúc đang niệm kinh thì ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Trụ trì mời Vệ phu nhân đến, nói với bà: “Mệnh cách của Nhạc Thiên siêu thoát, nhất định sẽ tọa hóa thành Phật, chỉ là trong số mạng của nó có một kiếp chưa qua được, xin phu nhân hãy dự vào sinh thần bát tự này để tìm một cô gái định ra hôn ước thế tục cho nó, tạm thời giữ nó lại.
Thế là, Nhạc Thiên kết thành hôn ước với nữ chính Phan Thù, cũng đã được sáu năm rồi, Nhạc Thiên vô bệnh vô tai, yên yên ổn ổn lớn lên đến ngày hôm nay, bởi vì y trời sinh phật tính, được triều đại này tôn xưng là Liên Hoa Thánh tăng.
Nhạc Thiên: “Đậu má… điểm thuộc tính bông sen trắng max.”
Hệ thống: “Hài lòng không?”
Nhạc Thiên: “…” Không có sinh hoạt tình d*c, cũng không được ăn thịt, hài lòng được cái gì, thật sự thảm quá thảm luôn đó chứ?
Hệ thống: Hài lòng.
Đang Nhạc Thiên đau thương thì bên người bỗng nhiên có tiếng kêu vang lên, “Nhạc Thiên!”
Nhạc Thiên quay mặt sang, người đến là một thanh niên cao to, ngân bào tử kim quan, khuôn mặt tuấn lãng phong thái xa xăm, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân, là thái tử đương triều, Trịnh Hằng.
Nhạc Thiên đơn chưởng (1) niệm phật một tiếng, “Thái tử điện hạ.”
Trịnh Hằng tươi cười nói: “Nhiều ngày rồi không gặp, Nhạc Thiên có nhớ cô không?”
Nhạc Thiên: …kêu tui là Nhạc đại sư.
Từ nhỏ Vệ Minh đã lớn lên trong Vạn Phật Tự, bên cạnh không có bạn bè đồng trang lứa. Lúc đó trùng hợp ngay khi hoàng hậu mắc bệnh nặng, Trịnh Hằng thân là con trai trưởng đến Vạn Phật Tự cầu phúc, kết duyên với Vệ Minh tuổi còn nhỏ, sau đó hai người trở thành hảo hữu chí giao.
Nghe hệ thống giải thích xong, Nhạc Thiên im lặng khẽ cười, “Thái tử đừng đùa thế.”
Mỗi lần Trịnh Hằng nhìn thấy Nhạc Thiên, trong lòng đều sẽ vô thức cảm thấy bình tĩnh lại, đôi mắt trong suốt đó như dòng nước suối trong thấm vào lòng dạ bất an của hắn, Trịnh Hằng thấp giọng nói: “Mấy ngày nay có khỏe không?”
“Tất nhiên là tốt cả.” Nhạc Thiên nhẹ giọng đáp.
Trịnh Hằng khẽ thở dài, có một số việc hắn khó mà diễn tả bằng lời với người ngoài, cũng chỉ có một người như ở cõi bồng lai như Nhạc Thiên mới có thể lắng nghe hắn xả chút nước đắng mà thôi.
Nhạc Thiên nghe hắn thao thao bất tuyệt một vài chuyện lung tung trong triều, trong đầu tám nhảm với hệ thống, “Người anh em nói lắm nói nhiều này chắc không phải là nam chính đâu nhỉ?”
Hệ thống: “Không phải.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù thoạt nhìn Trịnh Hằng có vẻ ôn văn nhĩ nhã, nhưng không hề có chút khí phách quyền quý nào, Nhạc Thiên nghi là người anh em này chắc không ngồi lên được cái ghế hoàng đế, mà có ngồi lên rồi thì không chừng cũng bị soán ngôi thôi.
Một lần nữa hệ thống phải khiếp sợ trước trực giác của Nhạc Thiên.
Trịnh Hằng nói hồi lâu, cuối cùng cũng nói đã miệng, Nhạc Thiên vẫn chỉ yên lặng lắng nghe, khóe môi hơi nhếch lên, nghe hắn nói xong bèn nghiêng mặt sang bên cho hắn một nụ cười khẽ không có tình cảm gì. Trịnh Hằng thở dài một cái, dịu dàng nói: “Nói chuyện với ngươi một lúc, lòng cô cũng nhẹ đi.”
Nhạc Thiên: …người anh em, tui không có nói gì hết.
Trình Hằng nói xong, lấy trong tay áo ra một cái hộp gấm, “Lần này xuôi về Nam tìm được một chuỗi phật châu, cho ngươi.”
Cái này coi như là chi phí tư vấn tâm lý à? Nhạc Thiên nhận lấy, lại niệm tiếng phật, “Đa tạ thái tử.”
Tiễn Trịnh Hằng đi rồi, Nhạc Thiên hỏi thẳng hệ thống: “Hắn bị hoàng tử nào đạp xuống?”
Hệ thống: “Thất hoàng tử Trịnh Nguyên Phong.”
Nhạc Thiên: “Ồ, thì ra Trịnh Nguyên Phong mới là nam chính.”
Hệ thống: “…” Thôi được rồi, cứ như vậy đi.
So với Trịnh Hằng – con cả của hoàng hậu – thì xuất thân của Trịnh Nguyên Phong thấp hơn nhiều. Mẹ của hắn là người Hồ, nhờ một điệu múa trống mà được hoàng đế sủng hạnh phong làm Quý nhân, sau khi sinh ra Trịnh Nguyên Phong rồi cũng chỉ tấn lên Tần, cho đến khi mất vẫn không được tấn phong thêm nữa. Với xuất thân huyết thống như thế, thì gần như là ngay khoảnh khắc Trịnh Nguyên Phong ra đời đã xác định không có duyên với ngôi vị hoàng đế rồi.
Nhạc Thiên: “Đó chắc chắn là một kẻ ghê gớm lắm.”
Hệ thống: “Ác lắm đấy, Trịnh Hằng chết không toàn thây.”
Nhạc Thiên: “…mama, đừng làm con sợ…”
Hệ thống: “Tôi chưa bao giờ nói dối.”
Trong thế giới gốc, Vệ Minh chỉ làm bối cảnh từ đầu đến cuối, tất cả yêu hận tình thù không hề có liên quan gì đến y cả, không lâu sau khi Trịnh Nguyên Phong lên ngôi vị hoàng đế, Vệ Minh đã đắc đạo tọa hóa (2).
Nhạc Thiên: …nghe cứ như hoả táng ấy.
Tuy hệ thống điên cuồng đe dọa cậu nói Trịnh Nguyên Phong kinh khủng đến mức nào, sát phụ thí đệ lục thân không nhận, nhưng Nhạc Thiên vẫn rất bình tĩnh, “Nào, Phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, nam chính nóng tính như vậy tức là thiếu sự cảm hóa đó.”
Hệ thống hồi tưởng lại kết cục của rất nhiều nam chính trước đây, nghi rằng Trịnh Nguyên Phong gặp Nhạc Thiên không chỉ không được cảm hóa trái lại còn phát điên ghê hơn nữa.
Lão hoàng đế trong cung đang bệnh nặng, Vạn Phật Tự phải phái một ít cao tăng đắc đạo vào cung cầu phúc cho hoàng đế, Nhạc Thiên cũng nằm trong số đó. Ngoại trừ trụ trì Tuệ Tâm ra thì cậu là người có mặt mũi nhất, dù sao thì cũng là Liên Hoa Thánh tăng…
Trong cung sắp xếp riêng một Phật đường dành để cầu phúc, Nhạc Thiên ăn dầm nằm dề hòa mình trong đó. Dù sao thì cầu phúc cũng chỉ là quỳ dưới đất nhắm mắt lẩm bẩm đọc kinh Phật thôi mà, cậu không muốn đọc bèn kêu hệ thống lấy phim sếch trữ trong bộ nhớ ra xem.
Hệ thống: “Cậu là hòa thượng…”
Nhạc Thiên: “Phim heo đi qua trước mắt, giữ lòng mình thuần khiết, không sao không sao.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Thí chủ, mau chiếu đi.”
Sau khi Trịnh Hằng thỉnh an hoàng đế xong thì đến thăm hỏi Nhạc Thiên, Nhạc Thiên đã kết thúc đợt cầu phúc đầu tiên, đang nghỉ ngơi trong Thiên điện.
“Nhạc Thiên,” Trịnh Hằng đi vào trong điện, nhỏ giọng gọi, “Sao ngươi cũng tới?”
Nhạc Thiên khó hiểu đáp: “Cầu phúc cho hoàng thượng, tất nhiên là ta phải đến.”
Trịnh Hằng cúi đầu nhìn xuống tăng bào trắng tinh của cậu, chỗ đầu gối đã có vết nhăn, hắn thấp giọng nói: “Một lần quỳ là phải quỳ đến một canh giờ, sao ngươi có thể chịu nổi.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ không có gì, xem phim con heo thì thời gian trôi qua nhanh lắm.
Nhạc Thiên cúi đầu lặng im không nói, khóe miệng hơi cong lên, “Người xuất gia, chịu đau đớn da thịt là một loại tu hành.”
“Ngươi đi ra với cô.” Trịnh Hằng trầm giọng nói.
Tính tình của Nhạc Thiên là kiểu tùy hứng buông xuôi không quam tâm, Phật hệ (3) đích thực, biết nghe lời phải theo sát Trịnh Hằng ra khỏi Phật đường, Trịnh Hằng dẫn cậu đi vòng ra một tiểu đình hẻo lánh trong lâm viên ngồi xuống. Thấy xung quanh không có ai, Trịnh Hằng vội hỏi: “Ngươi cởi qu@n cho cô xem thử.”
Nhạc Thiên: …anh hai, anh phóng túng quá vậy.
Nhạc Thiên mím môi nói: “Chuyện đó… bất tiện quá.”
Trịnh Hằng nói: “Để cô nhìn xem đầu gối của ngươi.”
Nhạc Thiên khẽ thở dài, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Trịnh Hằng qua loa cởi cái quần trắng tinh bên trong ra, quả nhiên đầu gối đã xanh đỏ một vệt.
Tuy Vệ Minh xuất gia rồi, nhưng y vẫn là công tử duy nhất của nhà Thừa tướng, phu nhân thừa tướng thường xuyên đến Vạn Phật Tự thăm y. Y ở trong Vạn Phật Tự giường cao gối mềm cơm ngon áo đẹp, đến ngay cả tăng bào cũng được làm từ gấm vóc, ban đầu y còn thấy khó chịu, nhưng Tuệ Tâm nói với y công sinh thành khó báo, cứ chiều theo ý mẫu thân của y đi, thế là mới lớn lên trong nâng niu chiều chuộng.
Trịnh Hằng cau mày nói: “Hôm nay ngươi quay về chùa đi.”
Nhạc Thiên: “Như vậy sao được? Nếu như đã đến rồi, nhất định phải đọc kinh đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có hiệu quả.”
Trịnh Hằng rất muốn nói là phụ hoàng của hắn không chừng sống không tới bốn mươi chín ngày, chỉ là nói thế thì bất hiếu nên hắn không nói ra, bèn bảo với Nhạc Thiên: “Thôi được rồi, để cô đi lấy thuốc cho ngươi, ngươi ngồi đây đợi đi.”
“Không cần…”
Trịnh Hằng vô cùng lo lắng rời đi, Nhạc Thiên lại khẽ thở dài, cụp mắt xuống thì thấy trên đầu gối mình xanh đỏ, thầm tự hỏi sao mình không thấy đau nhỉ.
Hệ thống: “Cậu trời sinh Phật thể, ốm đau trên người cậu không cảm nhận được.”
Nhạc Thiên: “Nghe đã thấy ảo ma rồi, mày thú thật cho tao biết, trong thế giới này có yêu quái hay không, có bắt tao mang về hầm hay không.”
Hệ thống: …giờ nó muốn mang con voi này đi nấu ngay và luôn.
Nhạc Thiên đang thảo luận về quan hệ giữa mình và Đường Tăng với hệ thống, chợt có cảm giác như có ai đó đang nhìn sau lưng, quay đầu lại nhìn thử. Một nam nhân mặc cảm bào màu đen đang nhìn mình bằng đôi mắt nặng nề, mặt mũi hắn sâu sắc da dẻ trắng trẻo, đôi mắt màu xanh biếc kỳ lạ thăm thẳm như một đầm nước sâu hoắm. Thông qua vẻ bề ngoài thì hẳn là Trịnh Nguyên Phong không thể nghi ngờ.
Nhạc Thiên: “Máu người Hồ của hắn rõ quá ha.”
Hệ thống: “Đúng vậy.” Cho nên Trịnh Nguyên Phong bị các anh em khác xa lánh.
Nhạc Thiên: “Đẹp trai quá đi!”
Hệ thống: …chỉ có vậy là hay.
Hai người nhìn nhau từ xa, cuối cùng Nhạc Thiên là người mở miệng trước, cho dù cậu đang ngồi, quần đã cởi xuống dưới đầu gối, song dáng vẻ vẫn ung dung thong thả, đơn chưởng khom người hành phật lễ với Trịnh Nguyên Phong, “Thất điện hạ.”
Trịnh Nguyên Phong đứng tại chỗ nhìn Nhạc Thiên. Cho đến tận bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy có hòa thượng nào đẹp như vậy, đầu trọc cũng không hề ảnh hưởng đến dung nhan của hắn, thậm chí càng khiến cho cậu có vẻ cao quý thần thánh, mà khóe môi lại có ý cười như nụ hoa mùa xuân, khuôn mặt trơn bóng như ánh ngọc. Thật sự khiến cho Trịnh Nguyên Phong… vừa nhìn đã thấy ghét.
Trịnh Nguyên Phong bất động thanh sắc thoáng liếc qua đôi chân dài được che phủ dưới tăng bào của Nhạc Thiên, lạnh nhạt nói: “Ngươi là hòa thượng tới cầu phúc?”
Giọng nói hắn vừa dày vừa đầy từ tính, trời sinh cùng mang tính chất công kích giống như vẻ bề ngoài anh tuấn của hắn.
Nhạc Thiên lại cười đáp: “Đúng vậy, pháp hiệu của bần tăng là Nhạc Thiên.”
Nhạc Thiên?
Trịnh Nguyên Phong từng nghe thấy cái tên này, Liên Hoa Thánh tăng, con trai của thừa tướng, bạn tốt của thái tử…
Sắc mặt của Trịnh Nguyên Phong lập tức dịu xuống, bước lên phía trước vài bước, vừa đến gần bên cạnh Nhạc Thiên, hắn đã ngửi được một mùi hương nhè nhẹ. Thầm ngửi một cái, tự hỏi không biết là huân hương hay là mùi thơm cơ thể, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, “Thì ra là bằng hữu của thái tử ca ca, vậy thì cũng là bằng hữu của ta, không biết vì sao thánh tăng lại ngồi ở đây?”
Nhạc Thiên: …cậu nhớ là hệ thống từng nói Trịnh Hằng chết không toàn thây trong tay Trịnh Nguyên Phong… nghe Trịnh Nguyên Phong gọi thái tử ca ca mà cậu thấy rợn hết cả da gà lên.
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Ta đang đợi thái tử.”
Trịnh Nguyên Phong khẽ cười nói: “Thì ra là như vậy, thế thánh tăng từ từ đợi vậy, ta đi trước, ngày xuân cẩn thận gió lạnh.” Hắn nói rồi đảo mắt liếc nhìn xuống dưới tăng bào của Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: …anh hai anh có hiểu lầm cái gì không đó?!
Nhạc Thiên khẽ vén tăng bào lên, giải thích: “Bị thương nhẹ.”
Màu xanh đỏ chói mắt trên nền da như bạch ngọc, con ngươi Trịnh Nguyên Phong khẽ động, “Vì cầu phúc cho phụ hoàng, thánh tăng vất vả quá rồi.”
Nhạc Thiên: “Không vất vả, đó là bổn phận của vi thần.”
Trịnh Nguyên Phong cười nói: “Thánh tăng đã xuất gia rồi, sao còn tự xưng là vi thần?”
Nhạc Thiên cụp mắt đáp: “Dưới trời này đâu cũng là đất của vua, trong bốn biển ai không là thần dân.”
Trịnh Nguyên Phong: “Thánh tăng nói có lý.” Hắn không có ý định nói chuyện gì với Nhạc Thiên, qua loa đối đáp vài câu rồi làm như muốn đi, song lại bị Nhạc Thiên gọi lại, “Thất điện hạ,” Vẻ mặt trang nghiêm, hàng mi dày đổ bóng trên khuôn mặt, Trịnh Nguyên Phong kiên nhẫn nói: “Mời thánh tăng nói.”
“Phú quý quyền thế chỉ như là mây khói thoáng qua, cốt nhục tình thân mới là chân thật nhất, xin điện hạ cân nhắc mọi chuyện rồi hẳn làm,” Nhạc Thiên chấp tay hành lễ, hơi cúi đầu, “A Di Đà Phật.”
Nụ cười giả dối trên mặt Trịnh Nguyên Phong không giữ được nữa rồi, ánh mặt từ từ trở nên sắc bén, hình như tên hòa thượng này biết được chút gì đó rồi…
“Nhạc Thiên.” Trịnh Hằng trở về, thấy Trịnh Nguyên Phong cũng có ở đó, cười nói, “Thất đệ, đệ cũng ở đây sao?”
Sắc mặt Trịnh Nguyên Phong khôi phục như thường, ôn hòa nói: “Tình cờ gặp được.”
Trịnh Hằng đưa thuốc trị thương cầm trong tay cho Nhạc Thiên, dặn dò: “Thái y đã nói rồi, sáng tối một lần, ngươi không được lười biếng, đừng để cô phái người canh chừng ngươi.”
Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Đa tạ thái tử, ta nhớ kỹ.”
Trịnh Hằng quay mặt sang nói với Trịnh Nguyên Phong: “Trước lúc cô đến, hai người đang nói chuyện gì thế?”
Trịnh Nguyên Phong đang định trả lời, Nhạc Thiên đã giành đáp trước: “Thất điện hạ bàn vài câu phật lý với ta thôi.”
Trịnh Hằng nhướng mày hỏi: “Sao bỗng nhiên thất đệ cũng tin phật rồi?”
Nụ cười trên mặt Trịnh Nguyên Phong bất biến, “Thánh tăng nói có lý, tất nhiên thần đệ tin.”
Nhạc Thiên ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt ôn hòa nhìn hắn nói: “Điện hạ có Phật duyên.”
__
(1) đơn chưởng: 单掌, để tay kiểu này này:
(2) tọa hóa: 坐化, đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết (từ điển Lạc Việt).
(3) Phật hệ: 佛系. Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên.
__
Thế giới này đọc tên là biết rồi nha, ai đọc được thì đọc, không được thì skip nhóe không có yếu tố tôn giáo gì mấy nhưng mà nhắc trước cho chắc.