Đối với nam sắc, Trương Nghiêm Chi cho rằng chẳng qua chĩ là có kẻ tò mò hiếu kỳ, chơi nữ nhân đủ rồi đến chơi nam nhân.
Còn Triệu Nhạc Thiên thì hiển nhiên là trực tiếp nhảy qua bước nữ nhân, tiến thẳng đến con đường đoạn tụ, đồng thời còn đòi hỏi cao, vừa vào là đến ngay cấp bậc cỡ Thủ phụ thế này đây.
Sắc mặt Trương Nghiêm Chi xanh đỏ, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự say rồi.”
Nhạc Thiên ợ rượu, loạng choà loạng choạng nói: “Không có say!” Người cậu lắc một cái nhẹ, tay còn đang nắm chặt chỗ hiểm của Trương Nghiêm Chi, không biết nặng nhẹ, Trương Nghiêm Chi phút chốc muốn nổ luôn.
“Triệu Nhạc Thiên…” Trương Nghiêm Chi nghiến răng nghiến lợi, “Buông tay.”
Nhạc Thiên “ha” một tiếng, càng dùng sức bóp một cái, theo một tiếng kêu đau của Trương Nghiêm Chi, Nhạc Thiên đắc ý nói: “Bằng ngươi mà cũng dám quơ tay múa chân với ta? Trương Nghiêm Chi, ngươi thật sự tưởng là ta sợ ngươi?”
Trương Nghiêm Chi: …hồi nhỏ bị bắt nạt, sau này lớn lên tính vượt qua bóng tối, không ngờ là vẫn không chơi lại.
“Không bằng chúng ta công bằng chút,” Lòng háo thắng Trương Nghiêm Chi dấy lên, áp chế tâm tình hoảng loạn xuống.
Hắn lật tay thành mây trở tay thành mưa trong triều, chẳng lẽ thật sự sợ Triệu Nhạc Thiên này hay sao? Trương Nghiêm Chi cau mày khiêu khích, “Ngươi nắm của ta, chẳng lẽ không cho ta cầm của ngươi?”
Nhạc Thiên không nói hai lời, vén áo bào lên, lộ ra vật tinh xảo màu hồng phấn, xinh xắn thẳng tắp, còn rất gì và này nọ.
Trương Nghiêm Chi nhìn mà mắt trợn to cả lên, cảm giác như ngứa lại như không đó lại xuất hiện nữa, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cứ như bị đầu độc rồi vậy.
Nhạc Thiên kêu nhỏ một tiếng, nửa người đã mềm nhũn, lòng bàn tay không cam lòng yếu thế mà trượt lên trượt xuống, hơi thở của Trương Nghiêm Chi thoáng trĩu xuống, bàn tay cũng xuống lên một cách mạnh mẽ.
Nhạc Thiên ghé người đến gần, lần này Trương Nghiêm Chi không trốn, đã mở môi sẵn từ trước, hai người lại quấn quýt hôn nhau.
Trong mùi rượu thơm ngọt lảng vảng còn lẫn từng làn hơi cay cay, hơi thở của Nhạc Thiên phả vào má Trương Nghiêm Chi, triền miên kiều diễm, Trương Nghiêm Chi không khỏi đặt bàn tay rảnh rỗi của mình vào đường eo của cậu.
Nhạc Thiên chưa từng làm, chỉ một lát đã b ắn ra, mềm mại ngã vào lồ ng ngực Trương Nghiêm Chi, đôi tay nhỏ bé non nớt mềm nhũn vẫn liên tục cử động, đầu lưỡi đùa nghịch cùng Trương Nghiêm Chi.
Bàn tay dinh dính của Trương Nghiêm Chi vô thức lần theo vạt áo rộng mở của Nhạc Thiên đi sâu vào trong, tấm thân với da thịt trắng nõn như sữa chỉ bóp nhẹ đã như muốn tan ra.
Nhạc Thiên bị hắn ve vuốt thoải mái, trong cổ họng phát ra tiếng hít vào nhè nhẹ, Trương Nghiêm Chi nghe thấy âm thanh đ ộng tình của cậu, càng lúc càng khó mà giữ mình.
Đến khi bàn tay Trương Nghiêm Chi đột ngột siết chặt eo cậu, lòng bàn tay Nhạc Thiên đã gần như muốn bỏng, hai tay thả ra, “bất tỉnh” luôn.
Trương Nghiêm Chi há to miệng thở hổn hển, mặt mày đỏ chót, trên thái dương đầy mồ hôi, mỹ nhân còn đang nằm trong lòng.
Cúi đầu nhìn xuống, cơ thể hai người đâu đâu cũng bừa bộn, trong lòng nhất thời kêu to không ổn, gây ra chuyện đến nơi rồi.
Ngay đêm đó, Trương Nghiêm Chi lặng lẽ gửi tấu chương vào cung, nói Triệu Nhạc Thiên uống rượu ở ngoài cung muốn nghỉ lại Trương phủ.
Tuy Triệu Diễm đồng ý, lại càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, người mà hoàng tỷ vừa ý là Trương Nghiêm Chi đó!
Trương Nghiêm Chi cũng thật là, rõ ràng cũng không phải vô ý với hoàng tỷ, mà còn kéo thêm một Mẫn Trường An ra làm bè, thế chẳng phải làm khó cho đôi bên sao? Dù gì thì Mẫn Trường An vẫn là nhân tài rường cột đất nước, trêu qua trêu lại cũng không tốt chút nào, Triệu Diễm nhất thời cảm thấy đau đầu.
Trương Nghiêm Chi ôm Triệu Nhạc Thiên xuống xe ngựa, sắc mặt khó coi đến mức suýt chút nữa người hầu cho rằng Thủ phụ đại nhân nhà mình trúng tà, Thủ phụ của bọn họ có lúc nào mà không cười đâu?
Người hầu vẫn luôn hầu hạ Trương Nghiêm Chi từ nhỏ đến lớn cũng chỉ mới gặp Trương Nghiêm Chi thay đổi sắc mặt có một lần, bắt đầu từ khi đi vào Ngự Thư Phòng được hai ngày, sau lại không chịu đi nữa.
Lúc về vẻ mặt cũng là không dễ nhìn, mấy ngày không cười.
Triệu Nhạc Thiên đỏ bừng khuôn mặt dựa vào trong ngực Trương Nghiêm Chi, người hầu tiến lên phía trước hỏi: “Đại nhân, có cần chuẩn bị phòng cho khách không ạ?”
“Không cần,” Trương Nghiêm Chi cau mày mày nói, “Đi múc nước, y ngủ ở chỗ ta.”
Người hầu thầm nghĩ xem ra vị mỹ nhân nam nữ khó phân này là một nam tử.
Trương Nghiêm Chi đặt Triệu Nhạc Thiên đang ngủ say lên giường, Triệu Nhạc Thiên ngay cả hừm cũng không hừm một tiếng, mệt mỏi nhích người vào bên trong một chút, nằm nghiêng hai tay kê dưới mặt, vẫn là tư thế ngủ cực kỳ ngoan ngoãn như cũ.
Ai mà ngờ được một mỹ nhân trông có vẻ ngoan hiền biết điều lại làm chuyện tức không chịu được ban nãy cơ chứ?
Trương Nghiêm Chi hít một hơi thật sâu, giơ tay thả tấm màn xuống.
Người hầu bưng nước ấm đến, đang định đi lên trước giúp đỡ hầu hạ, nhưng bị Trương Nghiêm Chi vươn tay cầm chậu nước ngăn lại, “Ngươi đi xuống đi.”
Trương Nghiêm Chi vắt khăn lau mặt cho Triệu Nhạc Thiên, lại kéo tay cậu lên lau, đôi tay này cũng giống như chân của cậu vậy, y như con gái, mười ngón tay nhỏ dài, yếu đuối như không có xương.
Trương Nghiêm Chi giúp cậu lau sạch, không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng trong Hàm Nguyệt lâu vừa rồi, trong đầu chợt nóng, suýt chút nữa lại nổi lên phản ứng, mới vội vã nhanh chóng lau sạch cho cậu, rồi thả màn xuống.
Trương Nghiêm Chi hít sâu một hơi, mới kéo màn ra lần nữa, lấy hết dũng khí cởi áo bào được buộc lung tung của Triệu Nhạc Thiên.
Vừa mới cởi ra, Trương Nghiêm Chi lập tức hít mạnh.
Trên vòng eo trắng trẻo của Triệu Nhạc Thiên có mấy dấu tay đỏ tươi đang bắt đầu từ từ chuyển sang tím, đủ để thấy chủ nhân của dấu tay đó dùng sức bóp đến mức nào.
Trương Nghiêm Chi không khỏi đưa tay đụng nhẹ vào vết đỏ tím đó, thân thể Nhạc Thiên tức thì run lên, lại nhích vào trong thêm nữa, tránh né tay hắn.
Mới nãy còn nhiệt tình như vậy, giờ lại trốn tránh.
Trương Nghiêm Chi tiếp tục cởi dây lưng thắt bên hông Triệu Nhạc Thiên, chậm rãi kéo ra.
Nơi từng bị hắn trêu đùa đó khi yên tĩnh lại càng lộ vẻ đáng yêu.
Tim Trương Nghiêm Chi đập thình thịch, yết hầu lộn lên lộn xuống, đọc thầm Tứ Thư Ngũ Kinh, tay run rẩy lau chùi cho cậu, sau khi lau xong lập tức kéo quần lên cho cậu, rời khỏi gian phòng này như chạy trốn.
Trương Nghiêm Chi chạy đến thư phòng rửa mặt, có lúc hắn làm việc ở thư phòng nên cũng thường qua đêm ở đây luôn, đệm trong thư phòng không mềm bằng trong phòng ngủ.
Trương Nghiêm Chi nằm trên chiếc giường hơi cứng, nhắm mắt lại chỉ thấy một gương mặt trắng như tuyết và đôi môi đỏ tươi giăng kín.
Quá hồ đồ rồi! Vốn là Trương Nghiêm Chi định sau khi thân cận với Triệu Nhạc Thiên rồi, sẽ thông qua mị lực nhân cách của mình làm cho Triệu Nhạc Thiên phải tâm phục khẩu phục với hắn, chinh phục Triệu Nhạc Thiên một cách triệt để, làm cho cậu phải hối hận vì hành động lúc nhỏ của mình.
Sao bỗng nhiên mọi chuyện lại chạy theo hướng phát triển mà hắn hoàn toàn không thể đoán trước được.
Thân thì đúng là thân rồi, có điều là cách thân cận thì hơi không đúng lắm.
Trương Nghiêm Chi đau đầu mà nhắm mắt lại, lại một lần nữa lĩnh hội được cái gì gọi là khắc tinh trong số mệnh.
Cả một đêm chẳng chợp mắt được bao nhiêu, khi Trương Nghiêm Chi tỉnh dậy trái lại cũng không thấy mệt mỏi, trước đây khổ cực thức trắng đêm làm việc cũng là chuyện bình thường.
Nên khi hắn mang thần thái sáng láng như mọi ngày đến gõ cửa phòng Triệu Nhạc Thiên thì thấy người hầu bưng nước đi ra, hơi khom lưng với Trương Nghiêm Chi, “Đại nhân, ngài dậy rồi.”
“Sao ngươi lại đi vào?” Trường mi Trương Nghiêm Chi cau lại, mặt lộ vẻ không thích.
Người hầu sợ hãi đáp: “Quý nhân đã đi rồi, nên ta vào quét tước.”
“Đi rồi?” Âm điệu Trương Nghiêm Chi không khỏi cất cao, người hầu kinh hoảng giải thích: “Đúng vậy ạ, sáng sớm thức dậy là đi ngay luôn.”
Trương Nghiêm Chi đẩy cửa đi vào, bên trong đã sạch sẽ, cửa sổ mở ra, đừng nói người, ngay cả dư vị hẳn cũng đã tản đi hết rồi.
Trương Nghiêm Chi quay mặt sang, quan sát người hầu, hỏi: “Y có nói gì không?”
Người hầu mặt mày ngơ ngác, “Không nói gì hết.”
Trương Nghiêm Chi: …tự nhiên cảm thấy rất tức giận.
Nhạc Thiên sướng xong bỏ chạy thảnh thảnh thơi thơi trở về cung, “Kỹ thuật tay của Tiểu Trương không tệ, trông hắn dáng dấp thư sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, thế mà lớn như vậy, mong chờ mong chờ.”
Hệ thống: Cầm thú.
Triệu Diễm hạ triều xong không kịp chờ đợi chạy đến Quan Sư Cung tìm hiểu tình huống.
Nhạc Thiên mới vừa trang điểm sao, hoa đào nở đầy mặt, Triệu Diễm nhìn quen rồi cũng không thấy có gì lạ, xoa tay sốt sắng hỏi: “Hoàng tỷ, trẫm nghe nói đêm qua tỷ nghỉ lại trong quý phủ của Thủ phụ?”
Tất cả cung tỳ cùng vểnh tai lên lặng lẽ nghe lén.
Nhạc Thiên lười biếng nghiêng người dựa vào tháp mềm, “Đúng thế.”
“Vậy, vậy…” Triệu Diễm muốn đỏ cả mặt, “Tỷ có còn muốn Mẫn Trường An không?”
“Muốn chứ.” Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi đáp.
Mặt Triệu Diễm càng đỏ hơn, hoàng tỷ không hổ là hoàng tỷ, công chúa khác có “tam thê tứ thiếp”, hoàng tỷ không chỉ không thua kém, hơn nữa vừa ra tay thì là Thủ phụ đại nhân, quá lợi hại!
Triệu Diễm cũng bò lên trên giường, ghé đến bên tai Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Đêm qua, hai ngươi có… có…”
Các cung tỳ cũng vội vàng ngóng tai lên nghe, hoàng đế tự cho giọng mình đã đủ nhỏ, nhưng vẻ mặt bỉ ổi của cậu ta đã hoàn toàn bán đứng ý đồ của mình rồi.
“Không có, hoàng đế đệ nghĩ gì thế, Nhạc Thiên vẻ mặt khó mà tin nổi, “Chỉ là ở nhờ bên ngoài thôi.”
Chẳng biết vì sao mà các cung tỳ thấy hơi tiếc nuối, còn Triệu Diễm càng là viết hết thất vọng lên trên mặt, vỗ nhẹ lên bàn trà nói: “Hoàng tỷ, một cô gái tốt như tỷ, nên tóm lấy Thủ phụ ngay tại chỗ!”
Cung tỳ vô thức gật đầu theo, hôm qua dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của công chúa đã làm tất cả phải choáng ngợp.
Các cô cùng nhất trí cho rằng, bất kể là nam nhân nào cũng khó mà chống được nhan sắc tuyệt thế của công chúa, mỹ nam tử như Thủ phụ mới là xứng đôi với công chúa nhất, đã ngủ qua đêm rồi, sao mà lại để không có chuyện xảy ra cơ chứ? Quá là đáng tiếc!
Nhạc Thiên nghi hoặc nhìn về phía Triệu Diễm, “Ta đã có phò mã, liên quan gì đến Thủ phụ nữa?”
Triệu Diễm chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: “Vậy thì có làm sao, tỷ là công chúa, là trưởng công chúa duy nhất, Mẫn Trường An còn có thể ngăn cấm được tỷ hay sao?”
Các cung tỳ cũng cùng nhau gật đầu.
Nhạc Thiên: …địa vị của phụ nữ trong thời đại này đúng là hơi bị cao đấy, cao tới mà đậu má quá đáng luôn á, khuyến khích chị của mình đi cắm sừng cho anh rể đích thực của mình, em trai như này tui thích!
Nhạc Thiên đưa tay, cung tỳ vội dâng một chén trà, Nhạc Thiên thổi thổi chén trà vốn không nóng, chủ yếu là để act cool, bình tĩnh đáp: “Bổn cung không phải loại người như vậy.”
Hệ thống: …nói vậy mà cũng nói được nữa, đúng là không biết nhục mà.
Triệu Diễm lại là thở dài, “Hoàng tỷ, cuối cùng là tỷ thích Mẫn Trường An hơn hay là Thủ phụ hơn?”
Nhạc Thiên nhấp một ngụm trà, mắt hạnh hơi nheo, “Dính dáng gì đến Trương Nghiêm Chi? Hắn là gì của ta chứ?”
Triệu Diễm nhất thời nghẹn lời, nói: “Đệ thấy hoàng tỷ đối xử với hắn rất không bình thường.”
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Cái tên hay thích giả vờ giả vịt quái gở quái đản như hắn ấy, ta chỉ trêu chọc hắn tí thôi, đừng coi là thật.”
Triệu Diễm không nghĩ là Triệu Nhạc Thiên dữ dội như thế.
Cậu ta chỉ nghĩ đến chuyện Triệu Nhạc Thiên lấy Thủ phụ l@m tình nhân đã thấy ghê gớm lắm rồi, không ngờ tỷ tỷ của mình đúng là không phải người thường, thẳng tay trêu ghẹo Thủ phụ cho vui luôn.
Triệu Diễm nhất thời nổi lòng tôn kính với Triệu Nhạc Thiên, là cậu ta tầm nhìn hạn hẹp.
“Hoàng tỷ, tỷ cứ việc chơi đi, có chuyện gì trẫm chịu trách nhiệm.” Triệu Diễm hào hùng nói.
Nhạc Thiên càng xem tiểu hoàng đế càng thấy thích.
Tông Diễn mà cậu từng nuôi dưỡng trước đây lớn lên chắc chắn cũng sẽ che chở mình như vậy, Nhạc Thiên nhếch miệng cười, phấn đỏ trên mặt rì rào rơi xuống, đối Triệu Diễm nói: “Ngũ đệ, cho tỷ hôn một cái nào?”
Triệu Diễm mặt đỏ tới mang tai, nhỏ giọng nói: “Hoàng tỷ, trẫm thì tỷ không thể ghẹo được.”
Nhạc Thiên bật cười ha ha, ôm Triệu Diễm x0a nắn một hồi, môi đỏ cong lên chụt chụt hai ba cái lên trán cậu ta.
Triệu Diễm giãy dụa không ra, phấn trang điểm rơi hết vào mặt cậu ta, kinh hoảng nói: “Hoàng tỷ, tỷ muốn hôn, rửa mặt xong rồi hẳn hôn, trẫm còn phải đến chính điện nghị sự.”
“Sợ cái gì? Ai dám nhìn thẳng thánh nhan.” Nhạc Thiên bình chân như vại, lại hôn một cái lên mi tâm Triệu Diễm.
Triệu Diễm nghĩ cũng phải, dù không né nữa, nhưng vẫn nói: “Nếu như hoàng tỷ không bôi nhiều phấn như vậy là tốt rồi.”
“Trang điểm là niềm vui của nữ nhân, đệ biết cái gì, ” Nhạc Thiên buông tay, “Đi đi, nghị sự cho đàng hoàng, thấy mỹ nam tử anh tuấn thì nhớ lưu ý giúp bổn cung.”
Triệu Diễm ngồi dậy, chỉnh kim quan lại cho ngay ngắn nói: “Đẹp trai nhất là Thủ phụ rồi.”
Nhạc Thiên cầm một miếng bánh ngọt lên, lại bắt đầu nhếch lên chân vừa ăn vừa lúc lắc, “Không sao cả, bổn cung không kén chọn, ghẹo vui tí ấy mà.”
Lúc nghị sự thì Triệu Diễm nhìn Trương Nghiêm Chi đang cười như không cười bên dưới, trông thế nào cũng cảm thấy là lạ, nghị sự xong rồi, Triệu Diễm cho một mình Trương Nghiêm Chi ở lại.
Trương Nghiêm Chi cho dù Triệu Diễm không nói, hắn cũng sẽ ở lại, dù sao thì công chúa ở ngoài một đêm không là chuyện nhỏ.
“Thủ phụ đại nhân, ngươi lại đây.” Triệu Diễm ngồi trên ngự án, vẫy vẫy tay với Trương Nghiêm Chi.
Trương Nghiêm Chi bước về phía trước, chắp tay nói: “Hôm qua thần không khuyên nhủ công chúa, mất chừng mực, xin hoàng thượng tha thứ.”
“Hoàng tỷ đã nói với ta hết rồi.” Triệu Diễm nói.
Trương nghiêm giật mình trong lòng, không biết Triệu Nhạc Thiên nói đến mức nào, hẳn là sẽ không để lộ ra thân phận nam tử của mình, vậy thì sẽ nói gì đây? Nói hai người hôn ôm? Hay là…
Đang lúc Trương Nghiêm Chi nghĩ ngợi lung tung thì Triệu Diễm đã nói: “Hoàng tỷ nói rồi, chỉ là vui đùa với ngươi tí thôi…”
Những lời sau đó, Trương Nghiêm Chi hoàn toàn nghe không lọt nữa, trong đầu kêu lên ong ong.
Khuôn mặt ửng đỏ không thể gạt khòi trong tâm trí của Triệu Nhạc Thiên đêm qua từ từ hợp lại thành một với dáng vẻ ngọc tuyết lung linh khi còn nhỏ, cao ngạo cười với Trương Nghiêm Chi, khịt mũi con thường: “Hừm, Trương Nghiêm Chi, ngươi không đấu lại bổn cung đâu.”
__
Kiếm được thằng em cưng quá dị ~\(≧▽≦)/~
------oOo------