Mà Cyril là đóa hoa kỳ dị nhất trong hoàng thất, nếu như cậu nói cậu chẳng biết Rand là ai, thì Rand cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Rand kiên nhẫn giải thích: “Ta đến từ Giáo hội, hiện thân với danh nghĩa của Thần.
”
Nhạc Thiên choáng váng, “Hệ thống, thế giới này có Thần?”
Hệ thống: “Có chứ.
”
Nhạc Thiên: “Quả nhiên là chỉ có Thần mới có nhan sắc vượt qua tao.
”
Hệ thống: “…”
Hình như Cyril đã hoàn toàn ngây dại, khoác áo choàng đỏ tươi không nhúc nhích, hai mắt hơi trợn to, mờ mịt bất lực như con thú nhỏ lạc đường, nét kinh hoảng không rành thế sự trên mặt cậu liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.
Cậu chần chờ một chút, chậm rãi mở bờ môi như cánh hoa, nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy ngươi là thần sao?”
Rand: “Không, ta chỉ là sứ giả của thần.
”
Cyril nhíu nhíu mày, có vẻ như còn rất nghi hoặc không hiểu, “Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Rand vốn định đến để cảnh báo và khuyên bảo quốc vương cuồng ngạo quá mức, nhưng nói Cyril là quốc vương, trái lại càng giống một tiểu vương tử ngây thơ hồ đồ.
Rand không khỏi mềm giọng, “Ta hi vọng đế quốc Oran có thể tiếp tục tiếp nhận chỉ thị của Giáo hội.
”
Cyril hơi hơi hồi phục tinh thần, ngắm nhìn bốn phía một vòng, ôm chặt đầu gối mình, nhỏ giọng nói: “Vì sao ta chỉ nghe được giọng của ngươi, ngươi ở đâu? Đang ở ngay đây sao?” Mau bước ra đây cho ông nhìn thử xem nhan sắc của mấy người đẹp tới mức nào.
Hệ thống nhìn Nhạc Thiên giả bộ nhu nhược mà muốn ói.
Rand suy tư một chút, rồi hóa thực hư ảnh của mình trước mặt Cyril, “Chào ngươi.
”
Thánh bào sáng bóng như tuyết vừa rơi không dính một hạt bụi, thân hình thon dài kiên cường, hai tay chắp sau lưng, đôi bờ vai bằng phẳng rộng rãi làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng đáng tin cậy, khí chất thần bí quanh quẩn quanh người, mang đến cảm giác mạnh mẽ như núi cao biển rộng khiến người ta muốn tin tưởng hắn thần phục hắn.
Nhạc Thiên ngây dại, “…mặt hắn đâu?”
“Người” trước mặt không thể nghi ngờ là một giá treo áo được trời cao ưu ái, nhưng từ vai hắn trở lên chỉ có một vòng sáng tròn như cái mâm, hào quang màu trắng sữa lóng lánh ôn hòa.
Hệ thống: “Hì hì, người ta là con trai của Thần mà, đương nhiên được đính kèm thánh quang, có vấn đề gì sao?”
Nhạc Thiên: …mẹ nó, bóng đèn thành tinh…
Chẳng trách hệ thống chỉ lập lờ nước đôi không nhắc một chữ nào đến tướng mạo của Rand, hệ thống học được cái tính gà cay đó từ ai vậy, biết đùa bỡn người khác thì quá đáng lắm rồi đó!
Lúc Rand còn nhỏ thì thần lực cũng không mạnh, trên người chỉ mang một lớp thánh quang mỏng manh, theo tuổi tác dần lớn, thần lực cũng càng ngày càng mạnh, thánh quang cũng càng ngày càng đậm, tế tự của Giáo hội chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt Rand, lại không có người nói với Rand kiểu như “Giáo hoàng đại nhân, thánh quang của ngài mạnh quá, chiếu sáng quá làm cho chúng ta không thể nhìn rõ mặt mũi của ngài.
” Cho nên Rand không biết gì cả, mà hắn cũng không nhìn thấy thánh quang trên người mình.
Đối mặt với Nhạc Thiên đang sững sờ, nhận xét của Rand dành cho Cyril lại có thay đổi, chỉ coi cậu là một thiều niên không rõ sự đời, nhẹ giọng nói: “Giáo hội sẽ không có bất kỳ sự can thiệp nào đối với đế quốc, liên hợp trên danh nghĩa là cách để gìn giữ hòa bình của đại lục, ngươi có hiểu không?”
Nhạc Thiên khô cằn trả lời: “Có.
”
Bóng đèn nói tiếng người, thật là khủng khiếp.
Rand rất vui với sự hiểu chuyện Cyril, “Nếu như ngươi có khó khăn gì, có thể cầu viện Giáo hội.
”
Nhạc Thiên: Tui chỉ muốn nhìn anh đẹp trai hơn tui thôi… “Ờm.
”
“Còn chuyện gì nữa không?” Nhạc Thiên không còn hứng thú gì với bóng đèn đột ngột lật mặt, nghỉ giả bộ làm tiểu bạch hoan, chỉ muốn nhanh chóng đuổi Rand đi, so với bóng đèn thì thà tuốt với gương còn hơn.
Rand hơi do dự không biết có nên nói chuyện của mình cho Cyril biết không, nếu như cậu biết rồi, thì danh dự của Giáo hoàng coi như mất sạch, còn nếu như không nói cho cậu biết, thì lại có nguy cơ thành kẻ rình trộm, thật sự là tiến thối lưỡng nan.
Càng quan trọng hơn là hắn không hiểu vì sao mà mình không thể rời khỏi tòa cung điện này, hoặc nói đúng hơn là không thể rời khỏi Cyril.
Chẳng lẽ là ý chỉ của thần?
Rand: “Ta nghĩ có lẽ là thần hi vọng ta có thể trợ giúp ngươi.
”
Nhạc Thiên: “…” Không cần đâu.
“Ta rất ổn, không cần giúp gì hết.
” Cyril dứt khoát từ chối.
Rand ngây người, hắn lớn như vậy, mà đây là lần đầu tiên bị người khác từ chối, còn là dứt khoát như vậy.
Gương mặt xinh đẹp của Cyril dần hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, “Ngươi có thể… đi được rồi.
”
Rand mơ hồ có cảm giác là cậu muốn nói “cút”.
Rand im lặng, cuối cùng vẫn ẩn thân.
“Hừ.
” Nhạc Thiên khẽ hừ một tiếng, lấy một cái gương nhỏ trong ống tay ra soi một cái, “Phí hết cả mong đợi của ta, thần gì mà thần.
”
Rand vẫn chưa rời đi chứng kiến sự trở mặt của Cyril, tâm tình trong nháy mắt trở nên rất phức tạp.
Hệ thống vui muốn chết, cuối cùng thì, cuối cùng thì nó cũng bảo vệ được trinh tiết của nam chính rồi!
Nhạc Thiên thở dài sâu sắc với gương, thầm nhủ: “Đúng vậy, một người xinh đẹp như ta cho là Thần cũng không thể so được.
” Bóng đèn hình người chỉ cò thể soi sáng nhan sắc của cậu.
Hệ thống: “…”
Rand: “…”
Nhạc Thiên đặt cái gương nhỏ yêu dấu của mình xuống, ngoan ngoãn nằm xuống, đắc ý nói với hệ thống: “Tiếp đi tiếp đi, cái phim đó dễ thương quá chừng, tao muốn coi nữa.
”
Hệ thống: …đặc biệt rất có tình thương với đồng loại.
Rand nhìn thấy Cyril lại nằm xuống, như là chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn yên lặng ngây ngẩn nhìn vào khoảng không, khóe miệng thi thoảng lại hơi nhếch lên, nở một nụ cười vui vẻ, như là đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Rand sống trong Giáo hội từ nhỏ đến lớn, sinh hoạt hàng ngày chỉ có nghiên cứu giáo lí truyền đạt lời của Thần, thỉnh thoàng lại dùng thần lực để hiện thân đưa lời động viên hoặc cảnh báo đến các quốc gia, hay là chữa một loại bệnh nào đó, hắn làm Giáo hoàng, nhưng không sa vào quyền lực hưởng lạc, tuyên truyền tình thương và phúc lợi mới là thiên chức của hắn.
Rand như là vầng thái dương trên cả lục địa, vô âu vô lo soi sáng cả đại lục, nhưng nếu đặt vào một cá thể riêng biệt nào đó, thì hắn thật sự không một kinh nghiệm gì cả.
Rand bắt đầu yên lặng cầu nguyện, mong mình có thể liên hệ được với Thần, muốn biết vì sao Thần không cho hắn rời đi.
Nhạc Thiên xem phim hoạt hình xong, bên khóe mắt rỉ nước mắt, “Cảm động quá nha, hệ thống, mày có bảo vệ tao giống như mẹ của Dumbo bảo vệ Dumbo không?”
Hệ thống: “…biến.
”
Nhạc Thiên: “Hức, mami không thương con.
”
Nhạc Thiên lau nước mắt một cái, ” Tao đói rồi.
”
Hệ thống: “Cậu cứ như heo nhỉ, ngày nào cũng hết ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn.
”
Nhạc Thiên không phục, “Heo có biết tự tuốt không?”
Hệ thống: “…”
Sau khi rung chuông cho kêu đồ ăn, lập tức có người hầu bưng đồ ăn lên, tất cả các cô hầu nữ đều bị bịt mắt, được huấn luyện nghiêm chỉnh, bộ đồ ăn bằng bạc được đặt xuống bàn không phát ra một tiếng động, rồi nhanh chóng lui ra ngoài một cách im lặng, tới vô ảnh đi vô tung.
Một bàn mỹ thực đầy món ăn ngon tỏa ra mùi hương thơm nồng, Nhạc Thiên thích nhất trong đó là một loại bánh rán cuốn thịt bò (1), trong nhân có thêm ớt băm nhuyễn, mới vào miệng có cảm giác vừa thơm vừa cay, có chút giống với đồ cay Tứ Xuyên, một tay Nhạc Thiên cầm bánh cuốn, một tay cầm gương, nhìn mình trong gương rồi há mồm “oàm” một ngụm, mlem mlem quá trời.
“Sao tao ăn cơm thôi mà cũng đẹp thế cơ chứ?” Nhạc Thiên say mê nói, “Vì sự xinh đẹp của mình, dô!” Cầm cây bánh cuốn cụng với cái bánh khác đang nằm trên đ ĩa, cắn một cái rồi nuốt ực xuống, phình má híp mắt cười nhìn mình trong gương, “A hu hu, sao ta đẹp thế này.
”
Hệ thống: “…” Mẹ nó, sao số tôi khổ thế này.
Rand nhìn tướng ăn thỏa mãn của Nhạc Thiên, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành nụ cười.
Quả nhiên vẫn còn là một tiểu vương tử tinh nghịch.
Sau khi ăn uống no đủ, Nhạc Thiên hài lòng rửa tay sạch sẽ, súc miệng xong, cậu nói với hệ thống: “Sao cứ thấy thiếu thiếu cái gì.
”
Hệ thống im lặng.
Nhạc Thiên: “Sau khi ăn xong thì nên vận động hỗ trợ cho tiêu hóa.
”
Hệ thống tiếp tục im lặng.
Nhạc Thiên: “Thôi thì tuốt một phát đi.
”
Hệ thống: Chết tiệt, nó biết ngay là con voi này sẽ nói gì mà!
Thế là hệ thống lại bị hoả tốc ném vào bị động che đậy.
Rand nhìn thấy Cyril rửa sạch tay, chậm rãi lau khô, đứng dậy đứng trước gương, duỗi tay chậm rãi cởi ngoại bào đỏ tươi… ngay sau đó là cái quần màu bạc.
Rand: …chắc không phải là hắn như nghĩ đó chứ?
Trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện một linh cảm không lành, nhưng lại cảm thấy hẳn là Cyril sẽ không làm như vậy, nhìn theo bàn đang chậm rãi di chuyển xuống th@n dưới của Cyril, Rand quyết đoán xoay người thật nhanh.
“A…”
Từ phía sau truyền đến tiếng th ở dốc đ ộng tình, hình như Cyril còn tập trung hơn lần trước nữa, tiếng r3n rỉ khe khẽ bách chuyển thiên hồi (thay đổi liên tục) êm tai như tiếng đàn, Rand không thể không đỏ mặt, ngón tay đặt sau lưng siết chặt lấy thánh bào, không ngừng nhẩm đọc giáo lý trong kinh.
Có lẽ là vì trước đó đã phát ti3t một lần rồi, nên lần này Cyril mất nhiều thời gian hơn một chút, tim Rand đập lên thình thịch, cố gắng loại trừ tạp niệm, nhưng trong đầu vẫn không thể ngừng tưởng tượng, vẻ mặt của Cyril lúc này sẽ như thế nào nhỉ?
Suy nghĩ đó vừa sinh ra trong đầu Rand, Rand lập tức bóp ch3t nó, trong lòng thầm mắng mình một, càng thành kính cầu nguyện với Thần, hy vọng mình có thể nhanh chóng rời khỏi tòa cung điện này.
Nhưng càng trốn tránh không nghĩ nữa, thì càng có nhiều âm thanh đứt quãng rơi vào trong tai.
Rand còn nghe được cả tiếng “thình thịch” rất kịch liệt, là tiếng tim hắn đập.
Lúc này, th ở dốc lại biến thành nức nở nhẹ nhàng, là Cyril khóc.
Rand hơi run run, vô thức xoay người lại.
Cyril ngồi trên thảm trải sàn hoa mỹ, cậu đưa lưng về phía Rand, mái tóc vàng mềm mại buông xuống vai, đường cong phần lưng đường dẻo dai mạnh mẽ, cả người có vẻ gì đó đặc biệt yếu đuối, Rand thông qua gương loáng thoáng nhìn thấy mặt Cyril.
Giống như trong tưởng tượng của hắn, đó là một hình ảnh đẹp đến động lòng người, lại khiến người ta thấy tan nát cõi lòng, vẻ mặt của Cyril như thấy trời sập, khiến Rang cảm thấy tim mình cứ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Nhạc Thiên: Hu hu hu, hi vọng duy nhất lại là một cái bóng đèn hình người, cuộc sống sống của tui trừ tuốt với qu@y tay thì còn có nghĩa lý gì nữa.
Rand rất muốn an ủi Cyril, nhưng hắn lại không biết phải làm như thế nào, hắn quan sát Cyril, phát hiện cậu rất chống cự với việc phải tiếp xúc với người ngoài, trong lòng cậu, chắc là Rand không phải là một Giáo hoàng tôn quý gì cả, chỉ là một người xa lạ thôi.
Ngay lúc đó, trong phòng vang lên tiếng chuông, đây là tiếng chuông báo có chuyện xảy ra, báo cho Cyril hay là chẳng mấy chốc sẽ có người hầu tới quấy rầy cậu.
Lần trước Giáo hội phái người đến, người hầu cũng phải rung chuông trước, chỉ là Nhạc Thiên đang đắm chìm trong mỹ mạo của mình nên không nghe thấy.
Lúc hệ thống quay trở lại, Nhạc Thiên đang rửa tay, mặt rất nghiêm túc.
Hệ thống: …cái tên này lần nào qu@y tay xong cũng bật mood hiền giả cũng rất là thâm sâu khổ sở.
Nhạc Thiên cẩn thận rửa sạch tay, nhíu mày, nói với hệ thống: “Thời đại này hơi bị lạc hậu.
”
Hệ thống: “Ý cậu là sao?”
Nhạc Thiên: “Không có kem dưỡng da tay, sao bảo vệ được bạn đời kiếp này của tao chứ.
”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Ây, hi vọng là nữ chính nhanh chóng tìm được người yêu, tao chịu đựng cái thế giới xấu xí này đủ lắm rồi, hoàn toàn không xứng với nhan sắc của tao.
”
Hệ thống: “…xin lỗi.
”
Nhạc Thiên: “Đó không phải là lỗi của mày, chỉ trách tao đẹp quá đáng.
”
Hệ thống: “Tôi đang nói xin lỗi với chính mình.
” Xin lỗi vì đã chọn một thế giới kinh khủng khiếp như thế này.
Người hầu đến rất nhất, đứng ngoài cung điện kêu: “Quốc vương bệ hạ, ta có chuyện quan trọng bẩm báo với ngài.
”
Nhạc Thiên chỉ mở hé ra một khe cửa rất nhỏ, nằm nhoài người về phía lớn tiếng nói: “Đứng đó nói đi.
”
Rand đứng ở phía sau cậu có chút dở khóc dở cười.
“Công chúa Helena mất tích.
”
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Ai vậy?”
Hệ thống: “…vị hôn thê của cậu…”
Nữ chính! Nhạc Thiên hơi sốt ruột, nói với người hầu bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì?”
Người hầu trả lời: “Thị nữ của công chúa Helena tới báo tin, nói là đang đi nửa đường bỗng nhiên công chúa mất tích.
”
Nhạc Thiên rất nghi cái cô công chúa này là có lẽ là bởi vì không muốn gả cho Cyril – tên tự yêu mình điên cuồng này nên bỏ trốn theo trai, bèn hỏi hệ thống, hệ thống nói không phải, tuyến tình cảm của nữ chính không có gì tiến triển.
Vậy thì phiền rồi, Nhạc Thiên nhíu mày, ngồi dậy đẩy cửa ra, giọng nói chìm xuống, “Nhanh chóng phái đội hộ vệ đi tìm dọc đường.
”
Người hầu nói: “Vâng.
” Rồi lập tức lui xuống truyền lệnh.
Nhạc Thiên có chút nôn nóng, cậu đang nghĩ xem có nên tự mình đi ra ngoài tìm hay không, nhưng cậu lại rất sợ gặp người khác, đi qua đi lại ngay cửa ra vào mấy vòng, đang định thương lượng với hệ thống, bên tai bỗng nhiên có âm thanh vang lên, “Có cần ta hỗ trợ không?”
__
(1) bánh rán cuốn thịt bò: 薄饼牛肉卷
------oOo------