Ánh nắng ngày hạ trong Ngự Hoa Viên đang vào giờ gay gắt nhất, Nhạc Thiên giơ quạt tròn lên che.
Trương Nghiêm Chi đang chắp tay theo sau, thấy thế bèn rút quạt trong tay cậu ra, đích thân giơ quạt che nắng cho cậu, không nhẹ không nặng nói: “Còn sợ phơi nắng?” Thật đúng là còn yếu đuối hơn cả nữ tử.
Nhạc Thiên gật gật đầu, “Sợ, phơi đau mặt.”
Tấm thân da dẻ mềm mại này cũng không phải là trời sinh, mà do Tô phi dùng thuốc tạo ra, phơi nắng sẽ làm mặt mày đau đớn như bị kim đâm, Triệu Nhạc Thiên thật sự đang lấy mạng mình để giả nữ.
Trương Nghiêm Chi nòi: “Nếu thế thì tìm nơi râm mát nghỉ ngơi đi.”
Các cung tỳ ở lại bên ngoài hết, hai người ngồi trong lương đình giữa Trúc Hoàng Lâm.
Làn gió nhẹ xuyên qua rừng làm lá reo lên, Trương Nghiêm Chi nhìn khuôn mặt ửng hồng của Triệu Nhạc Thiên, im lặng cầm quạt tròn quạt mát cho cậu.
Nhạc Thiên cúi đầu thấp giọng hỏi: “Trương Nghiêm Chi, ngươi có cảm thấy ta ngày càng giống nữ tử hay không?”
Trương nghiêm giật mình trong lòng, “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
Nhạc Thiên lại nói: “Ta làm nữ nhân đã quen rồi, ngươi đừng miễn cưỡng ta, thêm một hoàng huynh nữa, hoàng đế phải đối đãi thế nào?”
Trương Nghiêm Chi giải thích: “Tất nhiên ta có biện pháp song toàn, ngươi không tin tưởng ta sao?”
“Ngươi là người thông minh nhất trên đời, ta đương nhiên tin ngươi có cách, chỉ là ta thật sự không cần,” Nhạc Thiên nhích người lại gần Trương Nghiêm Chi, ỷ ôi trên vai hắn, “Lan Khanh, ngươi muốn cái gì, ta cũng đã tùy ngươi rồi, đừng ép ta.”
Cậu lúc thì lạnh lùng vô tình, lúc lại yêu kiều động lòng người như vậy, Trương Nghiêm Chi biết rõ đây là Triệu Nhạc Thiên đang chôi thủ đoạn nhưng vẫn trúng kế của cậu.
Chuyện thế gian đại để như thế, có sáng suốt hơn nữa có mưu lược hơn nữa cũng chẳng kham lại bốn chữ “cam tâm tình nguyện”.
Trương Nghiêm Chi ôm Triệu Nhạc Thiên, hưởng thụ yên tĩnh khó có được trong chốc lát, mới chua xót lật lại nợ cũ, “Giữa ta và người có thật chỉ là cá nước vui vầy, một chút tình cũng chẳng có?”
“Nếu là vô tình vô nghĩa, thì lấy đâu ra một chữ vui?” Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, đôi môi đầy đặn hơi bĩu, dáng vẻ cầu hôn trời sinh, dù là bạc tình thì vẫn đ ộng tình, nên mới ghẹo ánh mắt người ta.
Trương Nghiêm Chi không chống nổi dụ dỗ, vâng theo lòng mình hôn xuống.
Lá trúc xanh xanh dập dìu theo gió, con tim Trương Nghiêm Chi mềm nhũn, môi hôn dứt, áp lên trán cậu: “Triệu Nhạc Thiên, ngươi hứa với ta một điều, cái gì ta cũng theo ngươi hết.”
Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Ngươi nói đi.” Chỉ cần đừng làm tui lòi clone thì chuyện gì cũng dễ bàn.
“Ngươi thề đi, cả đời này trong mắt chỉ có một mình ta.” Trương Nghiêm Chi nghiêm nghị nói.
Nhạc Thiên không chút do dự giơ ba ngón lên, “Triệu Nhạc Thiên xin thề, còn sống trên đời này ngày nào, thì ngày ấy trong mắt sẽ chỉ có duy nhất một mình Trương Nghiêm Chi.”
Đủ rồi, chỉ cần thế này là đủ rồi, Trương Nghiêm Chi vui vẻ ôm chặt Triệu Nhạc Thiên, hôn lấy hôn để vào bên tai cậu, thấp giọng nói: “Ta rất nhớ ngươi.”
“Ta cũng nhớ ngươi.” Nhạc Thiên cười giả lả, duỗi tay ôm ngược lại Trương Nghiêm Chi.
Sao Trương Nghiêm Chi lại không biết câu đó của cậu chẳng qua chỉ ba phần thật lòng, nhưng ba phần thôi cũng đủ rồi, đủ để hắn nhấm nháp được vị ngọt, bạc tình thì bạc tình, chỉ bạc tình với một mình hắn thôi cũng là đậm tình rồi.
Trương Nghiêm Chi đã nghĩ thông suốt rồi, không còn để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa, mấy năm nay hắn chìm nổi giữa chốn quan trường, dù tuổi tác dù không lớn, nhưng chuyện nhìn thấu lại rất nhiều.
Ái @n được một ngày thì coi như một ngày ân ái, chuyện tương lai ai đoán chắc được.
Vụ án mà Mẫn Trường An đang bắt tay điều tra nhờ có Trương Nghiêm Chi âm thầm giúp đỡ, thay phụ thân mình lật lại bản án một cách thuận lợi đến kỳ lạ, cũng cứu biểu muội của cô về.
Nhưng khi cô định phơi bày thân phận của mình với hoàng đế thì lại bị của ám vệ Trương Nghiêm Chi chặn ngang, dẫn thẳng đến Trương phủ.
Trương Nghiêm Chi đang dỗ Triệu Nhạc Thiên trong phòng ngủ, ban nãy mới lừa được Triệu Nhạc Thiên ăn hắn một lúc.
Triệu Nhạc Thiên trời sinh có khuôn miệng anh đào, cánh môi đầy đặn cong cong đã sưng hết lên, nằm đè trên người Trương Nghiêm Chi tát mấy bạt tai.
Trương Nghiêm Chi chỉ coi như bị mèo cào, vừa hôn vừa xin tha, “Ta sai rồi, sau này cho người bắt nạt lại nhé, có được không?”
“Ai mà thèm ngươi.” Nhạc Thiên nói rồi véo bờ môi mỏng của Trương Nghiêm Chi một cái, “Cái miệng hé ra toàn là cẩm tú thi từ, làm chuyện đó, không hay lắm chứ?”
Trương Nghiêm Chi thong dong nói: “Làm chuyện gì, công chúa nói rõ ràng đi.”
“Ngươi!” Mặt Nhạc Thiên phừng cái đỏ, bị hắn bắt nạt nên định đánh nữa, lại nghe thấy ám vệ bên ngoài gọi Trương Nghiêm Chi, nói có việc quan trọng khẩn cấp.
Nhạc Thiên lập tức buông tay, nằm vật ra đằng sau, giơ chân đá Trương Nghiêm Chi một cái, “Mau đi đi.”
Trương Nghiêm Chi hôn một cái lên mặt cậu, kéo chặt ngoại bào rồi đi ra ngoài.
Ám vệ nói: “Đã bắt được người rồi.”
Trương Nghiêm Chi vừa cột vạt áo vừa nói, “Dẫn tới thư phòng.”
Mẫn Trường An trông thì tuấn lãng, nhưng thật sự vẫn là nữ tử, bị hai ám vệ cao to kiềm kẹp hai bên trái phải, trong lòng vẫn phải thấy kinh hoảng, nhìn thấy Trương Nghiêm Chi không nhanh không chậm đi vào, hai chân cô càng run lên bần bật.
Con người Trương Nghiêm Chi này sâu hiểm khó lường, cô thật sự nhìn không thấu, vừa thấy lập tức hoảng.
“Thủ, Thủ phụ đại nhân…”
Trương Nghiêm Chi lạnh nhạt ngồi xuống, hắn mặc trên người trường bào xanh nhạt, do đang ở nhà nên chỉ dùng trâm cài tóc đơn giản, khắp người mang vẻ tùy ý nhưng vẫn không che giấu được mùi vị lộng quyền trên người hắn lộng.
Cặp mắt hoa đào hơi quét qua, người Mẫn Trường An đã sắp nhũn ra.
“Mẫn Trường An, không, phải gọi ngươi là Đoàn Trường An mới đúng,” Trương Nghiêm Chi cầm một cây bút son, giở quyển sổ gấp chuẩn bị trần tình của Mẫn Trường An ra, “Vụ án của phụ thân ngươi, ta lật cho ngươi,” Trong lời nói tùy tùy tiện tiện đã mang kế hoạch Mẫn Trường An mưu tính mấy năm thực hiện xong.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mẫn Trường An còn đang sợ hãi, nói: “Ngươi ngoan ngoãn làm phò mã của trưởng công chúa, hiểu chưa?”
Đoàn Trường An không hiểu, cô run giọng nói: “Thủ phụ đại nhân thích trưởng công chúa, thì có thể tự cưới.”
Hết chuyện để nói rồi, Trương Nghiêm Chi đã tận lực khuyên mình rộng lượng, lại bị Đoàn Trường An thọc một dao vào tim.
Nghĩ bụng, nếu người đó bằng lòng lấy thì còn đến phiên ngươi à? Nếu không phải xem ngươi là nữ nhân, thì ta đã sớm lăng trì ngươi rồi.
“Mẫn đại nhân, ta dạy cho ngươi, nếu như muốn sinh tồn trong quan trường, thì nên biết giữ cho kỹ cái miệng của mình, đừng có nhiều lời.” Trương Nghiêm Chi ngước mắt, gió lạnh đảo qua, hai mắt tựa như cười không phải cười ẩn giấu lưỡi đao, nào có nửa phần hạ mình làm nhỏ như khi ở trước mặt Triệu Nhạc Thiên, một nụ cười thôi đã làm cho Mẫn Trường An sợ hãi.
Mẫn Trường An không thể làm gì, đành phải đáp: “Thần rõ ràng.”
“Làm tốt có thưởng, biểu muội của ngươi ta sẽ dàn xếp cẩn thận.” Trương Nghiêm Chi mạn bất kinh tâm nói.
Mẫn Trường An giật mình trong lòng, ý là muốn bắt giữ biểu muội của cô làm con tin, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, “Đa tạ Thủ phụ đại nhân.”
Trương Nghiêm Chi xử lý xong việc này, khoác trường bào trở về phòng ngủ nằm.
Triệu Nhạc Thiên đã ngủ thiếp đi, khóe miệng ửng đỏ, hiển nhiên là vết thương do vừa nãy để lại.
Trương Nghiêm Chi thương tiếc chạm nhẹ vào một cái, xốc tấm chăn mỏng lên, lặng lẽ chui vào.
Nhạc Thiên chờ tới không chịu được, ngày hè lại đặc biệt thôi thúc người ta ngủ, trong lúc bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ đột nhiên cảm thấy dường như mình rơi vào trong một bể nước ấm áp, hình như còn có rong tảo đang quấn lấy người mình, khiến cậu khó thể giữ mình, mở mắt ra trong sự kích động hưng phấn hết mực.
Nhưng chợt nhìn thấy làn tóc đen của Trương Nghiêm Chi buông xuống, quả nhiên đúng như lời hắn nói, cho Nhạc Thiên “bắt nạt” lại.
Nhạc Thiên rên lên một tiếng, mười ngón luồng vào trong mái tóc dài của hắn, run rẩy nói: “Trương Nghiêm Chi, ngươi nói bậy, còn không phải ngươi bắt nạt ta…”
Trương Nghiêm Chi ngẩng đầu, đôi môi mỏng sáng lấp lánh, tiếng cười trầm thấp, “Không thích?”
Nhạc Thiên cong môi cười, “Thích.”
Trương Nghiêm Chi khẽ mắng một tiếng oan gia trong lòng, lại tiếp tục cúi xuống hôn hít.
Hai người lại dây dưa đến hơn nửa đêm, Trương Nghiêm Chi hài lòng, ôm Nhạc Thiên hôn lấy hôn để, “Sang năm đầu xuân hoàng thượng phải tuyển tú, trong lúc này, hôn sự của ngươi nhất định phải làm.”
Nhạc Thiên nhẹ giọng “ưm” một tiếng, cánh tay duỗi ra gác lên bả vai kiên cố của Trương Nghiêm Chi, lười nhác nói: “Tùy tiện chọn ngày đi.”
Trương Nghiêm Chi thấy cậu tùy ý như thế, trong lòng rất mừng.
Chuyện hôn sự này chẳng qua là để che giấu tai mắt người, người có thể thân cận Triệu Nhạc Thiên chung quy chỉ có một mình hắn, Trương Nghiêm Chi cười rộng lượng.
Cúi đầu cắn cắn vành tai cậu, “Những cái không đáng kể, phủ công chúa thì phải cố gắng chọn nơi.”
Nhạc Thiên giương mắt, hàng mi dài lóe lên, như cười như không nói: “Bán kính năm dặm xung quanh phủ đệ của Thủ phụ đều là phong thủy bảo địa, ta thích cả.”
Những câu như thế đó dù cho Trương Nghiêm Chi có nghe bao nhiêu lần thì lòng dạ vẫn hân hoan.
Ôm siết Nhạc Thiên, giống như chỉ hận không thể nhào nặn cho tan ra, thấp giọng thì thầm: “Được, được hết, ta sẽ sắp xếp thật tốt.”
Lần đầu Nhạc Thiên gặp được nam chính biết đi đúng đường như vậy, quả nhiên là cậu không nhìn lầm người, đắc ý ngủ.
Đầu xuân năm sau, Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, nói là tùy tiện, nhưng vẫn là hồng trang mười dặm phong quang vô cùng.
Triệu Diễm tự mình tiễn Nhạc Thiên lên cỗ kiệu bên ngoài cửa cung, còn khóc thành tiếng, rầu rĩ nói: “Hoàng tỷ, trẫm không nỡ xa tỷ.”
“Ngốc này, hoàng tỷ sẽ thường hồi cung thăm ngươi.” Nhạc Thiên dịu dàng nói.
Triệu Diễm thấp giọng nói: “Vậy thôi quên đi, tỷ nên quản lý hậu viện cho tốt đi, đừng để lửa cháy vào cung là được.” Mấy ngày nay nghị sự, cậu ta nhìn hai cái mặt nghiêm nghị như không quen biết nhau của Mẫn Trường An và Trương Nghiêm Chi quá là quái gở luôn.
Mà khỏi phải nói, chắc chắn là bởi vì vị hoàng tỷ phong lưu của mình.
Nhạc Thiên: …em trai nói chuyện kiểu gì đấy.
Kiệu hoa loạng choà loạng choạng, Nhạc Thiên ngồi bên trong kiệu ngạc nhiên hết sức, “Hệ thống, tao kết hôn rồi.”
Hệ thống: “Không phải, cậu thế này gọi là lấy chồng.”
Nhạc Thiên: “…” Mà còn là lấy một đứa con gái.
Nghi thức kết hôn trong triều đại này không quá rườm rà, nhưng điều làm cho Nhạc Thiên cảm thấy kỳ lạ đó là, sau khi vào phủ công chúa rồi thì ngay cả lạy trời lạy đất cũng lược đi hết, đi thẳng vào động phòng luôn.
Các tỳ nữ đỡ cậu ngồi xuống, khe khẽ cười.
“Đến rồi đến rồi.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Nam phụ được cưới nữ chính có mấy ai! Niềm kiêu ngạo của giới nam phụ là đây chứ đâu!
Một bàn tay khớp xương rõ ràng chậm rãi vén khăn voan của cậu lên.
Khi Nhạc Thiên nhìn thấy Trương Nghiêm Chi thân mặc hỉ phục ý cười rạng ngời trên mặt đứng trước mặt mình thì lập tức choáng váng đơ ra tại chỗ.
“Thế nào? Không nhận ra?” Trương Nghiêm Chi lại cười nói, hôm nay hắn hỉ phục mặc đỏ thẫm, tóc đen cột lên cao cao bằng Chu Kim Quan, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ý mừng, cặp mắt hoa đào ẩn tình đăm đắm.
Trong mắt chỉ có Triệu Nhạc Thiên diễm sắc bức người.
Nhạc Thiên nghẹn lời: “Ngươi, tại sao là ngươi…”
“Trừ ta ra, còn ai nữa?” Trương Nghiêm Chi xốc khăn voan giao cho tỳ nữ, các tỳ nữ cười đùa xô đẩy đi ra ngoài, trong miệng lanh lảnh nói: “Sớm sinh quý tử.” Hiển nhiên đều là biết chuyện.
Nhạc Thiên sợ ngây người, “Ngươi điên rồi.”
“Chuyện này thì sao lại điên rồi, rất bình thường mà,” Trương Nghiêm Chi cười híp mắt ngồi xuống, “Người trong lòng của ta thành thân, ta đương nhiên phải đến rồi.”
Trên mặt Nhạc Thiên hôm nay có trang điểm, nhưng mà là trang điểm đàng hoàng đúng đắn do tỳ nữ trong cung làm, không làm bừa như cậu thường ngày.
Dung mạo được tôn lên, đôi môi đầy dặn chỉ điểm thêm một vệt đỏ trên hạt châu giữa môi, càng làm nổi bật bờ môi căng mọng.
Cậu hơi mím môi nói: “Ngươi thật đúng là càng ngày càng hư không thể tưởng tượng nổi.”
“Ngày đại hỉ, đừng tức giận mà,” Trương Nghiêm Chi biết tính tình của cậu, kéo tay cậu qua thầm thì, “Hôm nay cứ coi như ngươi cưới ta, có được hay không?”
Hắn đã hạ mình như thế rồi, Nhạc Thiên còn có gì để nói, đuôi mắt thật dài khẽ giương lên, “Ta cưới ngươi, sao không thấy ngươi mặc nữ trang?”
Trương Nghiêm Chi thoáng đen, nhưng lập tức lại khôi phục thái độ bình thường, “Ngươi thích, ta có thể thử xem.”
“Thứ gì đâu mà thấy ghét.” Nhạc Thiên không kiềm được cười, giơ tay lên đẩy Trương Nghiêm Chi một cái.
Thật ra thì trong lòng Trương Nghiêm Chi vẫn thấy tiếc nuối, bái thiên địa thật sự quá hút mắt người ngoài, chỉ có thể hạn chế, có động phòng là đủ.
Trương Nghiêm Chi không tham lam, hắn muốn không nhiều, thì sẽ không cảm thấy đau lòng, loại chuyện ngu ngốc như cầu bạc tình giả thâm tình đó hắn sẽ không làm.
“Hôm nay ngươi thật đẹp.” Trương Nghiêm Chi ngưng mắt chăm chú nhìn Nhạc Thiên, nói.
Hôm nay Nhạc Thiên trang điểm xong cũng phải sững sờ trước nhan sắc của mình, thầm nghĩ trang điểm đúng là tà thuật, quá trâu bò.
“Đó là tất nhiên.” Nhạc Thiên vênh váo.
Trương Nghiêm Chi cũng không nhịn được nữa, ghé đến bên môi cậu hôn một cái vừa hôn vừa nói bằng giọng khàn khàn: “Công chúa, muốn ta không?”
Mặt Nhạc Thiên ửng đỏ, cúi thấp, tua rua mảnh vàng chạm vào thái dương cậu, nổi bật lên khuôn mặt ngọc như muốn phát sáng, “Muốn.”
Mọi tốt đẹp đều có trong đêm động phòng hoa chúc mà Trương Nghiêm Chi vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không có.
Nhu tình và yêu thương vô hạn, lời yêu và tiếc thương nói mãi không hết, cho dù là mạnh miệng như Triệu Nhạc Thiên, cũng là từng tiếng từng tiếng “Lan Khanh” vô cùng động lòng người, Trương Nghiêm Chi thật sự chỉ hận một đời mình không thể dừng lại trong đêm đó.
Ngày mùng 9 tháng 3 năm Đạo Nguyên thứ tư, Thủ phụ đại nhân chính thức đảm nhiệm vị trí tình nhân của công chúa.
Thỏa mãn tự đắc vô cùng, Mẫn Trường An ngoại trừ treo cái danh phò mã thì không gì để dùng.
Mới ban đầu Mẫn Trường An còn hơi khó chịu, sau này trái lại bắt đầu được vung tay vung chân trong Hình bộ rồi, Trương Nghiêm Chi có lòng nâng đỡ cô.
Mẫn Trường An cũng dần dần càng ngày càng thức thời, phò mã chân chính trong phủ công chúa là Thủ phụ đại nhân.
“Ây, ta hỏi ngươi này, con gái của Cát Tự Khanh cuối cùng là như thế nào? Lần trước ta xem chân dung thấy cũng được, mà nhìn người ở ngoài thì trông hơi dữ.” Nhạc Thiên thảo luận chuyện hậu cung của Triệu Diễm với Trương Nghiêm Chi trên bàn cơm.
Trương Nghiêm Chi bình chân như vại đáp: “Những chuyện về nữ tử trong kinh, ta hoàn toàn không biết.”
D*c vọng cầu sinh cực mạnh.
Nhạc Thiên đạp nhẹ hắn một cái dưới bàn, “Còn làm bộ nữa thì tối nay đừng hòng ngủ với ta.”
Trương Nghiêm Chi vội ngoan ngoãn trả lời: “Mẫu thân của Cát tiểu thư là con gái Triệu tướng quân, thuở nhỏ có học võ, tính đúng là hơi dữ.”
Nhạc Thiên hài lòng, “Chọn cô ta đi, để cô ta tiến cung trị cái tính da trâu đó của Triệu Diễm.”
Trương Nghiêm Chi bụng bảo, đến cả em trai ruột của mình mà cũng không lưu tình, hoàng thượng, thần chính là thê quản nghiêm, thấy thương mà không giúp được gì.
Rồi yên lặng nối giáo cho giặc: “Được, để ta sắp xếp.”
Nhạc Thiên hài lòng, gắp cái đùi gà cho Trương Nghiêm Chi, “Ừm, thưởng cho ngươi đó.”
“Đa tạ…” Phu nhân, Trương Nghiêm Chi ngưng trước hai chữ cuối cùng, bằng không thì một khi Triệu Nhạc Thiên cáu lên, thì sẽ thật sự không được lên giường cậu.
Thế là Triệu Diễm hoan hỉ đón hoàng hậu hung hãn, đêm tân hôn đóng trọn vai võ phụ (1).
Triệu Diễm giậm chân nói muốn tru di cửu hoàng hậu, bị hoàng hậu cầm quả táo rượt đuổi hết ba cung.
Ngày hôm sau, Triệu Diễm tuyên Triệu Nhạc Thiên vào cung.
Khóc trời đập đất đòi phế hậu, bị Triệu Nhạc Thiên mắng cho máu chó đầy đầu, Triệu Diễm bị đả kích vô cùng, phẫn nộ nói: “Hoàng tỷ, tỷ thành thần gần nửa năm, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì vậy, là phò mã không được hay Thủ phụ không được?”
Nhạc Thiên: …
Nhạc Thiên lập tức đóng gói mang bán nam nữ chính, “Cả hai không được.”
Triệu Diễm: “…” Không ngờ hai người đó vậy mà đều là cái đồ miệng cọp gan thỏ.
Triệu Diễm đau lòng nói: “Hoàng tỷ, vậy trẫm xem xét thêm vài người được được cho tỷ nhé?”
Nhạc Thiên tự tiếu phi tiếu đáp: “Được đó.”
Không lâu sau đó, Triệu Diễm lại bị hoàng hậu đánh cho một trận, lý do là: Chuyện nhà mình còn chưa lo xong, đã đi lo chuyện nhà của người khác.
Nịnh thần Trương Nghiêm Chi nhìn thấy vành mắt xanh đen của Triệu Diễm lúc nghị sự, chỉ cười không nói.
Này thì nhét người cho Triệu Nhạc Thiên, hắn còn chưa nhét thêm người cho hoàng đế đấy, con gái hung dữ trong kinh đông đảo, sợ làTriệu Diễm không chịu nổi.
Năm đầu Triệu Diễm nạp hoàng hậu, đã định ra mục tiêu, cuối cùng rồi sẽ có một ngày cậu ta moi ra được chỗ nào không tốt của hoàng hậu để phế bỏ cô.
Không ngờ là ba năm sau ôm hai đứa, nhi nữ song toàn.
Triệu Diễm ôm con đứng ở đầu giường hoàng hậu, mặt mày nịnh nọt nói: “Tử Đồng, cực khổ cho nàng rồi, muốn gì, trẫm cũng theo ý nàng.”
Cát hoàng hậu lườm một cái, “Hoàng thượng đi ra xa chút đi, đừng cản tầm mắt ngắm cảnh của ta.”
Triệu Diễm khổ hức hức tránh ra.
Hôm đó sau khi nghị sự còn khóc lóc kể lể với Trương Nghiêm Chi, “Thủ phụ đại nhân, hoàng hậu đã sinh hai đứa cho trẫm rồi, tại sao vẫn không coi trẫm ra gì?”
Trương Nghiêm Chi: …bởi vì lúc đầu ngươi la hét muốn tru di cửu tộc người ta.
Trương Nghiêm Chi mỉm cười, “Tinh trần sở chí kim thạch vi khai (2), tâm ý của hoàng thượng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày hoàng hậu có thể cảm nhận được thôi.”
Triệu Diễm đăm chiêu, “Tựa như ngươi đối với hoàng tỷ?” Mặc dù Thủ phụ không được, hoàng tỷ vẫn sủng ái Thủ phụ rất nhiều, đó không phải là chân ái thì là cái gì?
Trương Nghiêm Chi: …tức chết ta rồi.
“Ây, kỳ thực hoàng hậu cũng là khẩu thị tâm phi, không bằng hoàng thượng lạnh nhạt với ngài ấy một thời gian thử, chờ hoàng hậu phát hiện tình huống không ổn thì sẽ chủ động đến lấy lòng hoàng thượng.” Trương Nghiêm Chi không hề lưu tình bày trò xấu, ai bảo Triệu Diễm lại chọc vào nỗi đau của hắn.
Ngay đêm đó, Trương Nghiêm Chi kéo Nhạc Thiên về Trương phủ cần cù vất vả cày cấy, căm giận bất bình nói: “Hoàng thượng cũng đã có hai con rồi, vì sao công chúa vẫn vô mà không có ra?”
Nhạc Thiên ngáp một cái, rướn người lên quấn lấy Trương Nghiêm Chi, Trương Nghiêm Chi thuận thế ôm cậu, lại nghe Nhạc Thiên nói: “Đó còn không phải là bởi vì ngươi không có bản lĩnh.”
Trương Nghiêm Chi: …này, ngày nào cũng bị chọc giận gần chết.
Tháng ngày êm đềm như thế trải qua hơn ba năm, hệ thống mới báo cho cậu biết rốt cuộc thì Mẫn Trường An cũng có động tĩnh.
Cô và Thượng thư Hình bộ tân nhiệm có tình cảm, đã thưa chuyện mình là con gái ra rồi, Thượng thư Hình bộ anh tuấn cao lớn, giá trị sắc đẹp về mặt nam tính cao hơn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: …buê đuê cũng có chỗ tốt của buê đuê, ấu dè.
Nhưng về mặt thân phận thì thân phận trưởng công chúa của Nhạc Thiên vẫn tôn quý hơn.
Thế là ngày nọ, Nhạc Thiên đang sóng vai nằm trên giường cùng Trương Nghiêm Chi, bỗng nhiên gọi: “Lan Khanh.”
Trương Nghiêm Chi hơi run run, Nhạc Thiên hiếm khi gọi hắn như vậy, trừ khi tình động không dứt hoặc là chọc hắn, có điều cầu thì mới gọi.
Trương Nghiêm Chi vội nghiêng người qua, hỏi: “Sao vậy?”
“Trước kia ngươi nói có cách để ta thoát khỏi thân phận công chúa, bây giờ còn được không?” Nhạc Thiên lẳng lặng nói.
Trong đầu Trương Nghiêm Chi chỉ có tám chữ to —— “Tinh trần sở chí kim thạch vi khai”.
Hắn dằn nỗi lòng kích động nói: “Ý của ngươi là muốn làm hoàng tử hay là…”
“Ta muốn làm người bình thường,” Nhạc Thiên cũng quay mặt sang, khuôn mặt như bạch ngọc bình tĩnh không lay động, “Ngươi có thể giúp ta không?”
Trương Nghiêm Chi vui vô cùng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại: “Làm người thường rồi, ngươi có tính toán gì không?”
Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Ngươi nuôi ta đi.”
Trương Nghiêm Chi không nói hai lời nhào hôn kịch liệt, “Nuôi nuôi nuôi!”
Trương Nghiêm Chi quả nhiên có bản lĩnh, sắp xếp cho Nhạc Thiên giả chết, hắn làm kín kẽ không một lỗ hỏng, ngay cả Triệu Diễm cũng không nhìn ra đầu mối, ở trong cung khóc muốn chết muốn sống.
Một mình hoàng hậu phải dỗ ba đứa con, phiền đau cả đầu.
Trương Nghiêm Chi lấy “đau buồn quá độ” làm lý do, đắc ý xin nghỉ mấy ngày để nghỉ ngơi, lén lút dẫn Triệu Nhạc Thiên ra khỏi thành hưởng thụ thế giới của hai người.
Lại đến ngày xuân khí trời trong lành, chỗ của Trương Nghiêm Chi chọn có thể coi là nơi ở của hắn, thoạt trông chỉ là tiểu viện nhỏ thôn quê nhưng thật ra được chú tâm từng chút một.
Nhạc Thiên đổi sang nam trang, ngoại trừ tiện hơn nữ trang ra thì mặt vẫn như thoa phấn sắc như hoa xuân, Trương Nghiêm Chi ôm cậu đi đạp thanh ở ngoại ô hoang vắng không người.
Hoa đào đã nở rộ rồi.
Trương Nghiêm Chi bẻ đi một nhành hoa cài vào tóc mai Nhạc Thiên, lại cười nói: “Lần đầu tiên ta gặp ngươi, đã cảm thấy chỉ có hoa đào mới hợp với ngươi.”
Nhạc Thiên sờ sờ vào hoa đào trên tóc mai, vô thức tiếp một câu, “Trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió đông (3).”
Ý cười trên mặt Trương Nghiêm Chi nhạt đi, tay áp lên mặt cậu khẽ vuốt v e, dịu dàng hỏi: “Sao tự nhiên lại đọc hai câu thơ thương cảm như thế, có phải ngươi hối hận rồi không?”
Nhạc Thiên khẽ lắc đầu, “Ta chưa bao giờ hối hận với bất cứ chuyện gì mình làm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Trương Nghiêm Chi nâng mặt của cậu nhẹ nhàng ngậm môi cậu một lúc, “Nhạc Thiên, ta thật sự rất vui, ngươi chịu buông bỏ tất cả theo ta.”
Nhạc Thiên: Tình yêu bảy ngày cũng là tình yêu, anh chỉ có thể cho cưng nhiêu đó thôi.
Khoảnh khắc cuối cùng, Trương Nghiêm Chi dắt tay Nhạc Thiên chậm rãi dạo bước bên bờ sông trong buổi bình minh, nhắc lại chuyện Nhạc Thiên ngã vào ruộng lúa trước kia, “Ngươi nói thật đi, có phải ngươi còn ghi thù ta chuyện đó không?”
Nhạc Thiên ngoái đầu nhìn lại cười khẽ, “Đương nhiên, trừ khi… ngươi rửa chân cho ta lần nữa…”
Hai người ngồi xuống, Trương Nghiêm Chi cũng cởi giày cậu ra thật, vốc nước sông trong veo gờn gợn đổ lên mu bàn chân cậu.
Nhạc Thiên “shhh” một tiếng, oán giận nói: “Lạnh mà.”
Trương Nghiêm Chi cúi đầu thấp giọng cười, sực nhớ lại trước đây mình từng nếu như chuyện mang thai của Nhạc Thiên có trở ngại thì sẽ lấy cậu.
Không ngờ đúng là một lời thành sấm, chỉ là giữa hai người chung quy vẫn còn thiếu một lần bái đường.
Trương Nghiêm Chi nâng bàn chân hơi lạnh của cậu ủ trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Ta nói lời này ngươi đừng giận nhé, thật ra mấy năm nay ta vẫn luôn muốn cùng ngươi bái đường.
Năm đó chỉ có động phòng, ngay cả giao bôi cũng chưa từng uống, không phải là ta coi ngươi như là nữ tử, chỉ là, hễ là người trên đời này, thì ai cũng sẽ ao ước mình và người mình yêu được trời đất chứng giám cho…”
Nhạc Thiên đã từ từ cảm nhận được tim mình có xu thế hơi tê tê, vội ngã vào lồ ng ngực Trương Nghiêm Chi, “Ta biết rồi, Lan Khanh, đừng nói nữa, tâm tư của ngươi…” Ta biết cả… tim đột nhiên đau nhói lên, Nhạc Thiên chậm rãi nhắm chặt mắt lại.
Trương Nghiêm Chi vẫn chưa nhận ra, chỉ ôm chặt Triệu Nhạc Thiên, tim đập lên thình thịch, ghé vào tai cậu dịu dàng nói: “Nhạc Thiên, ngươi muốn ta sao?”
Câu hỏi đó, Trương Nghiêm Chi đã từng hỏi Triệu Nhạc Thiên vô số lần, lần nào Triệu Nhạc Thiên cũng sẽ đáp muốn, nhưng đó vẫn không phải là “muốn” mà hắn cần.
Hắn mong được nghe thấy là chữ “muốn” mà Triệu Nhạc Thiên thật lòng thật dạ nói ra.
Đợi đã lâu, Trương Nghiêm Chi vẫn không chờ được câu trả lời, ngờ vực thả lỏng tay, lại thấy Triệu Nhạc Thiên hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt nghiêm, bình tĩnh đến kỳ lạ.
Trương Nghiêm Chi cả kinh trong lòng, thử vươn ngón tay ra thăm dò…
Nhiều năm sau mỹ danh của của Nhạc An công chúa vẫn còn được lưu truyền, người ta đồn công chúa nghiêng nước nghiêng thành mị lực phi phàm, được cả phò mã và Thủ phụ cùng phủ phục dưới váy.
Sau khi công chúa tạ thế, hai người ai cũng đau thương không ngớt, phò mã từ quan đi xa, không muốn trở về nơi kinh thành đau lòng.
Thủ phụ thì vào ngày công chúa hạ táng, nhảy xuống mộ chôn cùng công chúa ngay trước mặt tất cả mọi người.
Người đời nói: Hương tiêu ngọc vẫn giai nhân tuyệt, tình sâu không tiếc hỏi hà cớ chi (4).
__
(1) vai võ phụ: 武行, võ hành, vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ.
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.
(2) tinh trần sở chí kim thạch vi khai: 精陈所至金石为开, lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn.
Nguồn:
(3) Trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió đông: gốc 人面不知何处去, 桃花依旧笑春风, trích trong Đề đô thành nam trang [Đề tích sở kiến xứ] (題都城南莊【題昔所見處】) của Thôi Hộ (崔護).
Nguyên văn:
題都城南莊【題昔所見處】
去年今日此門中,
人面桃花相映紅。
人面不知何處去?
桃花依舊笑春風。
Hán Việt:
Đề đô thành nam trang [Đề tích sở kiến xứ]
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
Dịch thơ (bản dịch của Hoàng Nguyên Chương):
Ghi lại những điều đã thấy năm xưa
Năm ngoái, ngày này, nơi cửa ấy
Hoa đào soi mặt ánh tươi hồng
Mặt người không biết giờ đâu vắng?
Chỉ thấy hoa cười đón gió đông.
Bản edit sử dụng hai câu mà Nguyễn Du dịch:
Mặc dù không có dịch nguyên bài nhưng ông đã mượn hai câu sau đưa vào tác phẩm “Truyện Kiều”, đoạn tả cảnh Kim Trọng trở lại vườn thúy mà không gặp Kiều:
…. Trước sau nào thấy bóng người
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông (Câu 2748)
Nguồn:
(4) Hương tiêu ngọc vẫn giai nhân tuyệt, tình sâu không dứt hỏi hà cớ chi: 香消玉殒佳人绝, 情深不悔问奈何, hương tiêu ngọc vẫn giai nhân tuyệt, tình thâm bất hối vấn nại hà.
Hương tiêu ngọc vẫn 香消玉殒 = hương tan ngọc nát, còn chỗ “giai nhân tuyệt” không biết là người đẹp tuyệt sắc hay là người đẹp từ biệt đời, nên để Hán Việt cho chắc.
__
------oOo------
149-2: Ngoại truyện 6
Thế giới 10: Công chúa vạn phúc ngoại truyện
Hai dòng nước bao quanh cung điện chảy róc rách, chảy qua tảng băng gồ ghề chôn trên hành lang làm bốc lên từng làn hơi lành lạnh. Các quan viên lần lượt ngồi hai bên dòng nước, trăm hoa nở rộ vây quanh cẩm y gấm bào, tiếng reo vang vui mừng không ngơi, yến tiệc linh đình.
Mẫn Trường An và Trương Nghiêm Chi mặt đối mặt chia ra ngồi hai bên, một người là phò mã một người là Thủ phụ, cùng là nhân tài tuấn tú bậc nhất. Và hơn hết là mối quan hệ của hai ngươi, ngang vai ngang vế lại có cái lý thú khác, trong mắt mọi người thì thật sự hơi có phần như là “tranh kỳ đấu diễm”.
Người ngồi trên cao làn váy xòe rộng như ngọn lửa hứng hực cháy lan ra, cài thoa hoàn kim thúy bảo châu rực rỡ, tóc đen như mây phủ trên vầng trán, đôi mắt đẹp dịu dàng hững hờ, một tay nâng trán, dáng vẻ lười nhác như nửa tỉnh nửa mê.
Từ sau khi trưởng công chúa thành thì lại càng đẹp đến tràn trề ngang ngược. Ánh mắt của quần thần không khỏi băn khoăn qua lại giữa “’kinh thành song bích” Mẫn Trường An và Trương Nghiêm Chi, nữ tử sau khi trải qua “tưới tắm” quả nhiên là khác biệt, tư thái quyến rũ mị hoặc đó thật sự đúng là tuyệt diệu.
Mẫn Trường An và Trương Nghiêm Chi đều là người thông mình bậc nhất, há lại không hiểu được ánh mắt hàm chứa thâm ý của quần thần?
Một nữ nhân như Mẫn Trường An mà cứ vô tình hay cố ý thường xuyên bị cuốn vào trong một vài suy đoán không nghiêm chỉnh, thật sự thấy rất e lệ. Ho nhẹ một tiếng, giơ tay nâng chén rượu lên dùng ống tay áo rộng rãi che đi sắc mặt ửng đỏ.
Trương Nghiêm Chi – nhân vật nam chính còn lại trong câu chuyện – thì trái ngược hoàn toàn, vẫn ung dung không vội như cũ, tư thái khoan tay, hai tay đặt trước mặt, nét mặt nhàn nhạt, dường như hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của quần thần.
“Tam vương tử Ô Lan Cáp Tang của Giao Nguyệt quốc đến.”
Ánh mắt của mọi người cuối cùng cũng dời đi khỏi ba con người tai tiếng nhất trong kinh, nhìn về phía cuối hành lang.
Triệu Diễm lặng lẽ nhích đến bên tai Triệu Nhạc Thiên, hạ thấp giọng mình nói: “Hoàng tỷ, trẫm nghe nói vị Ô Lan Cáp Tang này được xưng là đệ nhất mỹ nam tử ở tái ngoại.”
“Phơi gió phơi nắng ở cái nơi hoang vắng như tái ngoại đó, sao có thể kiếm được người nào tinh tế.” Triệu Nhạc Thiên không mặn không nhạt nói.
Triệu Diễm thầm nghĩ khẩu vị của hoàng tỷ quanh năm cứ nằm giữa phò mã và Thủ phụ, tầm mắt thật sự là càng ngày càng cao. Cậu ta thấy Cao tướng quân Cao Đạt đã bị sàng lọc ra đi lập gia đình rồi, Trương Nghiêm Chi gần đây cũng ngày đắc chí, mặt mày sáng rỡ chỉ lo người ngoài không biết hắn là bề tôi dưới váy công chúa vậy. làm cho Triệu Diễm vô cùng muốn dằn bớt cái oai phong đấy của hắn.
Quá là kiêu căng, hết sức là ảnh hưởng đến hình tượng băng thanh ngọc khiết hoàng tỷ!
Lần này Giao Nguyệt quốc tiến cống, Triệu Diễm vốn định qua loa cho như mọi năm, nhưng nghe nói vị Tam vương tử Ô Lan Cáp Tang là mỹ nam tử như minh châu giữa thảo nguyện. Lập tức hào hứng vô cùng, chuẩn bị một bữa tiệc, muốn xem xem cuối cùng là Ô Lan Cáp Tang và Thủ phụ ai đẹp hơn.
Tiện đó cũng nạp thêm người mới cho hoàng tỷ đang ngồi cạnh mình, cứ hai cái mặt cũ đó mãi, thì cậu ta còn thấy ghét muốn hoảng hộ hoàng tỷ.
Theo từng tiếng thông báo càng lúc càng gần, đoàn người Giao Nguyệt quốc cũng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Bốn người hầu dẫn đầu cùng mặc trường bào sẫm màu, bên hông quấn tơ lụa ba màu tinh tế, dáng người cao lớn vạm vỡ, trên mặt mang mạng che tối màu, cùng đứng vây quanh một người mặc áo bào màu trắng, sau khi đến gần mới từ từ tản ra. Người mặc đồ trắng bước lên phía trước, một bàn tay áp trên ngực, khom lưng cung kính nói: “Thần Ô Lan Cáp Tang bái kiến hoàng đế bệ hạ.” Mạng che mặt màu trắng dài rũ xuống đến phần hông.
Triệu Diễm chẳng hiểu gì cả, “Ô Lan Cáp Tang, sao ở trước mặt trẫm mà ngươi còn mang mạng che?”
Ô Lan Cáp Tang ngẩng đầu lên. Lúc này Triệu Diễm mới phát hiện ra tròng mắt của người này có màu tím đậm rất đẹp, rất đạc biệt, lập tức hết sức hào hứng liếc nhìn sang Triệu Nhạc Thiên ngồi bên cạnh. Vẻ mặt Triệu Nhạc Thiên lạnh nhạt như trước, điệu bộ không mấy hứng thú.
Ô Lan Cáp Tang đáp: “Hoàng đế bệ hạ, xin người lượng thứ cho Cáp Tang, Cáp Tang đã có vị hôn thê, trước khi xuất giá vào nhà thê tử thì Cáp Tang không được để lộ dung mạo của mình ra trước mặt bất cứ người nào, đó là sỉ nhục với thê tử tương lai của mình.”
Triệu Diễm trợn mắt ngoác mồm, trái lại là Triệu Nhạc Thiên bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, đầy hứng thú hỏi: “Xuất giá?”
“Đúng vậy,” Ô Lan Cáp Tang không hề thấy ngạc nhiên với chuyện người trong hoàng thất không biết gì về Giao Nguyệt quốc. Dù sao thì quốc gia của bọn họ trước mặt triều đình có vẻ nhỏ bé quá mức, lần này được Triệu Diễm đặc biệt thiết yến tiếp đón cũng làm Ô Lan Cáp Tang phải giật mình. Hắn giải thích, “Nước ta kính trọng nữ tử, làm trượng phu nhất định phải vì thê tử thủ trinh.”
“Ha ha, ” Triệu Nhạc Thiên cười như hoa nở, “Ô Lan Cáp Tang, ngươi rất thú vị, quốc gia của các ngươi cũng rất thú vị.”
Ánh mắt Ô Lan Cáp Tang nghiêm túc, “Công chúa bệ hạ, mong người không chế nhạo phong tục của nước ta.”
“Không chế nhạo không chế nhạo,” Triệu Nhạc Thiên khoát tay áo một cái, châu ngọc đầu đầy leng keng, cười híp mắt nói, “Phò mã của bổn cung cũng phải thủ trinh cho bổn cung.” Cậu vừa dứt lời, không nhìn sang Mẫn Trường An, mà là ý vị sâu xa liếc Trương Nghiêm Chi một cái.
Trương Nghiêm Chi ngồi thẳng gió thổi không lay, sau khi đón được ánh mắt mà Triệu Nhạc Thiên truyền sang, bèn giơ tay áo lên che nửa mặt, nháy mắt một cái với Triệu Nhạc Thiên.
Triệu Nhạc Thiên suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Ô Lan Cáp Tang lần thứ hai khom lưng hành lễ, “Thân phận công chúa cao quý như vậy, phò mã của người đương nhiên nên vì người thủ trinh.”
Triệu Diễm không ngờ là Giao Nguyệt quốc còn có phong tục như vậy. Ô Lan Cáp Tang thế mà là một trinh tiết liệt nam, nhất thời làm cho Triệu Diễm mất đi hứng thú tác hợp cho Triệu Nhạc Thiên và Ô Lan Cáp Tang.
Ô Lan Cáp Tang cung khai xong thì cung kính nói với: “Lần này để đa tạ sự coi trọng thiết yến chiêu đãi của hoàng đế bệ hạ, thần hết sức cảm kích, cố ý mang báu vật trân quý nhất của nước ta đến hiến cho công chúa.”
“Cho ta?” Triệu Nhạc Thiên uống một hớp rượu, đôi môi đỏ tươi đầy đặn ướt át, “Sao lại không cho bệ hạ?”
Triệu Diễm chen miệng vào: “Báu vật gì? Hoàng tỷ của trẫm xứng đáng với tất cả báu vật quý giá trên đời này.”
Ô Lan Cáp Tang vỗ tay một cái, bốn người hầu mặc trường bào sẫm màu tiến lên phía trước, xếp thành hàng ngang. Khom lưng thi lễ một cái với Triệu Nhạc Thiên và Triệu Diễm đang ngồi trên, đồng loạt mở mạng che mặt của bọn họ ra.
Mắt Triệu Nhạc Thiên nhất thời sắp bị chói muốn mù.
Bốn vị mỹ nam tử mỗi người đều có điểm đặc sắc riêng cùng bắn ánh mắt ẩn tình thầm kín với cậu. Người Giao Nguyệt quốc hình như có chút máu lai, nên bốn mỹ nam tử đó không ai là không có đường nét ưu mỹ, khuôn mặt anh tuấn, có điều thiên về mặt khí chất thì có điểm khác biệt. Nếu chỉ nói riêng về vẻ bề ngoài không, thì chẳng người nào thua kém Mẫn Trường An hay thậm chí là Trương Nghiêm Chi dù là một chút.
Trương Nghiêm Chi thắng ở khí thế thanh quý độc nhất vô nhị, nếu như thật sự chỉ qua loa so về ngũ quan thì chỉ có thể nói là sàn sàn với nhau.
Triệu Diễm thấy mắt Triệu Nhạc Thiên nhìn thẳng, mừng tơn nói: “Ô Lan Cáp Tang, ngươi giỏi lắm!”
Ô Lan Cáp Tang nheo đôi mắt màu tím khẽ mỉm cười, “Bốn vị này đều là mỹ nam tử do Giao Nguyệt quốc chúng ta tỉ mỉ chọn lựa, bất kể là vẻ bề ngoài hay là bên trong, thì cũng không thể soi mói, mong là trưởng công chúa sẽ thích.”
Triều thần lập tức nghị luận sùng sục sôi nổi.
Quả thật, trưởng công chúa phong lưu thành tính đó là chuyện mà cả triều đều biết. Nhưng đối tượng mà trưởng công chúa phong lưu ít nhiều là thủ phụ, tài tử giai nhân cũng coi như phong nhã, còn này… dân ngoại bang, tr@n trụi bày đồ cúng như thế, thì cũng quá không ra thể thống gì rồi, Thủ phụ… có chịu được không?
Dù sao thì phò mã nhịn một mình Thủ phụ cũng là nhịn, nhịn thêm bốn người cũng là nhịn, cả triều ai cũng biết phò mã sợ vợ, đã không còn thấy ly kỳ nữa, nhưng Thủ phụ thủ đoạn thiết huyết thì sao?
Trương Nghiêm Chi ngồi trong trung tâm nghị luận, vẻ mặt bất động thanh sắc nâng chén rượu lên uống một hớp, trong lòng vẫn bình thản. Triệu Nhạc Thiên là nam, cậu sẽ không để cho người khác biết bí mật của mình, nên không thể thân cận với nam nhân khác, chỉ có hắn, chỉ có hắn là đặc biệt với Triệu Nhạc Thiên.
“Lại đây hết đi,” Triệu Nhạc Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, trầm giọng nói, “Lại gần cho bổn cung nhìn kỹ chút nào.”
Ngón tay thon dài đang nâng chén đột nhiên siết chặt lại, tầm mắt Trương Nghiêm Chi bắn về thủ tọa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo bốn mỹ nam tử đang bước về phía trước.
Triệu Diễm nhìn thấy điệu bộ bị ăn quả đắng đó của Trương Nghiêm Chi mà sắp không nhịn được cười. Trương Nghiêm Chi ơi là Trương Nghiêm Chi, đừng tưởng là trẫm không biết ý đồ nhét cọp cái vào trong hậu cung của trẫm là do ngươi đề ra!
Triệu Nhạc Thiên chống cằm thưởng thức bốn mỹ nam tử cao cấp ai cũng mang nét đặc sắc riêng, thoả mãn gật gật đầu, “Đưa về phủ công chúa hầu hạ.”
“Vâng.” Bốn người trăm miệng một lời, ánh mắt không có gì là không thuận theo.
Triệu Diễm nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt của Trương Nghiêm Chi, mà nhịn cười muốn đau cả bụng.
Ngay đêm đó, một chiếc xe ngựa nối gót theo sau chiếc của Triệu Nhạc Thiên, cùng đi về phủ công chúa.
Mẫn Trường An ngồi trong xe ngựa, khá là đứng ngồi không yên, thấp thỏm nói với Triệu Nhạc Thiên: “Công chúa, người dự định xử trí bốn người kia như thế nào?”
“Mang về phủ thôi.” Triệu Nhạc Thiên tùy ý đáp.
Bả vai Mẫn Trường An run lên, nhỏ giọng nói: “Không hay lắm chứ, Thủ phụ… sẽ nổi trận lôi đình đó.”
Triệu Nhạc Thiên hừm nhẹ một tiếng, “Đến phiên hắn quản ta?”
“Công chúa,” Ngoài xe ngựa truyền đến một tiếng gọi trầm thấp, Triệu Nhạc Thiên vén rèm xe lên, đối diện với gương mặt tuấn tú của Trương Nghiêm Chi. Trương Nghiêm Chi hiển nhiên là cưỡi ngựa đuổi theo, trên khuôn mặt như bạch ngọc hơi ửng hồng lên rất nhạt. Nét mặt lãnh đạm nói: “Tất nhiên là thần không có quyền cũng không có ý muốn ràng buộc quản giáo công chúa. Có điều là không phải cùng một tộc với ta lòng dạ ắt sẽ khác, bốn người đó chưa qua tra khảo đã vào phủ công chúa ngay e là không hợp lý, không bằng để thần thay công chúa điều tra một phen rồi hẵng ra quyết định.”
Nói thì nghiêm chỉnh đấy, nhưng cho người vào tay hắn rồi thì đoán chừng sang hôm sau sẽ lập tức không cánh mà bay. Triệu Nhạc Thiên tự tiếu phi tiếu nói: “Thủ phụ quan tâm như thế, suy nghĩ chu đáo như vậy, nếu như bổn cung từ chối, thì lại có vẻ không biết điều.”
“Nghiêm Chi không dám.” Trương Nghiêm Chi xua ngựa, hơi cúi đầu, tóc đen tản mạn rũ xuống, gương mặt tuấn tú dưới ánh trăng như làm từ bạch ngọc đẹp đến mức khiến người ta phải choáng váng, khí chất thanh tao tôn quý. Thật sự là đẳng cấp mà vẻ bề ngoài tầm thường không thể đạt được.
Triệu Nhạc Thiên thả màn xe xuống, lại nói: “Người để ở phủ công chúa, ngươi muốn đến thẩm lúc nào cũng được.”
Trương Nghiêm Chi siết dây cương ngựa lòng bàn tay căng thẳng. Chỉ hận không thể lập tức chui vào trong xe ngựa, dứt khoát lột s@ch xiêm y của Triệu Nhạc Thiên ra, tàn nhẫn “thu thập” người nào đó một lúc, tính tình bất hảo thật sự có thế nào cũng không sửa được.
Xe ngựa chạy vào phủ công chúa, Trương Nghiêm Chi lại chỉ có thể ngừng lại.
Chuyện của hắn và Triệu Nhạc Thiên cho dù tất cả quần thần đều biết, thì cũng không thể mang ra ngoài sáng được, tư tình là tư tình, bày lên bệ thì lại khó coi.
Chiếc xe ngựa đằng sau cũng theo chạy vào. Trương Nghiêm Chi nhíu mày thật chặt, bốn kẻ chả ra cái thá gì đó mà cũng có thể quang minh chính đại đi vào phủ công chúa, hắn lại không thể, đúng thật là… khiến người ta căm tức.
Trong khuê phòng công chúa, Triệu Nhạc Thiên nằm trên giường nghiêng chân gặm táo rất mất hình tượng. Cửa nhỏ bị đẩy ra, Triệu Nhạc Thiên chẳng buồn quay đầu lại, nói: “Lan Khanh, đầu ta đau~”
Trương Nghiêm Chi đang tức sôi ruột tức thời nhụt chí, sắc mặt sa sầm ngồi lên giường mềm bấm đầu cho Triệu Nhạc Thiên. Triệu Nhạc Thiên phàn nàn: “Đồ trang sức nặng quá hà, đè ta không ngóc đầu lên được.”
“Ồ? Thật sao? Ta thấy công chúa hình như thích thú lắm mà.” Trương Nghiêm Chi lạnh nhạt nói.
“Ngươi biết cái gì?” Triệu Nhạc Thiên lại cắn một miếng táo to, “Ngươi không nhận ra là thằng nhóc Triệu Diễm đó đang bày trò à?”
Động tác của Trương Nghiêm Chi dừng lại, “Bệ hạ?”
“Nhóc con hẹp hòi đó thấy ta với ngươi ân ái, bất bình trong lòng.” Triệu Nhạc Thiên bình chân như vại nói.
Trương Nghiêm Chi cúi người, nâng lên đầu Triệu Nhạc Thiên đỡ lên đầu gối, bàn tay ấn nhẹ vào trong tóc cậu, “Ý của ngươi… bệ hạ đang ghen tị sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Nhạc Thiên nói như đinh chém sắt, mặt đầy chân thành.
“Vậy thì… bốn người trong phủ?” Nét mặt Trương Nghiêm Chi hơi thả lỏng, chậm rãi nói.
“Tạm thời để đó đi, chờ hôm nào Triệu Diễm bớt giận, ta tìm một nhà khá giả gả bọn họ đi,” Nói đến đó, Triệu Nhạc Thiên phụt cái bật cười ra một tiếng, “Lan Khanh, phong tục của Giao Nguyệt quốc đúng là thú vị thật đấy, ngươi nói xem nếu như ngươi sinh ra ra ở Giao Nguyệt quốc, có phải cũng sẽ mang khăn che như Ô Lan Cáp Tang, không cho người ta nhìn mặt mình một cái nào không?”
Cục tức của Trương Nghiêm Chi hoàn toàn tan hết, tay giơ lên dùng quan bào che đi nửa khuôn mặt bên dưới, chỉ để lộ ra sống mũi cao và dáng mắt hình mày tiêu sái, “Công chúa có đồng ý nhận Lan Khanh?”
Triệu Nhạc Thiên bật cười, tiện tay ném hột táo đi, vươn tay nhéo cằm Trương Nghiêm Chi, nụ cười bá đạo, “Để cho bổn cung phá thân ngươi rồi, thì từ nay về sau ngươi chính là người của bổn cung, hầu hạ bổn cung cho đàng hoàng đấy.”
Hàng mi Trương Nghiêm Chi nhấp nháy, trong cổ họng bật ra một tiếng “dạ” ngắn ngủi vờ vịt, chọc Triệu Nhạc Thiên cười thở không ra hơi. Trương Nghiêm Chi thuận thế hôn xuống.
Triệu Nhạc Thiên vừa cười vừa hôn hắn, cười mắng: “Ngươi… ưm… ha… đừng cù ta.”
Trương Nghiêm Chi nghẹn tức cả một buổi tối, nhưng vẫn đối xử với Triệu Nhạc Thiên hết sức dịu dàng như cũ, hầu hạ người nào đó đến chân tay mềm nhũn. Triệu Nhạc Thiên là người thích hưởng lạc, Trương Nghiêm Chi không nỡ cũng không muốn làm cậu phải chịu dù chỉ một chút oan ức trên giường, hắn muốn khiến Triệu Nhạc Thiên phải lún sâu vào hắn, không thể rời bỏ hắn.
Lúc trời lờ mờ sáng, Trương Nghiêm Chi hôn Triệu Nhạc Thiên mấy cái, thấp giọng nói: “Ta đi đây.”
“Ừm.” Triệu Nhạc Thiên nhập nhèm nói, mí mắt chẳng nhúc nhích lấy một cái.
Trương Nghiêm Chi bụng bảo mình thế này thật sự còn không bằng cả nam sủng trong phủ nữa, nhưng ai bảo hắn cam tâm tình nguyện cơ chứ. Nắn nắn chóp mũi Triệu Nhạc Thiên, làm cho Triệu Nhạc Thiên phải nhíu mày, rồi mới xoay người rời đi.
Chân trước mới từ mật đạo đi ra phủ công chúa, chân sau đã phải chuẩn bị sẵn sàng đi lên triều.
Triệu Diễm ngồi trên long ỷ cười như không cười nhìn Trương Nghiêm Chi. Trương Nghiêm Chi rất phối hợp bày ra dáng vẻ mặt mày sắc mặt xám xịt, mong rằng Triệu Diễm “hết giận”, để hắn có thể nhanh chóng ném bốn củ khoai lang bỏng tay trong phủ Triệu Nhạc Thiên đi.
Triệu Diễm quả nhiên mặt lộ vẻ vẻ hài lòng.
Chờ hạ triều rồi, Triệu Diễm cho một mình Trương Nghiêm Chi ở lại trong chốc lát, quan sát Trương Nghiêm Chi một lượt từ trên xuống dưới. Rồi quái gở hỏi: “Thủ phụ đại nhân, nhà cửa không yên cảm giác thế nào?
Trương Nghiêm Chi không hiểu ra làm sao, thấp giọng nói: “Xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ.”
Triệu Diễm hừm lạnh một tiếng, “Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế.”
Trương Nghiêm Chi đầu óc mơ hồ, quyết định cúi đầu không nói lời nào.
“Chuyện hoàng hậu, trẫm không thèm tính toán với ngươi, nếu như sau này ngươi còn dám mưu đồ xấu xa với trẫm nữa, trẫm sẽ không tha cho ngươi,” Triệu Diễm hung hăng uy hiếp nói, “Trẫm vơ vét mười bảy mười tám mỹ nam tử cho hoàng tỷ!”
Trương Nghiêm Chi: …
Sao Triệu Diễm biết được việc chọn Cát hoàng hậu là do hắn đề cử?
Trong phút chốc, Trương Nghiêm Chi khi thời thế đến thì trong lòng cũng sáng ra, trong đầu hiện lên một gương mặt xinh đẹp quen thuộc, chớp mắt, trong ánh mắt toàn là gian trá không ngoan.
Trương Nghiêm Chi âm thầm lắc đầu trong lòng, bất đắc dĩ đáp: “Thần tuân chỉ.”
Trương Nghiêm Chi bước ra cửa điện, chưa đi mấy bước, đã không nhịn được kiềm bước chân lại, chầm chậm lắc đầu, nghĩ mình thông minh cả đợi, ngặt nỗi chuyện gì cũng thua dưới tay người nọ, khóe miệng khẽ cong, là nụ cười dịu dàng ngọt ngào, lẩm bẩm nói: “Oan gia.”