Bé Mèo Con “meo” một tiếng.
Nhạc Thiên tự ảo tưởng nói: “Ôi ôi, pa pa đây.”
Hệ thống: “…” Nhân loại ngu xuẩn.
Trình Lê bưng cơm mèo đi ra, cô không chỉ khéo tay nấu cơm cho người ăn, mà ngay cả đồ ăn cho mèo cũng nấu rất thơm.
Cô nói mèo dưới quê rất thích đồ ăn mình nấu, con mèo thành phố Bé Mèo Con này cũng rất thích, bây giờ thấy Trình Lê còn thân thiết hơn cả Nhạc Thiên.
Bước chân của Trình Lê mới hơi đến gần Bé Mèo Con đã khéo léo nhảy từ trên ghế salon xuống, cứ “méo mèo meo” cả quãng đường đi tới chỗ Trình Lê như đang múa lân, đảo quanh dưới chân cô.
Hồi còn ở dưới quê ngày nào Trình Lê cũng phải nấu một nồi, phải cho rất nhiều chó mèo ăn, nhìn quen rồi nên thấy Bé Mèo Con như vậy vẫn không bị nó lung lay, đưa chân đuổi nó, “Ấy ấy, đi đi đi, đợi lát nữa mang nước ra cho mày luôn.”
Thái độ của cô với Bé Mèo Con dữ như vậy, mà Bé Mèo Con vẫn ngoan ngoãn “méo mèo meo” theo sát cô.
Nhạc Thiên ngồi rên ghế salon than thở, “Giống như trong chuyện tình yêu vậy, trong tay có đồ ăn rồi thì người ta theo đuổi mày ngay.”
Hệ thống đã hết sức quen thuộc với sự âm hiểm lươn lẹo của Nhạc Thiên rồi, “Bây giờ Đỗ Vân Đường thật sự đã lọt vào tay cậu rồi?”
Nhạc Thiên: “Đó là đương nhiên.”
Hệ thống: “Đã ba ngày rồi hắn không sang.”
Nhạc Thiên: “Yên lặng trước bão táp, chắc chắn bây giờ hắn đang đấu tranh tư tưởng.”
Hệ thống: “Nếu như hắn đấu tranh xong rồi, vẫn làm bạn với cậu thì sao?”
Nhạc Thiên cười ra tiếng, “Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy, hắn đấu tranh tư tưởng tất nhiên là đấu tranh xem nên kho hay hấp con rồi.”
Một người hợp ý như Trình Nhạc Thiên, thả ra? Với cái tính thiếu gia đó của Đỗ Vân Đường thì không thể, hắn chỉ có chiếm được, chứ làm gì có mất đi?
Không có Trình Lê, Đỗ Vân Đường còn có thể cùng Trình Nhạc Thiên làm bạn như vậy thêm vài năm nữa, vì dù sao thì mọi ưu điểm của Trình Nhạc Thiên đều chỉ thuộc về một mình hắn.
Nhưng sự xuất hiện của Trình Lê phá vỡ trạng thái cân bằng giữa hai người, Đỗ Vân Đường sẽ phải cân nhắc xem nên dùng phương thức nào để tiếp tục giữ vị trí độc nhất vô nhị của hắn trong lòng Trình Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “Nghĩ đến chuyện đây là một thế giới ngôn tình của liên minh, thì nam chính chắc chắn sẽ không hề có giới hạn đạo đức, ý thức pháp luật nhạt nhẽo, có niềm đam mê cưỡng ép chiếm đoạt, thế nên suy ra là —— khoảng cách giữa tao với bị Đỗ Vân Đường cưỡng X còn một khúc tìm đường chết mà thôi.”
Hệ thống: “…” Tương đương với khoảng cách giữa bị che đậy và nó cũng chỉ thiếu một khúc Nhạc Thiên tìm đường chết đấy mà thôi.
Thật ra bây giờ Nhạc Thiên cũng đang làm trò, Đỗ Vân Đường ba ngày không đến, cậu chẳng buồn đi tìm, ngày ngày ở nhà chọc mèo dạy con gái, giáo dục mầm non cho Trình Lê, nói chung là vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có gì là vội.
Nhạc Thiên: “Ôi dào, làm gì có ai câu cá mà sốt ruột đâu, chỉ có cá mới gấp cắn câu thôi.”
Hệ thống: …cảm giác như mình vừa bị nhắc đến trong đó.
Chuông cửa biệt thự vang lên, Trình Lê buông đồ ăn mèo xuống, tiếng nói lanh lảnh: “Đến ngay.”
Cửa vừa mở ra, là người bạn hung dữ của Trình Nhạc Thiên, đối diện với đôi mắt đen như mực của Đỗ Vân Đường, Trình Lê lui về phía sau nửa bước.
Hốc mắt Đỗ Vân Đường vốn đã hơi sâu hơn người bình thường một chút, hẳn là do mẹ của hắn có một phần sáu gốc Belarus, mấy hôm nay hình như hắn đã gầy hơn chút, đường nét ôn hòa đã trở nên rõ ràng, cũng càng sắc bén hơn.
Đỗ Vân Đường tháo nón xuống, không để ý đến Trình Lê, cất giọng nói: “Nhạc Thiên, tôi đến rồi.”
Nhạc Thiên đang ngồi trên ghế sa lon lau chùi cây đàn tỳ bà của mình, không đứng dậy, chỉ cất cao giọng nói: “Ở đây này.”
Đỗ Vân Đường đi lướt qua bên người Trình Lê, mắt nhìn thẳng đi vào, móc nón và khăn quàng cổ của mình lên cây sào ngay cửa ra vào, phong thái tự nhiên cứ như hắn mới là chủ nhà vậy.
Nhạc Thiên mặc một bộ trường sam màu tuyết, trắng tinh sạch sẽ, ôm cây tỳ bà trong ngực dịu dàng cười với Đỗ Vân Đường, chậm rãi kêu một tiếng, “Nhị gia.”
Tháng năm bỗng nhiên vụt qua bên tai Đỗ Vân Đường, quay ngược lại mười lăm năm trước đây, trở về cái ngày mà Trình Nhạc Thiên vừa mới sân khấu, khi ấy cũng như thế này, cậu đứng sau sân khấu ôm đàn tỳ bà luyện tập, thấy hắn đến rồi, chẳng biết để tay ở đâu, nhút nhát kêu một tiếng “Nhị gia” .
“Nhạc Thiên.” Đỗ Vân Đường khẽ đáp lại thật nhẹ.
Nhạc Thiên khảy dây một cái, “Cũ, giai điệu đã không đúng nữa.”
Đỗ Vân Đường ngồi xuống, “Tôi thấy nghe vẫn còn tốt.”
“Sao anh có vẻ gầy đi,” Nhạc Thiên cầm khăn trắng từ từ lau chùi đàn tỳ bà, cúi mi hạ mắt nói, “Đừng tranh cãi với người nhà, đã qua hết rồi.”
Đỗ Vân Đường chăm chú ngắm nhìn Trình Nhạc Thiên.
Trình Nhạc Thiên là con người tốt tính như thế, bị làm nhục đến mức đó, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ cho người khác.
Đỗ Vân Đường kiềm lòng không đặng kéo tay Trình Nhạc Thiên qua, Nhạc Thiên kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, bởi trong lòng còn đang ôm đàn tỳ bà, nên không thể động được, “Sao thế?”
“Cậu cũng gầy.” Đỗ Vân Đường nâng niu m ơn trớn ngón tay Trình Nhạc Thiên, ngón tay như ngọc thon thả, ngỡ như chỉ cần gập lại là gãy.
Bàn tay vàng bếp núc của Trình Lê quá bự, chiên rán đun nấu thành thạo hết, chỉ số thiên phú lại còn max, gần đây còn bắt đầu làm bánh ngọt.
Nhạc Thiên chỉ hận không thể ăn một ngày tám bữa, ngày nào cũng nào chết trên ghế salon bóp bóp bụng mình, nới rộng cái bao tử nho nhỏ như mèo của Trình Nhạc Thiên ra, làm cậu chột dạ đến nỗi không dám bước lên cân.
Nhạc Thiên: “…không có, tôi béo lên một chút.”
Đỗ Vân Đường rất muốn ôm ôm Trình Nhạc Thiên một cái, vì vậy nói: “Chúng ta đi lên rồi nói.”
Trình Lê ngồi xổm ngoài kia cho Bé Mèo Con ăn, thấy Đỗ Vân Đường nắm tay kéo Trình Nhạc Thiên đi lên lầu, lén lút quay đầu lại nhìn mấy lần như trộm, rồi nói với Bé Mèo Con: “Người đó hung dữ như vậy, có khi nào đánh Trình ca ca không?”
Bé Mèo Con chuyên tâm ăn đồ ăn cho mèo, chả thèm quan tâm đ ến an nguy của chủ nhân chút nào.
Trình Lê suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu như hắn ta thật sự định đánh Trình ca ca, tao lại không đánh lại hắn ta, tao là một cô gái mà, mày thấy có đúng không?”
Bé Mèo Con li3m li3m mũi ngẩng đầu lên “meo” một tiếng.
Một người một con mèo đồng lòng nhất trí quyết định mặc kệ.
Nhạc Thiên bị Đỗ Vân Đường kéo bước “thịch thịch” lên lầu, vừa chạy vừa khẽ cười nói: “Sao phải chạy nhanh như vậy?”
Tim Đỗ Vân Đường sắp muốn nhảy ra ngoài, kéo Nhạc Thiên đến căn phòng cho khách mà hắn từng ngủ, hắn liếc nhìn quanh một lượt, sắc mặt nặng nề hỏi: “Con nhóc quê mùa đó ngủ đây sao?”
“Trình Lê ngủ ở dưới lầu.” Nhạc Thiên dịu giọng đáp, hệ thống nói nếu như cậu thật sự ngủ chung với Trình Lê, nó giật điện cậu ngay.
Nhạc Thiên: …không hổ là hệ thống ngôn tình, để tâm bảo vệ nữ chính hơn bảo vệ nam chính nhiều.
Nếu như cậu ngủ với nam chính, mà hệ thống cũng giật điện cậu, thì cậu sẽ… càng sướng nữa khửa khửa.
Đỗ Vân Đường không có gì băn khoăn, giơ chân đá cửa, ôm Nhạc Thiên thật chặt.
Nhạc Thiên bị hắn ôm không biết làm sao, lắp bắp nói: “Vân Đường, làm sao vậy? Có phải có chuyện gì đã xảy ra không?”
Đỗ Vân Đường ngửi mùi hương lành lạnh lộ ra bên cần cổ Trình Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Nhạc Thiên… tôi bị cha đuổi ra khỏi Đỗ gia…”
Nhạc Thiên: “…” Mấy người nói quần què gì vậy.
Trừ khi nào Đỗ lão gia tử già rồi lú lẫn, đang yên lành bảo không cần con trai là không cần, Đỗ lão gia tử đã sáu mươi rồi, còn đẻ được một người thừa kế thứ hai cỡ Đỗ Vân Đường sao? Chẳng lẽ là cái tên đần độn Đỗ Thịnh Minh đó à, sợ Đỗ gia phá sản chưa đủ nhanh hả?
Suy đoán của Nhạc Thiên với Đỗ Vân Đường vẫn còn một chút sai sót, mới đầu cậu tưởng là hắn sẽ lợi dụng ưu thế về vật chất của mình sẽ ra tay □□ bật mood cận chiến với Trình Nhạc Thiên, không ngờ là Đỗ Vân Đường còn chơi ít chiêu mưu kế với nữa.
Nhạc Thiên bật khóc thành tiếng, hức hức hức nói: “Vân Đường, tất cả là do tôi.”
“Chuyện đó sao có thể trách cậu được?” Đỗ Vân Đường nhân cơ hội đó ôm càng chặt hơn, “Nhạc Thiên, đó không phải là lỗi của cậu.”
Nhạc Thiên: Phí lời, mấy người bày trò, lỗi của mấy người chứ ai.
Nhạc Thiên ngước mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là hai hàng nước mắt, “Vậy phải làm sao bây giờ? Vân Đường, hay là tôi đi năn nỉ lão gia tử bỏ qua cho anh, sau này chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.”
Đỗ Vân Đường giật bắn mình, kiên quyết nói: “Không được! Tôi không muốn cậu mạo hiểm vì tôi!”
Nhạc Thiên: …má, nói câu nghe mắc ói ghê.
“Vân Đường…” Nhạc Thiên ngả đầu trên vai Đỗ Vân Đường, nhẹ giọng khóc nức nở, “Vì anh tôi chịu khổ một chút có đáng là bao đâu, chỉ cần Đỗ lão gia tử biết chúng ta chỉ là bạn bè trong sáng, thì ông ấy sẽ tha thứ cho anh thôi.”
Đỗ Vân Đường đang muốn không trong không sáng với Trình Nhạc Thiên, vội tăng mạnh mức độ bôi nhọ hình tượng của Đỗ lão gia tử, “Tôi đã giải thích bằng mọi cách với ông ấy rồi, nhưng ông ấy không chịu nghe lời người khác nói, tôi là con trai của ấy, tôi biết.”
Nhạc Thiên: “…” Hai cha con ai cờ hó hơn ai nhỉ, tự nhiên cậu không thể so sánh được.
Đỗ Vân Đường thử thăm dò nói mục đích của mình ra, “Nhạc Thiên, bây giờ tôi đã xuống cảnh này rồi, cậu có đồng ý thu lưu tôi không?”
Nhạc Thiên: “…” Ăn chực thì cút hết nhá!
“Không nói đến việc anh vì tôi, cho dù hôm nay không có liên quan gì đến tôi, thì cũng tôi vẫn sẽ đồng ý.”
Đỗ Vân Đường hận không thể ôm hôn Trình Nhạc Thiên hai cái, hắn biết là tấm lòng của Trình Nhạc Thiên dành cho hắn sẽ không thay đổi mà!
Nhạc Thiên sâu xa nói: “Anh là người bạn tốt nhất của tôi, tôi sẽ luôn luôn đứng về anh.”
Đỗ Vân Đường: “…”
Hai người hài hòa hòa thuận chậm rãi đi xuống lầu, Trình Lê cũng thở phào nhẹ nhõm, “Trình ca ca, buổi tối anh muốn ăn đậu đũa om cơm hay là cơm niêu lạp xưởng?”
“Cơm niêu!” Nhạc Thiên đáp lại rất nhanh, nhưng sau đó lại ho nhẹ một tiếng, dịu giọng xuống nói: “Vân Đường thích ăn món đó.”
Đỗ Vân Đường cúi đầu nói: “Tôi không bao giờ kén chọn với cậu.”
Trình Lê khó hiểu hỏi: “Anh ta cũng ở lại đây ăn tối sao?”
“Vân Đường sẽ ở tạm chỗ anh mấy ngày, sau này thì tính sau.” Trình Nhạc Thiên nói với Trình Lê, “Lúc em nấu cơm nhớ nấu thêm một phần nữa.”
Đỗ Vân Đường liếc Trình Lê một cái không rõ ràng, thầm nghĩ con nhóc nấu cơm này sớm muộn gì cũng là bại tướng dưới tay mình.
Trình Lê không nghĩ nhiều như thế, vừa đi vào nhà bếp vừa lầm bầm: “Nhà sắp hết gạo đến nơi.”
Đỗ Vân Đường cứng đờ.
“Không còn gạo thì đi thêm mua một ít, ” Nhạc Thiên lấy một cuộn tiền giấy trong túi tiền ra đưa cho Trình Lê, “Giờ nhà thêm người rồi, cái gì nên dùng thì cứ dùng đi.”
Đỗ Vân Đường: “…” Thì ra cảm giác làm trai bao không phải tốt đến vậy.
Tay nghề của Trình Lê thật sự rất tuyệt, Đỗ Vân Đường ngoại trừ kinh ngạc ra còn cảm thấy có một mối nguy hiểm sâu sắc vừa mới sinh ra, không ổn rồi, con nhóc nhà quê này thế mà lại có điểm hơn hắn.
Nhất thời ăn không biết mùi.
Nhạc Thiên đang ăn từng ngụm nhỏ một ăn đến không biết trời đâu đất đâu, Trình Lê nấu ăn quá ngon, Nhạc Thiên chỉ hận không thể ôm ôm Trình Lê.
“Hệ thống, tao không cần mày nữa, mày đổi chỗ với A Lê đi.”
Hệ thống: “…cởi trói được thì một giây tôi cũng không níu kéo ở lại.”
Đỗ Vân Đường tắm rửa sạch sẽ đi ra, Nhạc Thiên đang khom lưng trải giường cho hắn, trường sam màu tuyết phác họa đường eo dịu dàng thon thả.
Khi Đỗ Vân Đường đến thì không mang theo thứ gì, nên chỉ khoác áo tắm của Nhạc Thiên, nhỏ hơn cơ thể hắn rất nhiều, để lộ một khoảng lồ ng ngực lớn rắn chắc, đứng sau lưng Trinh Nhạc Thien che mất bóng nguời Trình Nhạc Thiên.
Đỗ Vân Đường không chút nghĩ ngợi dang tay ôm vòng eo gầy của Trình Nhạc Thiên, Trình Nhạc Thiên kêu lên một tiếng giật mình, tay vẫn còn cầm chăn, nghiêng đầu quay mặt đối diện với Đỗ Vân Đường, mặt Nhạc Thiên đỏ ửng, “Nghịch gì vậy?”
“Nhạc Thiên, trong lòng tôi thấy khó chịu.” Đỗ Vân Đường cúi thấp đầu, kề trán mình lên vai Nhạc Thiên, như một con cún to xác bị tổn thương.
Nhạc Thiên biết là hắn đang làm bộ làm tịch, thấp giọng nói: “Tôi có lỗi với anh.”
Đỗ Vân Đường không nói gì, cánh tay đang vòng quanh eo Trình Nhạc Thiên siết chặt lại, thầm tự hỏi, sao eo của Trình Nhạc Thiên lại gầy như vậy, thật sự lả eo của đàn ông sao?
Nhạc Thiên buông chăn xuống, vỗ vỗ tay Đỗ Vân Đường, nhẹ giọng nói: “Vân Đường, anh là người có bản lĩnh, cho dù rời khỏi Đỗ gia rồi, cũng chưa chắc đã không thể thành công được, trong tay tôi vẫn còn một khoản, anh lấy kinh doanh gì đó, làm lại từ đầu.”
Đỗ Vân Đường nhất thời như nghẹn cổ họng, Trình Nhạc Thiên thật sự tốt quá đi mất, tấm lòng dành cho hắn chân thật như vậy, chân thành như vậy, làm sao mà hắn có thể không cảm động, không thích cho được đây? Đỗ Vân Đường rụt tay lại, kéo sát vòng eo nhỏ của Trình Nhạc Thiên vào lòng mình.
“Nhạc Thiên…” Đỗ Vân Đường ngẩng đầu lên, hơi thở nóng bỏng phả vào bên cần cổ Nhạc Thiên, Nhạc Thiên rụt cổ một cái, nghiêng mặt sang bên đang định nói gì đó, thì gò má góc cạnh của Đỗ Vân Đường, chuẩn xác không lệch một ly lấp kín môi Trình Nhạc Thiên.
Trình Nhạc Thiên lập tức kinh hãi đến biến sắc, duỗi tay đẩy hắn ra, khổ nỗi Đỗ Vân Đường cường tráng cao lớn, cậu tựa vào lòng hắn chẳng khác nào bé thỏ trắng dưới móng vuốt của sư tử.
Dưới lòng bàn tay cậu là lồ ng ngực nóng rẫy rắn chắc của Đỗ Vân Đường, cánh môi thật mỏng cũng bị Đỗ Vân Đường tách ra, trải qua nụ hôn cuồng loạn nồng nhiệt của hắn, cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Hai người đang đứng ngay bên giường, trong lúc Nhạc Thiên giãy dụa thì chân nọ vướng chân kia, cùng ngã lên giường với Đỗ Vân Đường đang ôm chặt lấy mình.
__
Nghị lực và liêm sỉ của Đỗ công tử như nết của Nhạc Thiên vậy, không hề tồn tại =))))
------oOo------