Nhạc Thiên thật sự là dùng hết cả ý chí nghị lực toàn thân mình kiềm lại mới không nhào lên ôm chầm lấy Đới Niệm Vân.
Giả bộ thận trậng đứng tại chỗ từ từ dang rộng hai cánh tay, ôm Đới Niệm Vân phóng đến vào lòng, bế lên, “Lại nặng hơn rồi.”
Đới Niệm Vân ôm cổ Nhạc Thiên hôn “chụt chụt” hai cái, cậu bé lớn lên ở nước ngoài, tính cách hướng ngoại rất cởi mở, nhõng nhẽo nói: “Con nhớ cha muốn chết luôn.”
Tim gan Nhạc Thiên muốn chảy hết cả ra, chỉ hận không thể đè Đới Niệm Vân ra hun hun.
Từ Tĩnh ở đằng sau kéo vali chậm rãi đi rới, vỗ nhẹ vào tấm lưng núc thịt của Đới Niệm Vân, “Thôi được rồi, cha sắp ôm con hết nổi rồi kìa.”
Đới Niệm Vân uốn éo trong vòng tay của Nhạc Thiên, ôm cổ Nhạc Thiên chu mỏ nói: “Hông đâu hông đâu, con muốn cha ôm cơ.”
Đứa trẻ tám tuổi được Từ Tĩnh chăm nom rất tốt, ngây thơ hơn bạn bè đồng trang lứa một chút.
“Anh ôm nổi mà.” Nhạc Thiên cười khẽ, “Đói bụng không? Cha dẫn con đi ăn KFC.”
Chưa kịp chờ Đới Niệm Vân trả lời, Từ Tĩnh đã lập tức nói: “Không được, không tốt cho sức khỏe, ăn đồ Trung đi.”
Đới Niệm Vân còn nhỏ đã lanh lợi nói: “Con là người Trung Quốc, con muốn ăn đồ Trung.”
Nhạc Thiên: …hu hu hu, cha muốn ăn gà rán cơ.
Nhạc Thiên kêu xe.
Đới Niệm Vân đã lâu không được Doãn Nhạc Thiên, không cần mama nữa, ngồi ghế sau dính lấy Doãn Nhạc Thiên chơi, cậu bé xòe tay ra chơi kéo búa bao với Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nhường, thường hay ra chậm hơn một chút để cho cậu bé thắng.
“Không muốn đâu, cha, cha cũng thắng đi.” Đới Niệm Vân khiêm tốn nói.
“Được.” Nhạc Thiên nghiêm túc.
Hai phút sau, Đới Niệm Vân không vui nói: “Chơi không vui, cha cứ thua hoài.”
Nhạc Thiên: …tui tập trung chơi rồi, mà vẫn không chơi lại thằng nhỏ tám tuổi, tui khóc á, tui có lấy quán quân nổi không?
Nhạc Thiên: “Hệ thống, có ăn gian được không?
Hệ thống: …mẹ nó, chơi kéo búa bao với thằng nhóc tám tuổi mà còn cần nhờ ăn gian, nó thật sự hết lời để nói luôn.
Đới Niệm Vân dựa vào lồ ng ngực Doãn Nhạc Thiên, chu chu mỏ nói: “Cha, khi nào con mới được đi thăm papa vậy.”
Từ Tĩnh không có giấu diếm Đới Niệm Vân, sau khi Đới Niệm Vân biết chuyện, đã từ từ nói cho con mình biết, cậu bé có một người cha yêu thương mình là Doãn Nhạc Thiên, còn có một người cũng thương cậu bé như vậy, nhưng đang ở trên thiên đường, là cha ruột của cậu bé, Đới Đãng Vân.
“Mẹ sẽ dẫn con đi, cha bận lắm.” Từ Tĩnh quay đầu lại nói, nhìn thấy sắc mắt Doãn Nhạc Thiên không được tốt, hơi thấy lo trong lòng.
Nhạc Thiên nói: “Không sao, hôm nay anh xin nghỉ, một lát nữa dẫn hai người đi.”
Từ Tĩnh nhẹ giọng nói: “Thôi không cần đâu, anh đừng đi, em biết chỗ mà.” Cô sợ Doãn Nhạc Thiên tức cảnh sinh tình lại đau lòng.
Thật ra nhiều năm như thế, cô có Đới Niệm Vân xem như là cố gắng vượt qua, Doãn Nhạc Thiên thì vẫn luôn áy náy tự trách, Từ Tĩnh biết rất rõ ràng.
Lần này cô trở về, tốt nhất nên “tách nhau ra” với Doãn Nhạc Thiên ở một mức độ nào đó, nếu không cứ để Doãn Nhạc Thiên cứ gánh vác nỗi áy náy đó mãi, đối với cậu mà nói thì rất không công bằng.
“Thật sự không sao cả, mấy ngày trước sinh nhật cậu ấy, anh có đến thăm rồi.” Nhạc Thiên ngẩng đầu cười khe khẽ.
Nét cười của cậu khiến cho Từ Tĩnh tê rần trong lòng.
Sau khi để hành lý lại chỗ ở, Nhạc Thiên dẫn theo Từ Tĩnh và Đới Niệm Vân đến nghĩa trang Đới Đãng Vân an nghỉ.
Đới Niệm Vân nhìn thấy di ảnh của Đới Đãng Vân thì kêu lên, “Là papa!” Từ Tĩnh vẫn thường hay cho cậu bé xem ảnh của Đới Đãng Vân.
Nhạc Thiên mỉm cười, thả Đới Niệm Vân xuống, dịu dàng nói: “Đúng rồi, con gọi cậu ấy thêm một tiếng nữa đi.”
Đới Niệm Vân đi tới trước mộ, duỗi ra bàn tay nhỏ ra sờ sờ ảnh của Đới Đãng Vân, áp đến rằng hôn hai cái rất công bằng, “Papa, con cũng rất nhớ papa.”
Từ Tĩnh sau lưng không kiềm được rơi nước mắt.
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, nước mắt đọng trong hốc mắt chảy thẳng vào tóc mai, lại tiếp tục cúi mặt thấp, ngồi xổm xuống kéo tay Đới Niệm Vân nói: “Niệm Vân, biết tên của papa không?”
Đới Niệm Vân ngoan ngoãn nói: “Biết, papa tên là Đới Đãng Vân, là một game thủ chuyên nghiệp rất giỏi.”
Trong mắt Nhạc Thiên không ngăn nổi ánh lệ, ngóng nhìn khuôn mặt nho nhỏ tương tự với Đới Đãng Vân, khẽ tựa vào vài Đới Niệm Vân, thì thầm: “Cậu ấy là anh em tốt của cha.”
Đới Niệm Vân không hiểu sao, ôm chầm lấy cổ Nhạc Thiên, “Con biết mà cha, con biết hết.”
Từ Tĩnh quẹt nước mắt cúi người, dang rộng hai tay ra vỗ về Doãn Nhạc Thiên và Đới Niệm Vân, dịu dàng nói: “Đừng khóc, hai người là người đàn ông mà papa thương nhất, đừng khóc.”
Đới Niệm Vân khó hiểu quay mặt sang, “Con không có khóc, con thích papa, con không khóc.”
“Nghe thấy chưa, Doãn Nhạc Thiên, đừng khóc,” Từ Tĩnh vỗ nhẹ lên lưng Doãn Nhạc Thiên, thấp giọng trách, “Đãng Vân bảo vệ anh, bởi vì anh là anh em của anh ấy, nên anh không được phép khóc, anh hiểu không?”
“Anh hiểu, anh hiểu mà.” Nhạc Thiên ôm Đới Niệm Vân khóc không thành tiếng.
Lúc ba người ra khỏi nghĩa trang, chỉ có mình Đới Niệm Vân là không sưng mắt, cậu bé ôm cổ Doãn Nhạc Thiên, lặng lẽ nói: “Cha, thật ra con cũng muốn ăn KFC.”
Từ Tĩnh nói: “Mẹ nghe thấy đấy.”
Đới Niệm Vân vội chui vào lồ ng ngực Doãn Nhạc Thiên trốn, chỉ lộ ra cặp mông nhỏ với Từ Tĩnh, buồn bực hờn dỗi nói: “Mẹ thấy rồi thì dẫn con đi ăn cái cái mông nhỏ, muộn thanh muộn khí nói: “Mẹ nghe thấy được liền mang ta đi ăn đi.”
“Niệm Vân nói muốn ăn thì đi ăn thôi.” Nhạc Thiên mỉm cười nói, vẻ mặt đã khôi phục lại như thường.
Từ Tĩnh nhìn hai người, bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, một lần này thôi.”
“Yeah!” Đới Niệm Vân thò đầu ra, khua tay múa chân trong ngực Nhạc Thiên, “Mama muôn năm!”
Nhạc Thiên yên lặng nói: Con trai muôn năm.
Nhạc Thiên hài lòng dùng bữa tối cùng hai mẹ con Từ Tĩnh, rồi dẫn họ về chỗ ở, “Chỗ này anh mua lại rồi, là nhà học khu (1), thích thì ở, không thích thì đổi.”
Từ Tĩnh đáp: “Anh nói rồi đấy, tự em sắp xếp,” Rồi nói với Đới Niệm Vân đứng ngay bên chân mình, “Đi vào đánh răng đi, mẹ có chuyện cần nói với cha.”
“Dạ,” Đới Niệm Vân quay sang ôm chân Doãn Nhạc Thiên, Nhạc Thiên hơi khom lưng, Đới Niệm Vân hôn “chụt chụt” hai cái lên mặt Nhạc Thiên, “Bai bai cha.”
“Bai bai.” Nhạc Thiên vẫy vẫy tay với cậu bé, con trái đáng yêu quá á á á á á, hận tại sao không phải con ruột tại sao không thể bắt cóc mang về.
Từ Tĩnh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói với Nhạc Thiên: “Giờ trong tay em còn tám triệu đô, số tiền này là tiền em đã đầu tư từ một ít tiền lương của anh mấy năm nay, em định dùng một phần trong đó mở một công ty trong nước, còn lại em trả cho anh, anh đừng có nói không lấy với em, không lấy là em giận đó.”
“Anh tính nói là, anh có thể đầu tư vào công ty của em không?” Nhạc Thiên cười khẽ nói, “Em cũng biết anh rồi, có quan tâm tiền bạc bao giờ, nếu không nhờ có em, thì ít tiền lương đấy anh đã tiêu sạch từ đời nào rồi.”
Từ Tĩnh không lòng vòng nói thẳng: “Được, anh yên tâm, không để anh lỗ đâu, giữ cho anh mai mốt lấy vợ.”
Nhạc Thiên bật cười, “Nhớ giữ một ít cho Niệm Vân nữa.”
Từ Tĩnh nói: “Thằng bé ấy hả, không cần đâu.
Anh không biết đâ, nó nói với bạn trong nhà trẻ là sắp bề nước, ôi trời ơi, hôm nó tan học em đi đón về, một đống con gái bao vây nó khóc kêu không cho nó về, cao thủ sát gái rồi, y như ba nó vậy..”
“Em ấy… nếu như có kế hoạch gì, thì cứ tiến tới thôi.” Nhạc Thiên thấp giọng nói.
Từ Tĩnh thoải mái cười, “Anh thấy em giống kiểu con gái đam mê ở góa không? Có là em không do dự đâu.”
Lúc Nhạc Thiên về đến căn cứ, đã hơn chín giờ tối, phòng tập đang hào khí ngất trời đánh trận tập huấn thi đấu cuối cùng.
Giọng của Dư Phi Tường là lớn nhất, “Ái ái ái ái ái, Top tới công chuyện rồi, năm thằng chạy đến hết rồi kìa, mau tới cứu!”
“Tới rồi rồi, đừng có kêu nữa.” Tống Hòa lớn tiếng đáp lại.
Phương Chẩm Lưu người ác không nói nhiều, bàn tay di chuyển rất nhanh, phút chốc đã TP (传送 – transport) đến gia nhập vào cuộc chiến.
“Đừng bait (2) đừng bait, giết giết giết!” Trần Tuyết Thanh nói.
“Thắng thắng thắng, nice!” Dư Phi Tường gào to một tiếng, mặt cười như nở hoa, “Ây da, đến bắt bố mày này, không biết bố mày có bốn thằng con có hiếu hả.”
Tống Hòa cũng cười, “Top sát thần kêu cứu, đúng hài thiệt.”
Thường Văn Nguyệt và Trần Tuyết Thanh tức thì bật cười ra tiếng, trên mặt Phương Chẩm Lưu cũng hiện lên vẻ cười cười.
Kỹ thuật của năm người ở đây không có ai là không được, team có nam chính thì làm sao mà nát được, chỉ sương sương một chút, là lập tức được thấy thay đổi nghiêng trời lệch đất ngay, Nhạc Thiên đứng ở đầu khúc quanh chứng kiến từ đầu đến đuôi.
Đến khi năm người họ kết thúc huấn luyện, người đầu tiên nhìn thấy bóng người Nhạc Thiên là Phương Chẩm Lưu vừa tháo tai nghe xuống.
Hai mắt sưng đỏ, trên mặt mang theo ý cười, dáng vẻ ôn hòa nhìn hắn.
Phương Chẩm Lưu hơi run run, nhịp tim bất chợt rơi chậm một nhịp.
“Huấn luyện viên, thầy đã về rồi!” Dư Phi Tường bám Doãn Nhạc Thiên nhất, lập tức nhào đến ôm cậu, làm nũng như một con chó bự vậy, “Hu hu hu, tụi nó bắt nạt em.”
“Cậu nói cái con mẹ gì đấy,” Dạo này Tống Hòa càng lúc càng biết chửi, đánh xếp hạng một mình lâu, tính tình cũng nóng nảy hơn, “Mới nãy là ai kêu réo, anh ơi cứu em.”
Nhạc Thiên chỉ lẳng lặng cười, dường như rất hưởng thụ bầu không khí này.
Phương Chẩm Lưu đẩy ghế ra, tiến lên trước kéo Dư Phi Tường từ trên người Doãn Nhạc Thiên xuống.
Dư Phi Tường kêu lên: “A a a, Trùm Đi rừng, đau đau đau, sắp đánh thi đấu nữa, nhẹ chút nhẹ chút.”
Trần Tuyết Thanh cười nói: “Đừng quậy nữa, đến đây phục bàn.”
Nhạc Thiên nhân cơ hội đi lên lầu.
Sau khi kết thúc phục bàn, theo như bình thường thì là đến giờ ăn khuya, Phương Chẩm Lưu bưng một bát bún gạo định đi lên lầu, Dư Phi Tường giữ lại: “Sao không ăn dưới lầu đi.”
Phương Chẩm Lưu nói: “Tôi cho anh ta thèm chết.”
“Ha ha ha.” Tống Hòa suýt chút nữa cười văng cả bún ra, giờ thì Phương Chẩm Lưu cũng sẽ nói đùa với cả bọn.
Phương Chẩm Lưu đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, bèn đặt bún gạo lên tủ đầu giường.
Nhạc Thiên tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ rộng rãi đi ra, đối diện với tầm mắt của Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu chỉ chỉ vào bát bún gạo trên đầu giường, Nhạc Thiên vắt khăn lên cổ, ngồi xuống mếp giường, bó tay với hắn: “Ngày nào cũng cho tôi ăn, sao cậu không ăn đi?”
“Tôi đã ăn cái anh chưa ăn hết rồi.” Phương Chẩm Lưu lạnh nhạt nói.
Nhạc Thiên “khụ” một tiếng to, đôi mắt thường ngày hay nheo lại mở to ra nhìn Phương Chẩm Lưu, được hơi nước do vừa tắm xong làm mềm, nên trông hoàn toàn không giống một người hai mươi tám tuổi.
Phương Chẩm Lưu nói với tâm trạng rất tốt: “Lừa anh thôi.”
Nhạc Thiên không nói tiếp, ăn một ít, ậm ờ nói: “Tôi ăn rồi.”
Phương Chẩm Lưu biết chắc là cậu đã đi ăn cùng với vợ con mình rồi, lại liếc mắt thấy vành mắt cậu đo đỏ, hình như mắt còn sưng ụ lên, cứ như vừa mới khóc vậy.
Còn bảo không phải là ly hôn.
Chẳng là anh ta là người bị bỏ?
Phương Chẩm Lưu nhìn Doãn Nhạc Thiên cúi mặt ăn bún gạo, từng ngụm từng ngụm nhỏ một.
Do đang cúi đầu, nên cổ áo rộng thùng thình trĩu xuống, để lộ cả một khoảng lồ ng ngực trắng như trứng gà bóc.
Hắn thấp giọng nói: “Hiệu quả huấn luyện thi đấu trong hôm nay không tệ, Tống Hòa bắt đầu tự đi gank rồi.”
“Ừm, tôi cho cậu ta xem video lúc tôi mới được debut ba, bốn tháng.” Nhạc Thiên vừa ăn vừa nói.
Phương Chẩm Lưu bỗng nhiên nói: “ID của anh với Đới Đãng Vân là ID cặp hả?”
Nhạc Thiên lại ho mạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, quan hệ giữa tôi với tôi với cậu ấy không phải như thế.”
Phương Chẩm Lưu đáp: “À.”
Nhạc Thiên cúi thấp đầu định ăn, lại không yên lòng nói: “Trước khi tôi ăn xong, cậu đừng nói chuyện.”
Quả nhiên Phương Chẩm Lưu không nói nữa, chờ Nhạc Thiên ăn xong lau miệng, bưng phần bún gạo còn dư lên ăn ngay trước mặt Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “…cậu…”
Phương Chẩm Lưu ngước mắt, đôi mắt đen láy mờ sáng, “Lãng phí là xấu lắm.” Đây là hắn lần đầu tiên làm như thế, chợt muốn nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên giật mình.
Nhạc Thiên: …em trai, không bằng lần sau cậu ăn trước đi, tui muốn ăn tổ yến của cậu hơn đó.
Thấy mặt Doãn Nhạc Thiên từ từ đỏ lên, Phương Chẩm Lưu vừa ăn vừa nói: “Không lẽ anh đang nghĩ linh tinh gì nữa đó?”
“Tôi nghĩ linh tinh gì được? Làm như ai cũng như cậu, trí tưởng tượng phong phú như vậy.” Nhạc Thiên vô tình nói.
Hôm nay kết thúc buổi huấn luyện thi đấu xong là nghỉ luôn, Phương Chẩm Lưu nằm trên giường, mắt nhắm, đầu óc lại rất tỉnh.
Mỗi khi hắn ngủ, không hiểu vì sao trong mơ lúc nào cũng thấy toàn là màu hồng phấn, làm bây giờ hắn không dám ngủ, nên ban ngày trạng thái tinh thần hơi kém.
Doãn Nhạc Thiên… tại sao lại có thể đàn ông màu hồng phấn cơ chứ… Phương Chẩm Lưu buồn bực dùng cánh tay che mặt.
Trong căn phòng đen kịt, bỗng nhiên giường bên cạnh phát ra tiếng động, là tiếng Doãn Nhạc Thiên bước xuống giường.
Vành tai Phương Chẩm Lưu hơi nhúc nhích, hắn nghe thấy Doãn Nhạc Thiên đi vào phòng tắm.
Nhạc Thiên: “Cái thằng nhóc này thật là, anh đây đã đang kiêng qu@y tay rồi, còn ghẹo anh nữa.”
Hệ thống: “…” Ăn chung bát bún đã đòi tuốt súng thì mà còn kiêng với cử cái gì không biết…
Trong phòng tắm không có ánh đèn, Phương Chẩm Lưu nằm trên giường yên lặng đếm cừu.
Đếm một lát mới nhận ra, tại sao Doãn Nhạc Thiên đi vào gần năm phút rồi mà không có chút tiếng động nào, không lẽ lại ngất nữa sao?
Phương Chẩm Lưu quyết đoán bước xuống giường, đi mấy bước đến trước cửa phòng tắm, mới phát hiện ra cửa phòng tắm không khóa kín, còn để hở một cái khe.
Hẳn là do Doãn Nhạc Thiên đóng cửa gấp quá.
Hắn đang định đẩy cửa phòng tắm, bên trong bất ngờ vọng ra một tiếng t hở dốc rất thấp…
__
(1) nhà học khu: 学区房, tiếng anh là school district.
là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt (special-purpose district) phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương.
(2) bait: gốc là 别卖, tra không ra nhưng đặt trong câu thấy cũng đúng, đại loại là dụ địch, có gì mọi người xem lại bài tổng hợp nha.
__
Đúng ra là “tui muốn ăn nước bọt” mà nghe nó cứ làm sao, nên đổi sang tổ yến…
------oOo------