Thái độ của mọi người xung quanh làm cho Nhạc Thiên càng cảm thấy khó chịu hơn nữa, cậu rất muốn bỏ trốn khỏi Thẩm trạch, trốn khỏi ngôi nhà này, trốn khỏi hiện thực hoang đường này.
Cuối cùng, nhân lúc Thẩm Lập Hành không ở nhà, Nhạc Thiên đã tìm được cơ hội lén chạy ra ngoài, khoảnh khắc bước ra khỏi Thẩm trạch đặt chân xuống đường, Nhạc Thiên thở dài một hơi, “Thẩm Lập Hành cũng tận tâm tận lực đấy.
”
Mấy ngày trước còn trông giữ nghiêm ngặt như vậy, hôm nay đã cho rút hết bảo vệ ngoài cổng rồi, chẳng phải là cố tình tạo cơ hội cho Nhạc Thiên đó sao?
Dạo này Thẩm Lập Hành thường cứ hở ra là vuốt mặt cậu đăm chiêu, người ta làm xong là hút một điếu thuốc, còn Thẩm Lập Hành làm xong là coi Nhạc Thiên như điếu thuốc cho mình hút, thái độ của Nhạc Thiên là không chống cự cũng không thuận theo, anh muốn ngủ tôi, tôi không có sức phản kháng, nhưng tôi cũng không đáp lại anh.
Mặc dù bình thường trong lòng Nhạc Thiên thấy sướng muốn gọi papa, nhưng ngoài miệng vẫn kêu, đừng mà, đừng.
Vì để không OOC, cậu thật sự đã tận tâm tận sức lắm rồi.
Cuối cùng thì lần này Thẩm Lập Hành không chịu nổi nữa, muốn chơi lớn.
Thật ra Nhạc Thiên đã biết Thẩm Lập Hành muốn cho cậu nhìn thấy chuyện gì.
Hệ thống đã gửi nhắc nhở cho cậu: Từ Đào và Dư Diêu đã thổ lộ với nhau rồi, đôi bên tình nguyện, cậu đã hoàn thành được thành tích bị đội mũ xanh bình thường rồi, tuy không phù hợp với yêu cầu của hệ thống, nhưng xanh thì vẫn đủ.
Thẩm Nhạc Thiên không hề biết là, một giây ngay sau khi cậu bước chân ra khỏi Thẩm trạch đã bị bí mật giám sát, cậu làm đúng như trong dự đoán của Thẩm Lập Hành, gọi điện thoại cho người bạn duy nhất mà cậu có thể ỷ lại —— Từ Đào.
“Từ Đào, ” Nhạc Thiên cắn môi, giọng nói run rẩy, “Cậu có đến đón tôi được không?”
Trong lòng Từ Đào căng thẳng, nhưng hắn cũng thấy rất nghi hoặc với sự biến mất gần một tháng nay của Nhạc Thiên, vừa nhận điện thoại đã lập tức tới ngay.
Nhạc Thiên mặc áo ngủ rất mỏng, mang dép nhung đi trong nhà, từ góc nghiêng bên mặt nhìn sang, người đã gầy đi không ít, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Từ Đào, nhe răng cười cười, nhưng từ trong nụ cười đó của cậu, Từ Đào có thể cảm nhận được một nỗi hiu quạnh vô tận.
“Mau lên xe đi.
” Lần này Từ Đào không mấy câu nói nhảm như trend áo ngủ nữa, chỉ cần là người có mắt, đều có thể phát hiện ra trạng thái bất thường của Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên leo lên xe Từ Đào, cố gắng gượng cười, nói: “Hồi đó còn nói là bán cho cậu một chiếc du thuyền.
”
Từ Đào nổ máy xe, “Tôi mua, tôi đi học lái cũng được.
”
“Đúng là anh em,” Nhạc Thiên co cổ, nhỏ giọng nói, “Tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ một lúc trước nhé…”
Mấy ngày nay ở bên Thẩm Lập Hành, không có đêm nào là cậu ngủ ngon cả, vẫn luôn tỉnh giấc giữa cơn ác mộng, cậu vừa tỉnh là Thẩm Lập Hành nằm cạnh cũng thức theo, Thẩm Lập Hành dỗ cậu ngủ, dỗ một hồi lại chuyển sang chơi.
Có lẽ Thẩm Lập Hành nghĩ là ban ngày Nhạc Thiên ở nhà đã ngủ đủ nhiều rồi, buổi tối ngủ it chút cũng không sao, nhưng hắn không biết, trước giờ Nhạc Thiên chưa từng ngủ ngày.
Từ Đào liếc nhìn từ bên sườn mặt cậu, thấy Nhạc Thiên đã ngủ rồi, cậu ngả người nằm nghiêng trên ghế xe, mái tóc đã dài che đi nửa khuôn mặt.
Không biết có phải là ảo giác của Từ Đào hay không, đột nhiên hắn cảm thấy Nhạc Thiên… rất đẹp, như món đồ sứ dễ vỡ.
Hai người cùng trở về khu nhà trong thành phố của Từ Đào.
Chiếc xe đang lén lút theo dõi đằng sau cũng dừng lại, người trong xe dựa theo chỉ thị của Thẩm Lập Hành gửi tin cho Dư Diêu.
Dư Diêu đang nghỉ giữa buổi phỏng vấn, bỗng dưng nhận được tin nhắn, nọi dung là Từ Đào đang hẹn với người phụ nữ khác tại nhà, quan hệ của cô và Từ Đào vô cùng bí mật, ngay cả người đại diện cũng không biết, người gửi tin nhắn làm sao biết được?
Dư Diêu hốt hoảng, cô không buồn nghĩ đến nội dung tin nhắn là thật hay giả nữa, chỉ muốn biết ai là người là đã gửi nhắn, cô tạm hoãn buổi phỏng vấn, vội vàng trốn vào phòng riêng trong WC, dằn trái tim đang kinh hoàng xuống gọi điện thoại cho Từ Đào.
Từ đào đang rót nước cho Nhạc Thiên, nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, nhanh chóng từ chối cuộc gọi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Nhạc Thiên ngẩng đầu ngờ vựcnói: “Điện thoại của ai, sao không bắt máy đi?”
Từ Đào bưng nước lại đây, tùy ý nói: “Tiếp thị.
”
Nhạc Thiên nói cảm ơn, cầm ly nước buông mắt không nói gì hồi lâu, Từ Đào cũng lẳng lặng ngồi với cậu.
Một lúc sau, Nhạc Thiên mới run rẩy hỏi: “Diêu Diêu… có khỏe không?”
Chuyện hợp đồng yêu đương Nhạc Thiên và Dư Diêu, Dư Diêu đã nói cho Từ Đào nghe, Từ Đào tin, nhưng hắn không nghĩ là Nhạc Thiên sẽ vì loại nguyên nhân nhàm chán như là bị hối cưới mà chơi trò tình tình ái ái với một người phụ nữ xa lạ, bằng vào những gì mà hắn hiểu về Nhạc Thiên, chắc chắn là Nhạc Thiên thích Dư Diêu, lại không biết tiếp cận làm quen thế nào, nên mới dùng cách thức ấu trĩ như vậy.
Việc cậu vừa xuất hiện đã quan tâm Dư Diêu càng chứng thực cho suy đoán của Từ Đào.
Giữa ngả bài và che giấu Từ Đào lượng lự một hồi cuối cùng vẫn quyết định chọn vế sau, “Em ấy… rất ổn, cậu không cần phải lo, nhưng mà cậu đấy, sắc mặt kém quá.
”
Nhạc Thiên sờ sờ mặt của mình, cậu vừa giơ tay lên, áo ngủ tơ tằm trượt xuống, Từ Đào ánh mắt nhạy bén, lập tức nhìn thấy dấu đỏ lấm tấm trên cánh tay Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên mỏi mệt cười, cúi đầu mím môi nói: “Vậy sao? Dạo gần đây không được khỏe lắm, hơi mệt một chút.
”
“Có cần đến bệnh viện kiểm tra thử không?” Từ Đào ân cần nói.
Nhạc Thiên vừa nghe, lập tức kích động từ chối: “Không được!”
Từ Đào bị cậu làm giật mình, vội nói: “Được, không muốn đi thì không đi, cậu muốn làm gì? Muốn gì cũng được.
”
Nhạc Thiên cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá, che giấu nói: “Tôi ghét nhất là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
”
Nhạc Thiên thầm nghĩ sao Dư Diêu chưa tới nữa, cậu còn phải nói chuyện với Từ Đào đến khi nào đây, Thẩm Lập Hành muốn ép cậu cạn hết hi vọng, thì chắc chắn phải để cậu tận mắt chứng kiến mới yên lòng, thế thì Dư Diêu nhất định sẽ hay, không thì kêu Từ Đào gọi Dư Diêu đến?
Đang lúc Nhạc Thiên định mở miệng thì ngoài cửa cuối cùng cũng có động tĩnh, âm thanh mật khẩu khóa cửa mở ra vang lên du dương trầm bổng, truyền vào tai hai người.
Từ Đào lập tức đứng lên, muốn ngăn tầm mắt Nhạc Thiên, nhưng không kịp nữa rồi, gương mặt vừa kinh ngạc vừa lo sợ của Dư Diêu đã hoàn toàn bại lộ trước mắt Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên phê bình: Vị trí đứng tam giác kinh điển, tình tiết máu chó mà liên minh hay thích tung ra.
Nhạc Thiên nhanh chóng vào trạng thái, đầu tiên là nét mặt là mừng rỡ, sau đó dần dần dần hiện ra nghi ngờ, “Dư Diêu, sao em có mật khẩu nhà Từ Đào?”
Ngay giây phút mà Dư Diêu xuất hiện, Từ Đào lập tức bối rối, nghe thấy câu hỏi của Nhạc Thiên, hắn vội vàng cướp câu trả lời: “Là thế này, cậu nhờ tôi chăm sóc cho Dư Diêu, có lúc em ấy đến chỗ tôi thương lượng chuyện bác gái, em ấy lại là người của công chúng, ở ngoài thì không tiện, nên tôi nói mật khẩu nhà mình cho em ấy, cậu đừng hiểu lầm, bọn tôi…”
“Hai chúng tôi đang hẹn hò,” Dư Diêu cắt ngang lời Từ Đào, vẻ mặt kiên định nói với Nhạc Thiên, “Hủy hợp đồng đi.
”
Sắc mặt Nhạc Thiên như sấm sét giữa trời quang, Dư Diêu bước lên một bước bắt lấy tau của Từ Đào, Từ Đào cúi đầu không nói, hiển nhiên là đã thừa nhận.
Môi dưới Nhạc Thiên run lên mấy lần, cậu có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại không nói gì, từng bước từng bước rời khỏi căn nhà đó.
Nhạc Thiên đỏ vành mắt chạy xuống lầu, chạy đến dưới lầu vừa đảo mắt đã trong thấy Thẩm Lập Hành đứng hòa trong khói sương mờ ảo, trên cánh tay dài ngập tràn sức mạnh vắt áo vest, trên miệng ngậm một điếu thuốc hiếm thấy, đôi mắt sâu thẩm ẩn đằng sau màn sương khói mông lung.
Nhạc Thiên: Má ơi, đẹp quá đi mất! Xin mời anh bình bịch em ngay bây giờ!
Thẩm Lập Hành dập thuốc, hào phóng dang tay với đứa cháu bé nhỏ đáng thương của hắn, “Nhạc Thiên, đến đây với tôi này.
”
Nhạc Thiên mang tính tượng trưng do dự một chút, rồi nhanh chóng nhào vào trong lòng Thẩm Lập Hành
Thẩm Lập Hành ôm chặt bảo vật trong lòng mình, thở than: “Tôi đã nói rồi, chỉ có hai ta thương nhau, chỉ có tôi mới mãi mãi không phản bội em.
”
------oOo------