Mục lục
VINH QUANG GIÀNH LẤY NAM CHÍNH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết Lữ Ung Hành đang bận rộn chuyện gì, đã liên tiếp mấy ngày Nhạc Thiên không được thấy hắn, có một lần hắn trở về lúc nửa, cậu bị âm thanh tắm rửa của Lữ Ung Hành đánh thức, hơi híp mắt lại nhập nhèm buồn ngủ nói: “Chú Lữ, chú về rồi…”
“Ừm.” Lữ Ung Hành lau tóc đi ra, cúi người cho Nhạc Thiên một cái hôn lạnh buốt, Nhạc Thiên thoáng chốc đã tỉnh, yên lặng vén chăn lên, nhưng Lữ Ung Hành lại đắp chăn lại cho cậu, hôn cậu thêm cái nữa, “Cục cưng à, chú Lữ đang bận rồi, không thể chơi với con được, chú Lữ sắp đi ra ngoài nữa rồi.”
Nhạc Thiên: “…” Ai mà thèm, cút nhanh lên.
Thị lực của Lữ Ung Hành trong đêm đen vẫn không quá kém, thấy vẻ mặt Nhạc Thiên xụ xuống rất rõ ràng, cười khẽ hôn lên mắt cậu, “Nhớ chú Lữ hả?”
“Không nhớ.” Nhạc Thiên lại thầm nói trong lòng, chỉ nhớ thô to dài của chú thôi.
Ý cười trên mặt Lữ Ung Hành càng đậm, “Yên tâm, chờ chú Lữ hết bận rồi, sẽ chơi với con đàng hoàng.”
Hai mắt Nhạc Thiên sáng rực lên, lại nhớ mớ flag cắm gục hồi nào, khóe miệng giật một cái, “Bận nhưng mà cũng có thể bớt thời gian đến xem con.”
Lữ Ung Hành gật đầu, “Được, chú Lữ có thời gian sẽ đến xem con ngay,” Hắn suy tư một chút lại nói: “Hoặc là khi nào chú Lữ rảnh thì gọi điện thoại cho con đến chơi với chú Lữ, có được không?”
Nhạc Thiên thầm mắng trong bụng, mẹ nó, ông đây thành bồ nhí của mấy người rồi mà còn là hàng ship tận nơi nữa chứ, chép miệng một cái, đáp: “Dạ.”
Lữ Ung Hành buông khăn lông, hôn Nhạc Thiên một cái thật sâu, “Cục cưng ngoan, cục cưng của chú Lữ.”
Nhạc Thiên bị Lữ Ung Hành sến rện đến nổi da gà hết cả người, kéo chăn lên giả chết.
Lữ Ung Hành đổi một bộ đường trang, chìm vào bóng đêm, vẻ mặt thoắt cái lạnh xuống, khi nãy hắn không mặc quần áo để trần đi vào phòng ngủ, nếu không thì Nhạc Thiên nhất định đã nghe được mùi máu tanh nồng nặc trên người hắn.
“Tiên sinh, bên Hoa Nam nói nhiều người quá, không xử lý được.”
Lữ Ung Hành vội vội vàng vàng đi xuống, khom lưng vào xe, lạnh nhạt nói: “Cậu chuyển lời của tôi đến chỗ cậu ta, cậu ta không xử lý được, thì để tôi đổi một người có thể xử lý được.”
“Dạ.”
Đêm khuya, trại ngựa ở ngoại ô thành phố vẫn đèn đuốc sáng choang, ánh đèn sáng rực soi lên đồng cửa xanh rì, cỏ lau tỏa ra bóng loáng đen nhánh, Lữ Ung Hành xuống xe, có người tới, cung kính nói: “Lữ tiên sinh, Trương lão bảo hôm nay không động binh khí, hoà thuận mới phát tài.”
Lữ Ung Hành châm điếu thuốc, ánh lửa đỏ lấp loé trên đầu ngón tay hắn, hắn cười, đáp: “Được.” Vừa bước ra một bước lại bị người đó ngăn cản, vệ sĩ bên cạnh cũng lập tức đứng lên phía trước, người đó đã khom lưng thấp đến không thể thấp hơn, “Xin Lữ tiên sinh cho người ở lại.”
“Nếu như tôi không cho ở lại thì sao?” Lữ Ung Hành gảy gảy tàn thuốc, bằng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bỗng nhiên giơ chân lên đạp thẳng lên ngực người đó, người đó bị đạp bay ra ngoài gần như chỉ trong nháy mắt, văng lên hàng rào của trại ngữa, phát ra một tiếng vang đáng sợ.

Lữ Ung Hành thu chân lại, phủi phủi bụi trên ống quần, ngậm điếu thiếu th uốc lắc đầu, “Thanh niên bây giờ, đúng là không biết điều.”
Những người còn lại không dám bước lên cản hắn nữa.
Trong một cái đình nhỏ lộ thiên của trại ngựa, có hai người đang uống trà, một người lớn tuổi chính là Trương lão, còn một người khác thì tay đắp đang băng thạch cao, mặt mũi hốc hác, là Nguyễn Ký Văn rơi xuống biển hôm ấy.
Lữ Ung Hành không nhanh không chậm đi tới, vừa khéo hút xong một điếu thuốc, vứt đầu thuốc lá giẫm dưới chân, nhẹ nhàng cười tiến lên nói: “Ký Văn, đã lâu rồi không gặp, gầy đi nhiều quá.”
Nguyễn Ký Văn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thật sao? Con trông chú Lữ có hình như có vẻ thoải mái lắm nhỉ.”
Dạo gần đây Lữ Ung Hành sứt đầu mẻ trán, mỗi chỗ một chuyện, tuy chỉ là trò vặt, nhưng lắm rận cũng khó chịu, lúc này hắn đang vô cùng hối hận vì hôm đó đã niệm chút tình cũ, không một phát đạn tiễn thằng ranh con khốn kiếp Nguyễn Ký Văn này về chầu ông bà.
“Ha ha, người già rồi, thì phúc hậu hơn.” Lữ Ung Hành hỏi Trương lão, “Trương lão, lão gia ngài có khỏe không?”
Trương lão như là đến bây giờ mới nhìn thấy hắn, quay mặt sang bắt tay Lữ Ung Hành vỗ vỗ, “Thoi thóp kéo dài hơi tàn thôi.”
Lữ Ung Hành cười cười, thuận thế ngồi xuống.
Trương lão nói: “Hôm nay, tôi cũng coi như là bậc cha chú của hai cậu, Ung Hành, tay trắng dựng nghiệp, đâu có dễ dàng gì, Ký Văn, thừa kế nghiệp cha, khó khăn cũng chẳng kém, sống trong cái chốn này, mỗi bên đều có vấn đề riêng, chúng ta cảm thông cho nhau, có một số việc cứ coi như qua rồi thôi.”
Nguyễn Ký Văn bày tỏ thái độ trước, một tay hắn còn đang bó bột, dùng một tay còn lại nâng tách trà, vì khuôn mặt đã gầy đi nhiều, nên có vẻ hơi u ám, cười lên cũng không còn nhã nhặn như trước, “So với chú Lữ, con là hàng con cháu, lần này về nước vốn định theo chú Lữ học ít thứ, không ngờ chỉ đùa giỡn chút đã vô tình chọc giận chú Lữ, hôm nay con lấy trà thay rượu, nhận lỗi với chú Lữ.” Nói dứt câu định nâng tách trà lên, lại bị bàn tay của Lữ Ung Hành dằn xuống.
Lữ Ung Hành cũng đang cười, “Không nhận nổi, không nhận nổi.”
Sắc mặt Trương lão có chút khó coi, “Ung Hành, ý là không muốn cho ông già đây chút mặt mũi sao?”
Lữ Ung Hành cười cười, bỗng dưng rút khẩu súng bên hông ra ấn vào đầu Nguyễn Ký Văn, vẻ mặt phút chốc cay nghiệt, vẫn cười, nói: “Trương lão, ông là cha là chú, trong giới chúng ta lại chú trọng phép tắc, tất nhiên là tôi kính trọng ông, thế nhưng có câu già mà không chết thì là giặc (1), ông có từng nghe chưa?”
Lữ Ung Hành lại quay mặt sang Nguyễn Ký Văn đã cứng đờ người nói: “Ký Văn, có vài nguyên tắc cha mẹ cậu không dạy cho cậu, để chú Lữ cho cậu biết, đừng có sờ mó lung tung vào đồ của người khác.” Nói xong, thẳng tay kéo cò súng, “đùng” một tiếng, đầu Nguyễn Ký Văn nở hoa ngay trước Trương lão, máu văng lên cả mí mắt ông, làm ông không khỏi nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngớ ra, chỉ có tiếng hí của con ngựa bị dắt.
Lữ Ung Hành sất súng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương lão, vệ sĩ đưa một cái khăn tay qua, Lữ Ung Hành chậm rãi lau vết máu trên mặt mình, “Trương lão, ông có một câu rất đúng, chúng ta cùng là sống trong cái chốn này, nhưng ông có biết tôi bằng cái gì mà leo lên được vị trí ngày hôm nay không?”
Trương lão lạnh mặt nhìn hắn.
Lữ Ung Hành lau khô mặt, vứt khăn tay vào ngực ông ta, hờ hững nói: “Chỉ bằng tôi ác hơn bất cứ ai.”

Dám động vào người của hắn, còn dám tới lãnh địa của hắn gây sự, đe dọa, thì đừng ai mong được sống yên, mẹ nó, hắn lăn lộn gần nửa đời rồi, sống đến hôm nay rồi mà còn để cho người khác cưỡi lên đầu mình, người tranh khẩu khí phật tranh nén nhang (2), hôm nay hắn đồng ý Trương lão hòa giải, thì từ nay về sau há không phải kẻ nào cũng có thể bò đến lên đầu hắn ị?
Lữ Ung Hành giết người ngay trước mặt Trương lão còn nghênh ngang đi ra, mãi đến bóng người hắn đã không còn thấy nữa, Trương lão mới tóm chiếc khăn tay trên người mình, cả giận lạnh giọng nói: “Thằng nhóc ngạo mạn đó!”
Lữ Ung Hành xả tức xong, cũng biết mình đã đắc tội hết dàn thế hệ trước.
Không có ngàng nghề nào là không phân biệt đối xử, con đường này của hắn cũng vậy, năm đó hắn từ một tên côn đồ cắc ké nuốt trăm cay nghìn đắng bò lên, đám già đó không biết đã đâm hắn hắn bao nhiêu dao nữa, mắt thấy hắn leo càng ngày càng cao, bắt đầu không hợp mắt, định tự tay kéo hắn xuống.
Vậy thì cứ việc đến thử xem, Lữ Ung Hành châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, “Đi Hoa Nam.”
Nhạc Thiên lại chừng mấy ngày liên tiếp không thấy Lữ Ung Hành, Lữ Ung Hành nói có rảnh sẽ gọi cậu, mà chẳng gọi cho cậu lấy một lần, hại chỉ có thể ngày nào cũng đi làm, bị công việc chà đạp, rốt cuộc cậu không chịu nổi nữa, nói với Amy: “Em không làm, em muốn nghỉ ngơi, không phải vừa ký hợp đồng với Dư Mộc sao? Để cậu ta đi đi.”
“Cậu nỗ lực chút được không?” Amy dùng sức vỗ lên lưng cậu, kể từ khi biết quan hệ của An Nhạc Thiên và Lữ Ung Hành, cô đã tự động kéo An Nhạc Thiên vào cùng một tầng lớp với mình, đối với cậu tùy ý hơn rất nhiều, “Đi càng nhiều show càng tích thêm tiền, cậu cũng đâu thể đi theo Lữ tiên sinh cả đời!”
Nhạc Thiên quay mặt sang, hiếm khi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không thể đi theo chú ấy cả đời?”
Amy chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Trước đây trông cậu không thông minh, không ngờ cậu lại đần như vậy.”
Nhạc Thiên; “…” Chị gái, trước đây chị không nói em như vậy QAQ.
Amy cả giận: “Chuyện như vậy có thể được bao lâu? Trai vừa trẻ vừa đẹp ngoài kia nhiều như vậy, nếu như Lữ tiên sinh chán cậu rồi, cậu phải làm sao đây?”
Nhạc Thiên: “…thế thì trở lại quan hệ cha con?”
Amy đập một cái lên lưng cậu, cắn răng nói: “Cậu có đi hay không!”
“Em không đi!” Nhạc Thiên nhảy vọt lên bỏ chạy, Amy một đường đuổi theo sau, đuổi tới trước cửa nhà vệ sinh nam, Nhạc Thiên đột nhiên đóng cửa lại, lớn tiếng nói: “Dù sao thì em cũng không đi!”
Amy đập cửa, cả giận: “An Nhạc Thiên cậu là đồ con lợn!”
Hệ thống: Chửi sai rồi, cậu ta là đồ con voi…
Nhạc Thiên mới không thèm quan tâm, cầm điện thoại ngồi trên bồn cầu chơi Anipop, tính đợi Amy đi rồi mới trở ra, chơi chẳng được mấy màn bên ngoài truyền đến âm thanh mở khóa, Nhạc Thiên sốt sắng nói: “Em đang đi nặng, chị không được vào!”
Cửa vẫn mở ra, tiếng bước chân không nhẹ không nặng vang lên, gõ gõ cửa phòng Nhạc Thiên đang ở, một giọng nói thấp trầm truyền đến, “Cần chú Lữ thay tã cho con không?”

Nhạc Thiên vội mở cửa ra, thấy Lữ Ung Hành đang nhìn mình cười khẽ, nhanh chóng phi thân nhào vào trong ngực Lữ Ung Hành, bồng cậu lên, nhẹ nhàng ôm lấy đưa lên đưa xuống như cân đo em bé, mỉm cười nói: “Gầy.”
“Đúng là gầy rồi, xuống không ít cân á.” Nhạc Thiên ôm cổ Lữ Ung Hành, hai mắt sáng lên, “Chú Lữ nói là tìm con mà, sao không thấy chú tìm con?”
Trong lòng Lữ Ung Hành cực kỳ thoả mãn với sự ỷ lại của Nhạc Thiên, nét cười nhẹ trên mặt càng dịu dàng, “Chú Lữ bận quá, không phải hôm nay đến xin con rồi sao?”
Nhạc Thiên lại ôm siết Lữ Ung Hành một cái, “Tối hôm nay có về nhà không?”
“Về, hôm nay không có chuyện gì, ” Lữ Ung Hành day day trái tai cậu, “Giờ chúng ta về nhà luôn.”
Nhạc Thiên nhìn thoáng qua bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn ở trong này… không?”
Lữ Ung Hành đảo mắt nhìn quanh một lượt, “Cục cưng thích nơi này? Không chê bẩn?”
“Tại… tối hôm qua xem phim…” Nhạc Thiên ấp úng nói, Lữ Ung Hành vét được không ít cuộn phim hay, Nhạc Thiên mỗi lúc trời tối rảnh rỗi không chuyện gì làm bèn vừa xem vừa tuốt hai phát, cưỡng ép hệ thống tải phim xuống..
Lữ Ung Hành hiểu ý hỏi lại, “Phim nào? Nói cho chú Lữ nghe xem, đó cũng là sở thích của chú Lữ.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ lão dê già biết chơi thật đấy, nhưng cậu thích lắm, nhẹ giọng kể lại đại khái tình tiết.
Lữ Ung Hành vừa nghe vừa cười, cười đến lồ ng ngực run lên, Nhạc Thiên ngượng ngùng đập hắn một cái, “Không muốn thì thôi vậy.”
Lữ Ung Hành ho một tiếng, bỗng nhiên đẩy Nhạc Thiên lên tấm vách ngăn, ánh mắt thoáng cái trở nên rất ác, “Tiền nợ định khi nào mới trả?”
Nhạc Thiên hưng phấn muốn chết, ngoài mặt đáng thương nói: “Em, em không có tiền…”
“Không có tiền?” Ánh mắt Lữ Ung Hành hững hờ đảo qua toàn thân Nhạc Thiên, ý xấu viết sáng rực trong ánh mắt, Lữ Ung Hành vốn đại ca giang hồ, đích thực là diễn bằng bản sắc, Nhạc Thiên cảm giác vừa k1ch thích vừa sốt sắng, thật sự hơi run lên.
“Không có tiền thì lấy người mày trả thay vậy.” Vẻ mặt Lữ Ung Hành khi nói câu này không hề thay đổi, đúng là có chút năng khiếu, hắn nói dứt lời lập tức bắt đầu kéo quần áo Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên vừa giãy dụa vừa làm bộ khóc lóc nói: “Không muốn, anh làm ơn tha cho em đi, em mới mười sáu tuổi.”
Lữ Ung Hành suýt chút nữa không nhịn được cười, hắn còn nhớ hồi An Nhạc Thiên mười mấy tuổi thời điểm rất mê mấy nhóm nhạc Hàn, cho rằng để tóc ngắn ngang vai mới là sang chảnh, hắn nín cười nói: “Quỳ xuống liếm cho tao, không làm tao hài lòng, tao bán mày qua Thái Lan.”
Nghe đến hai chữ “Thái Lan”, Nhạc Thiên không kiềm được, phì cười ra tiếng, cậu cười, Lữ Ung Hành cũng cười, bất đắc dĩ ôm Nhạc Thiên, “Cục cưng, đừng đùa nữa, chú Lữ nhớ con…” Hắn nói xong chữ cuối cùng, mang theo chút gì đó than thở, Nhạc Thiên không bỡn cợt với hắn nữa, ôm cổ của hắn hôn hắn một cái, nói gằn từng chữ một: “Nhớ con… thì bây giờ chơi con đi…”
__
(1) già mà không chết thì là giặc: 老而不死是为贼, lão nhi bất tử thị vi tặc.
Một hôm, Khổng Tử đi thăm Nguyên Nhưỡng, thấy Nguyên Nhưỡng ngồi dạng hai ch@n ra, tư thế ngồi buông thả, đang ngồi đợi ông.


Thời Xuân Thu, mọi người ngồi trên chiếu, không ngồi ghế, tư thế ngồi như người Nhật Bản ngày nay, ngồi nghiêm, ngay ngắn, hai chân gập lại quỳ trên mặt chiếu, hông ngồi trên hai chân.

Nguyên Nhưỡng nghênh đón người bạn xưa mà lại dạng hai ch@n ra ngồi trên chiếu, tư thế thả lỏng, không hợp với lễ một chút nào cả.
Không Tử không khách sáo, bước đến liền mắng một chặp: “Ông từ thuở nhỏ đã không hiểu đạo lý cung khiêm hiếu đễ, sau khi trưởng thành cũng không làm việc gì đáng nói đến, đến nay già cả thế này rồi mà còn chưa chết, thật đúng là yêu tinh hại người”.
“Lão nhi bất tử, thị vi tặc”, nghĩa là: “Già mà không chết, thì là giặc”.

Câu nói này cũng trở thành câu nói thiên cổ của Khổng Tử.
Sau khi mắng xong, Khổng Tử còn giơ gậy đang chống nện mấy phát vào cái cẳng chân đang dạng ra của Nguyên Nhưỡng, xong rồi mới hả cơn giận.
Nguồn:
(2) người tranh khẩu khí phật tranh nén nhang: gốc là 人争一口气佛争一炷香, nhân tranh nhất khẩu khí phật tranh nhất trụ hương.
Câu đúng là 佛烧一柱香人争一口气, “phật thiêu nhất trụ hương, nhân tranh nhất khẩu khí”, phật không chịu để người ta chỉ thắp một nén hương; người phải tranh khẩu khí.

Người phải có chí vươn lên để không thua kém người khác.

()
Tui nghĩ chắc tác giả sửa lại cho vần.
__
Hết muốn lan tỏa sự tiêu cực nên xóa =)))) hihi

------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK