Mục lục
VINH QUANG GIÀNH LẤY NAM CHÍNH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tân chinh chiến sa trường vào sinh ra tử hơn mười năm mà chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nhưng con người có sắt đá rắn rỏi đến cỡ nào thì chỗ yếu ớt đó cũng giống nhau thôi, bị người khác bắt lấy thì không thể nào động đậy được.

Vân Nhạc Thiên có dung mạo rực rỡ hoa lệ, hơi nóng bốc lên càng khiến cậu khó phân biệt nam nữ, bàn tay cậu vô cùng mềm mại vì quen sống trong nhung lụa và do được chăm sóc kĩ lưỡng, trong một thoáng chốc Triệu Tân thậm chí có cảm giác như mình vừa yêu tinh quấn lấy.

Triệu Tân là một nam nhân bình thường, lại đang trong độ tuổi tinh lực tràn trề, cảm thấy cái vật không có chí tiến thủ đó của mình hơi có ý muốn ngẩng đầu, hắn nghiêm mặt nói: “Buông tay!”
Nhạc Thiên híp mắt cười nói: “Huynh đồng ý đi rồi ta mới thả ra.

” Cậu cười đến mềm mại đáng yêu, giọng nói cũng ngọt ngào trơn nhẵn.

Ý chí nghị lực của Triệu Tân có mạnh hơn nữa, cũng không thể khống chế được phản ứng ở chỗ kia, hắn hít sâu một hơi nói: “Nhạc Thiên, ta không muốn lừa dối đệ, đệ…” Hắn vừa nói chuyện để dời đi sự chú ý của Nhạc Thiên, vừa nhanh chóng duỗi tay ra bắt lấy bàn tay đang nghịch phá của Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên sớm có phòng bị, động tác của hắn có nhanh hơn nữa, cũng không đọ kịp lại bàn tay đang đặt ở nơi đó của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên ngay lúc hắn đưa tay qua đã lập tức không nhẹ không nặng nắm một chút.

Triệu Tân rên lên một tiếng, vật dưới thân đã hoàn toàn ngẩng đầu, tay đang nâng lên cũng để xuống.

“Tỷ phu, nếu huynh không đồng ý, ta có thể giúp huynh bình tĩnh lại không?” Nhạc Thiên giả bộ ngây thơ vô tri theo nhẹ nhàng vuốt v e theo mạch đập.

“Đừng, đừng nghịch…” Triệu Tân ở trong quân lâu, không phải đánh trận thì là luyện binh, thi thoảng có hứng thú cũng là tự mình giải quyết, nào trải qua cảm giác như thế này, tê dại cả da đầu, Vân Nhạc Thiên chưa cập quan, trong nhà lại không có trưởng bối, tính xấu khó thuần, mồ hôi trên trán Triệu Tân nhỏ giọt rơi xuống, kiềm nén xuống, dỗ cậu, “Nhạc Thiên, đệ ngoan nào, chuyện quân binh không phải chỉ mình ta quyết định.


Nhạc Thiên hơi nhướng mày, rướng người đến trước mặt Triệu Tân, cách Triệu Tân rất gần, Triệu Tân có thể nghe được hương vị son phấn của quý công tử trên người cậu, gương mặt kiều diễm nở nụ cười dịu dàng, trông vô cùng động lòng người, dưới tay lại tăng thêm lực nắm, “Tỷ phu, huynh muốn gạt ta?” Triệu Tân lại hừm một tiếng, không xong rồi, còn tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

“Được… ta đồng ý với đệ…” Triệu Tân cắn răng nói, “Đệ buông tay đi.


Nhạc Thiên lại vẫn không chịu buông bỏ như trước, cười híp mắt nói: “Huynh nói lời giữ lời?”
“Đương nhiên.

” Triệu Tân khó nhọc đáp.

“Vậy ta buông ra, không cho huynh đánh ta.

” Nhạc Thiên vừa nói vừa nắm chặt hơn một chút, rất có vẻ như là nếu như mấy người tính sổ với tui sẽ bẻ mấy người gãy liền ngay lập tức.

Triệu Tân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng than khổ, dõi theo Nhạc Thiên nói: “Được.



Lúc này Nhạc Thiên mới buông tay, Triệu Tân thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Thiên giơ tay lên “ngây thơ” hỏi Triệu Tân: “Tỷ phu, sao vật đó của huynh lại to hơn của ta nhiều vậy? Ta cầm không hết nổi.


Triệu Tân tòng quân từ khi còn trẻ, cuộc sống đơn điệu, sống hai mươi tám năm nay, tiếp xúc nhiều nhất là binh lính thủ hạ, lần đầu tiên gặp một tiểu tử “đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không nổi” như Nhạc Thiên đây, ngoài trừ tức giận ra thì phần nhiều là không biết làm gì.

“Nghịch đủ chưa?” Triệu Tân đè tay Nhạc Thiên lại, không bằng lòng liếc nhẹ cậu, xoay người đi vào một góc trong bể tắm, ngồi xếp bằng xuống tựa người vào vách đá bằng ngọc, nhắm mắt chậm rãi hít thở bình phục lại rung động trong thân thể.

Không có chuyện Nhạc Thiên buông tha cho hắn dễ dàng như vậy, nhanh tay cởi bỏ y phục và phối sức trên người mình, mái tóc đen tản ra, trải trên mặt nước, Vân Nhạc Thiên tuổi mới tròn mười chín, mi mục như họa, thiếu niên mỹ lệ nhất là ở độ ấy, cho dù Triệu Tân không yêu nam tử, nhưng cũng rất khó chống chọi lại nét mê hoặc của người thiếu niên xinh đẹp đó.

Nhạc Thiên cúi người lặn xuống đáy nước, chầm chậm bơi về Triệu Tan đang ngồi xếp bằng đằng đó, Triệu Tân nhạy bén, nghe thấy tiếng nước lập tức lặng lẽ hé mắt, lại nhìn thấy Nhạc Thiên “ào” một tiếng từ dưới nước trồi lên, tóc đen ướt đẫm, dính sát trên khuôn mặt trắng nõn, tóc mai xanh mượt sắc thắm như son (1), đôi con ngươi màu hổ phách đậm ý cười bướng bỉnh, ngọt ngào kêu một tiếng, “Tỷ phu à.


Triệu Tân gần như muốn đứng dậy trốn ngay tức thì, Nhạc Thiên như diều hâu vồ bắt gà con nhào lên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, đôi chân thon dài quấn lấy hông hắn, hì hì cười nói: “Chẳng phải tỷ phu muốn một tấc cũng không rời với ta sao? Chạy gì chứ.


“Tỷ phu sai rồi.

” Triệu Tân nhắm mắt cam chịu tiếng tỷ phu đó, hai chân cậu trắng như tuyết, quấn bên hông màu lúa mạch càng tôn lên vẻ trơn láng, thân thể dán trên lưng hắn cực kỳ mềm mại, hắn tự nhận mình không có háo sắc, nhưng cũng bị nét mỹ lệ thuần túy này quấy nhiễu tâm thần đại loạn.

“Vậy huynh có thả ta đi không?” Nhạc Thiên lạt mềm buộc chặt hỏi.

Triệu Tân giờ mới hiểu được ngôn ngữ ngả ngớn và động tác khiêu khích của Nhạc Thiên không phải là tuổi trẻ chưa trải sự đời, mà là hành động cố ý, chỉ để ép hắn thả mình.

Nghĩ như thế, Triệu Tân lại thật sự có hơi tức giận, ngoái đầu lại đối diện với ánh mắt dửng dưng như không của Nhạc Thiên, chau mày nói: “Ai dạy đệ những thủ đoạn lưu manh này.


“Liên quan gì đến huynh?” Nhạc Thiên lớn mật vuốt qua phần cằm góc cạnh rõ ràng của Triệu Tân, ngả ngớn nói: “Thả hay không?”
Triệu Tân thấy cậu làm việc không chừa thủ đoạn nào như thế, càng không thể thả cậu đi, sầm mặt nói: “Đệ có làm hơn nữa thì cũng như vậy mà thôi, ta không dạy đệ lại không được mà.

Nụ cười trên mặt Nhạc Thiên nhạt đi, lập tức trở mặt không quen biết, quấn lấy Triệu Tân cúi đầu cắn một cái trên vai Triệu Tân, hai chân vì dùng lực mà siết càng chặt hơn nữa, Triệu Tân có cảm giác như bị một con rắn siết lấy, tuy không có gì phải sợ, chỉ là da thịt chạm nhau, Vân Nhạc Thiên lại quá mềm mại, khiến hắn rất khó chịu.

Nhạc Thiên vừa cắn bờ vai của hắn vừa mơ hồ nói: “Huynh không thả ta ra, ta cắn chết huynh, cắn hết cả người huynh luôn.



Tượng đất còn có ba phần tính khí, chớ nói chi là cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra, rốt cuộc Triệu Tân không thể nhịn được nữa, hai tay quàng về phía sau ôm chầm lấy Nhạc Thiên, trong tiếng kinh hô của Nhạc Thiên kéo cậu ngã xuống bể nước, làm dậy lên một con sóng lớn.

Thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, nói thầm: “Tắm hay đánh nhau thế chứ?”
Chuyện xảy ra bên trong cũng gần giống như trong suy nghĩ của thị vệ, sau khi Nhạc Thiên ngã vào trong nước, vẫn kiên trì không chịu từ bỏ nhào lên đánh đá cắn Triệu Tân, Triệu Tân kiêng dè cậu chỉ là một tiểu công tử, hạ thủ có nhiều cản trở, chỉ một lúc sau hai người ở trong nước dây dưa khó dứt.

Trong lúc giãy chết, tính Vân Nhạc Thiên vốn cũng chẳng sợ gì cả, chuyên chọn công kích vào những bộ phận yếu nhạy cảm yếu ớt của Triệu Tân, mà cậu không có phép tắc gì, dùng cả hai tay hai chân thậm chí cái miệng anh đào nhỏ ra làm vũ khí, chụp được chỗ nào là cắn chỗ nấy, lực của cậu lại nhỏ, đánh vào người Triệu Tân mềm nhũn, Triệu Tân không thấy đau nhưng sắc mặt càng lúc càng đỏ.

“Đủ rồi!” Triệu Tân rốt cuộc nhịn tới cực hạn rồi, ôm ngang Nhạc Thiên, dùng tay làm đao chém vào sau gáy Nhạc Thiên, Nhạc Thiên chưa kịp rên lên một tiếng nào đã lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng thì mặt nước cũng lặng lại, lúc này Triệu Tân mới thở phào một hơi, bế Nhạc Thiên lên ôm cậu đạt cậu lên bờ, toàn thân cậu trắng nõn không tì vết, không có nơi nào là không đẹp đẽ.

Triệu Tân đến liếc nhẹ một cái cũng không dám, gần như là nhắm tịt mắt lau người cho cậu, phủ ngoại y của mình lên người cậu, rồi lại nhảy vào nước tắm tiếp, nơi đã bình tĩnh lại bắt đầu có phản ứng.

Vân Nhạc Thiên còn đang nằm mê trên bờ, cuối thu trời lạnh, Triệu Tân sợ để cậu nằm lâu bị cảm lạnh, đành phải nhanh chóng giải quyết, sau khi xong xuôi, trong lòng Triệu Tân dâng lên một cảm giác lạ kỳ nhàn nhạt, sau khi rửa tau xong thì nước tắm này sau đó không thể dùng lại được nữa.

Khi Nhạc Thiên tỉnh lại, cổ cứng đờ không thể di chuyển, cậu kinh hoảng gào thét: “A a a, mẹ, cổ con mất tiêu rồi!”
Hệ thống: “…đây là cái giá phải trả khi chọc ghẹo người tốt đó, Triệu Tân là người luyện võ.

” Cả quá trình đó hệ thống không được vào che đậy, nhìn thật lòng cay cả con mắt.

Nhạc Thiên vẫn còn nằm trên giường hồi lại dư vị, “Trên cơ bụng của hắn có vết đao, aizz.


Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên thở dài: “Tiếc là chỉ sờ được có một lần.


Hệ thống: “…hắn thích phụ nữ.


Nhạc Thiên: “Mày dám khẳng định là hắn không có nhìn tao qu@y tay không?”
Hệ thống muôn phần đau đớn vì không được nói dối: “…hắn đưa lưng về cậu!” Đây là kiên trì cuối cùng của nó.


Qua một lát sau, Triệu Tân bước vào.

Nhạc Thiên vừa nghe thấy tiếng bước chân đã bắt đầu kêu to, “Ây da, cổ của ta gãy rồi, tỷ tỷ ở trên trời có thấy không, tỷ phu đánh đệ kìa!”
Bước chân của Triệu Tân ngừng lại, trước thở dài một hơi, rồi bước tiếp vào trong phòng, Vân Nhạc Thiên bị hắn chém một cái vào cổ không thể không nằm một lúc, lúc này tuy người đã yên rồi nhưng miệng vẫn như vậy, không ngừng lẩm bẩm kêu Vân Thiên Sương đến cứu mình.

Triệu Tân ngồi trên mép giường nhìn Nhạc Thiên.

Tròng mắt Nhạc Thiên đảo một vòng, Triệu Tân vừa đổi sang một bộ trường sam màu tím, lam sắc ổn trọng bình tĩnh, tay áo viền bạc càng tôn lên nét quý khí khiêm nhường, Nhạc Thiên âm thầm chấm tám điểm cho gu chọn quần áo của Triệu Tân.

“Kêu đủ chưa?” Triệu Tân đã khôi phục lại sự trầm tính bình thản, ánh mắt khoan dung nhìn Nhạc Thiên vẫn đang không phục, trầm giọng nói, “Ta đã nói chuyện với Hầu lão phu nhân, đệ ngoan ngoãn ở lại trong phủ của ta học lại quy củ đi.


Nhạc Thiên nở nụ cười xấu xa, nói: “Tỷ phu, huynh thật là tệ, cầu hôn với tỷ tỷ ta rồi không cưới, giờ lại một lần, tiểu gia ta là tuyệt sắc trong kinh, phải thêm sính lễ đó.


Vẻ mặt Triệu Tân thảm thương không nỡ nhìn, hít một hơi thật sâu nói: “Đệ thân là nam tử, há có thể ngả ngớn như thế?”
“Nếu như ta là nữ tử, ắt sẽ chẳng thua kém tỷ tỷ ta là bao, nói không chừng lúc này trong bụng đã mang con trai của huynh.

” Nhạc Thiên cười hì hì nói.

Tuy Triệu Tân biết Vân Nhạc Thiên cố ý nói lời khích tướng, nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt, hắn đọc sách hiểu lễ từ nhỏ, đoan chính quy phạm, không phải là đối thủ của vị hỗn thế tiểu ma vương Nhạc Thiên này, đầu thấp giọng nói: “Cho dù đệ có nói mấy lời vô nghĩa này, ta cũng sẽ không cho đệ đi, trừ khi ta dạy được đệ rồi, không thì ta không có mặt mũi gặp lại lão Hầu gia.


“Ồ,” Nhạc Thiên trợn to hai mắt, “Ta chỉ biết huynh và tỷ tỷ của ta có hôn phối, sao cũng có một chân với phụ thân ta nữa thế?”
Triệu Tân liếc cậu một cái, yên lặng cam chịu, “Đệ nghỉ một lát nữa đi, buổi chiều ta đến thao trường, không phải đệ muốn tòng quân sao? Ta dẫn đệ đi nhìn thử.


Nhạc Thiên thấy hắn không tiếp lời lúc nãy, cũng thấy chán, chu mỏ nói: “Ta không đi.


“Vì sao?”
“Ta bị què, lên chiến trường ta cũng không thể ra trận giết địch,” Nhạc Thiên liếc mắt đưa tình với hắn, “Ta chỉ có tác dụng làm ấm giường cho tướng quân thôi.


Triệu Tân: “…” Cái tính này của Vân Nhạc Thiên rốt cuộc là học từ ai.

Hệ thống: Tui cũng muốn biết.

“Ta sẽ trở lại sau.

” Triệu Tân đứng lên nói.


“Chờ đã.

” Nhạc Thiên gọi hắn lại.

Triệu Tân nhìn lại, “Còn chuyện gì nữa?”
Ý cười vui vẻ trên mặt Nhạc Thiên đã rút đi, vẻ mặt cô đơn, “Tỷ phu, huynh thật sự nguyện ý mang ta ra chiến trường?”
Tất nhiên là Triệu Tân không muốn, Vân Nhạc Thiên là độc đinh của Hầu phủ, sao có thể đùa được, chỉ là tính hắn luôn luôn nói là làm, dù là bị Vân Nhạc Thiên c**ng bức “phải làm như vậy”, nhưng đồng ý là đồng ý, thế là hắn gật gật đầu.

Hai mắt Nhạc Thiên sáng rực lên, “Ta muốn nói một lời thật lòng với tỷ phu, có được không?”
Triệu Tân gật đầu, ôn hòa nói: “Đệ nói đi.


“Tỷ phu cúi đầu, ” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói, “Ta xấu hổ không dám nói to đâu.


Triệu Tân không nghĩ ngợi nhiều, cúi đầu ghé đến môi Nhạc Thiên, chẳng biết Vân Nhạc Thiên được chăm sóc thế nào, mà hơi thở như hoa lan, làn hơi ngọt lịm cứ len vào chóp mũi Triệu Tân.

Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Tỷ phu, xin lỗi, vừa rồi ta không nên nói mấy lời như là chỉ sinh con trai cho huynh.


Khuôn mặt già của Triệu Tân đỏ ửng, ôn nhu nói: “Ta biết đệ tính còn trẻ con, tỷ phu sẽ không để ở trong lòng.


Nhạc Thiên tiếp tục cắn lỗ tai của hắn nói: “Chúng ta phải sinh nhi nữ song toàn mới phải.


Sắc mặt Triệu Tân lập tức xanh mét.

Nhạc Thiên bật cười ha ha, làn hơi phả thẳng lên trên má Triệu Tân, Triệu Tân chậm rãi quay mặt sang, nhìn thấy Vân Nhạc Thiên cười đến hai má đỏ bừng, lần đầu tiên có sinh ra cảm giác kích động muốn giáo huấn một người.

Thực sự quá bất hảo, đúng là tiểu yêu quái mà.

__
(1) tóc mai xanh mượt sắc đỏ như son: gốc là 绿鬓朱颜, Hán Việt là “lục tấn chu mai”.

Là một câu thành ngữ, dùng để diễn tả những người trẻ tuổi có nhan sắc.


------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK