Mục lục
VINH QUANG GIÀNH LẤY NAM CHÍNH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây gần như là một loại uy hiếp không hề che giấu, Hạ Quân không thể nghi ngờ là không chỉ đoán đúng thân phận của cậu, mà càng là đang thăm dò ranh giới cuối cùng của cậu.

Quan Nhạc Thiên cúi mặt, hơi thở của đôi bên gần kề quấn quýt, cậu chỉ lặng im không nói gì, chỉ có cơ bắp trên cơ thể là đang từ từ căng thẳng.

Hạ Quân nở một nụ cười với độ cong rất cao trong sự im lặng của cậu, tiếp tục áp sát: “Thầy Quan?”

Dường như đã qua rất lâu, Quan Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đằng sau tròng kính tỏa ra ánh sáng lạnh vô cơ, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, cười khẽ nói: “Lên giường mà thôi, đâu cần phải kêu đánh kêu giết đâu.”

“Vậy thì thầy Quan có đồng ý không ạ?” Cứ việc cả cơ thể của Hạ Quân đã tỏa nhiệt, nhiệt độ trong lòng bàn tay cách một lớp áo sơmi rất mỏng của Quan Nhạc Thiên gần như sắp làm bỏng cậu. Nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm như trước, con ngươi đen nhánh toát ra d*c vọng khó nén, trong lời nói cũng rất ra dáng không ép không buộc Quan Nhạc Thiên.

Quan Nhạc Thiên mỉm cười, nửa trên khuôn mặt là đang cười, nửa dưới khuôn mặt vẫn lạnh lùng, thản nhiên nói: “Đến đây đi.”

Hạ Quân không vội vã, thích thú nói: “Thầy Quan tự cởi qu@n áo?”

Quan Nhạc Thiên liếc hắn một cái, đẩy Hạ Quân ra, Hạ Quân mở rộng hai tay lui về sau một bước, chậm rãi rót cho mình một ly nước, dù bận vẫn ung dung quan sát Quan Nhạc Thiên cởi qu@n áo.

Cho dù là Hạ Quân đã có vô số lần nhìn hình ảnh Quan Nhạc Thiên cởi qu@n áo thông qua camera, nhưng đến giờ phút này hắn vẫn dạt dào hứng thú. Cách một cái màn hình lạnh lẽo và trực tiếp nhìn thấy vẫn là hai loại cảm giác khác nhau.

Động tác của Quan Nhạc Thiên gọn gàng nhanh chóng, rất nhanh đã cởi hết sạch đồ của mình dưới tầm mắt chăm chú của Hạ Quân. Xếp thành chồng ngay ngắn để lên băng ghế bên cạnh, thoải mái đứng trước mặt Hạ Quân.

Cậu càng không có dây thần kinh xấu hổ, Hạ Quân lại càng hưng phấn, số cũng phải đỏ lắm, mới bắt được một con quái vật như vậy.

Quan Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn Hạ Quân, “Hạ tiên sinh?”

Hạ Quân khẽ cười, đi tới trước mặt Quan Nhạc Thiên, cầm ly nước lạnh trong tay chậm rãi đổ lên vai Quan Nhạc Thiên. Dòng nước lạnh lẽo theo đường thắt eo chập trùng của Quan Nhạc Thiên chầm chầm lướt xuống, một tay của Hạ Quân vuốt lên, thấp giọng nói: “Thầy Quan, thắt eo của anh rất đẹp.”

Quan Nhạc Thiên không hề bị lay động: “Hạ tiên sinh muốn ở đây, hay là lên giường?” Trong lời nói hoàn toàn là thái độ giải quyết việc chung.

Hạ Quân cúi đầu li3m vệt nước đọng, khẽ cắn lên da thịt không chút tì vết của Quan Nhạc Thiên, d*c vọng phá hủy trong phút chốc tăng vọt lên, “Tôi muốn…”

Vừa dứt lời, Hạ Quân đã trở mình đè Quan Nhạc Thiên lên trên bàn ăn, cúi người nói nhỏ: “Cả hai.”

Cơ thể đàn ông trắng ngà rắn chắc xinh đẹp bị đè ép lên bàn ăn bằng đá cẩm thạch màu đen nhánh. Trắng đen tương phản mãi mãi là sắc màu mà Hạ Quân yêu nhất, Hạ Quân cúi người cắn xuống, để một dấu răng trên da thịt trơn nhẵn.

Quan Nhạc Thiên rất yên tĩnh, tùy ý để cho Hạ Quân muốn làm gì thì làm, cơ thể cứng nhắc bởi vì sự đối xử có phần thô bạo của đối phương nên đã có phản ứng.

“Thầy Quan,” Hạ Quân kéo Quan Nhạc Thiên lên, thấp giọng hỏi, “Anh thích đau?”

Quan Nhạc Thiên nghiêng mặt, mắt kính đã rơi ra ngoài từ khi bị Hạ Quân đè lên bàn, mắt phượng híp lại, lảng tránh nói: “Hạ tiên sinh, tốc chiến tốc thắng đi.”

Hạ Quân khẽ cười một tiếng, dùng sức nhéo Quan Nhạc Thiên một cái, sắc mặt Nhạc Thiên hơi trắng, nhưng phản ứng trên người lại càng kịch liệt hơn.

Nhạc Thiên: “…đậu má! Tao thích đau thật này!”

Hệ thống: “…đừng nói chuyện với tôi.” Hai tên bi3n thái chết tiệt.

Hạ Quân nói: “Xem ra là thật nhỉ.”

Nếu đã như vậy, Hạ Quân bèn không kiêng dè gì nữa, động tác càng thêm thô bạo, kéo quần ngủ rộng rãi xuống, bôi thứ dinh dính trong lòng bàn tay lên, thấp giọng nói: “Thầy Quan, anh chắc chắn sẽ rất thích.”

Đau đớn kịch liệt làm cho da đầu Nhạc Thiên tê dại trong thoáng chốc, cả người mềm nhũn xuống, hưng phấn dâng trào trước giờ chưa từng có, thậm chí phát ra tiếng r3n rỉ sung sướng.

Trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi nhàn nhạt, hai tay Quan Nhạc Thiên tóm chặt lấy cạnh bàn ăn, buồn bực cắn môi.

Hạ Quân càng làm càng thấy phấn khích, một tay siết lấy vòng eo gầy gò của Quan Nhạc Thiên, một tay nắm mái tóc ngắn của Quan Nhạc Thiên, thì thầm: “Thầy Quan đang chiều theo tôi, có phải là ảo giác của tôi không?”

Không phải là ảo giác của hắn, Nhạc Thiên cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi, tại sao lại mong mình càng đau hơn một chút nữa? Chỉ hận Hạ Quân không làm hỏng mình.

Hạ Quân đánh mạnh vào da thịt trắng trẻo, chứng kiến làn da trắng trẻo ứ máu sưng đỏ lên. Trong miệng Quan Nhạc Thiên đã có nước bọt không kịp nuốt chầm chậm chảy ra.

“Thầy Quan là người thích sạch sẽ như vậy, sao có thể làm bẩn bàn ăn của tôi được chứ?” Hạ Quân phấn khích nắm chặt mái tóc ngắn của Quan Nhạc Thiên, nương thế xoay của cậu qua nặng nề hôn lên. Quan Nhạc Thiên rất nhiệt tình, cuốn lấy đ@u lưỡi của cậu không dứt.

Hai người cắn xé nhau như dã thú, trong không khí ngập tràn hormone nam và mùi máu.

Sau khi kết thúc lần đầu tiên trên bàn ăn xong, Quan Nhạc Thiên nằm nhoài trên bàn ăn khẽ khàng thở hổn hển, trên lưng đầy khắp dấu răng màu đỏ tía do Hạ Quân cắn xuống. Tuy hai chân vô lực nhưng vẫn có thể đứng vững. Hít sâu một hơi, quay mặt sang nói với Hạ Quân vẫn còn đang hưng phấn, chưa hết thòm thèm: “Hạ tiên sinh, lên giường?”

Hạ Quân li3m nhẹ vết máu bên khóe môi, dứt khoát ôm Quan Nhạc Thiên lên, trọng lượng không nặng không nhẹ trên trong khuỷu tay càng khiến cho Hạ Quân rõ rõ ràng ràng cảm nhận được mình vừa mới làm một người đàn ông mạnh mẽ đến nhường nào.

Ném Quan Nhạc Thiên lên giường, Hạ Quân không kịp chờ đợi lột quần áo của mình đè lên.

Trên chiếc giường màu đen, hai cơ thể trắng trẻo mạnh khỏe dây dưa với nhau, tiếng kêu của Quan Nhạc Thiên càng lúc càng ngọt hơn, thậm chí ôm cổ của Hạ Quân chủ động dâng môi mình lên/

Chính cậu cũng không biết rằng mình có một cơ thể kỳ lạ như vậy.

“Hạ tiên sinh…” Quan Nhạc Thiên vòng tay ôm Hạ Quân rất chặt, không hề che giấu sự vui sướng của mình.

Hạ Quân cũng giống như vậy, lửa d*c vọng gần như sắp trào ra khỏi cổ họng, cơ thể của Quan Nhạc Thiên rất dẻo dai, tưởng chừng như có làm thế nào cũng có thể chịu đựng đến như là hoan nghênh hắn.

Tiếng nói của Hạ Quân khàn đục: “Co đầu gối lại, nắm chân của mình.”

Quan Nhạc Thiên ngoan ngoãn nghe theo.

Hạ Quân đỏ mắt nói: “Thầy Quan nghe lời thật đấy, nên khen thưởng thầy mới được.”

Quan Nhạc Thiên rít lên một tiếng, trong tiếng kêu toàn là thống khổ và vui sướng đan xen.

Đến khi cả hai người cùng tận hứng thì đã là đêm khuya, Hạ Quân thoải mái móc một gói thuốc lá trong tủ đầu giường ra, rút một điếu châm cho mình. Từ trong lồ ng ngực thỏa mãn thở ra một làn khói, lại rút thêm một điếu nữa đưa cho Quan Nhạc Thiên đang thở dồn mất nhịp: “Thầy Quan cũng làm một điếu nhé?”

Quan Nhạc Thiên vẫn còn đắm chìm trong dư vị, đáp lại bằng giọng nói khàn khàn: “Tôi không hút thuốc lá.”

Hạ Quân không nghe lọt tai, nhét thẳng điếu thuốc trong tay mình vào miệng Quan Nhạc Thiên.

Quan Nhạc Thiên liếc hắn một cái, không nói gì.

Hạ Quân hơi cúi người, dùng chính điếu thuốc bên môi mình nhen lửa cho điếu thuốc trên môi Quan Nhạc Thiên.

Quan Nhạc Thiên rất biết theo lời cũng bắt đầu hút thuốc, cậu biết hút, chỉ là không thích.

Ánh lửa cháy màu vàng nhạt làm nổi bật gò má của cậu, trong làn khói thuốc mơ hồ, Hạ Quân nhìn một lúc, cảm nhận được từng chút một hiu quạnh còn đọng lại trên Quan Nhạc Thiên.

Hai người một tay một điếu thuốc, dựa vào đầu giường nuốt mây nhả khói, Hạ Quân hút xong, Quan Nhạc Thiên cũng không xê xích gì nhiều. Hạ Quân hỏi: “Thầy Quan còn sức không? Thêm hai lần nữa?”

“Anh còn sức là được.” Quan Nhạc Thiên thông dong đáp.

Hạ Quân không hề khách sáo lần thứ hai đ è xuống.

Sau đó, Hạ Quân nhìn thấy Quan Nhạc Thiên chậm rãi bước xuống giường, ngoại trừ dấu vết xanh tím trên người ra, thì không có chút nào giống như là bị thương, không nhanh không chậm đi vào trong phòng tắm.

Hạ Quân cũng đi xuống giường theo, đứng ngoài cửa phòng tắm, ôm cánh tay quan sát Quan Nhạc Thiên tự tắm rửa cho mình. Tất nhiên là Quan Nhạc Thiên nhìn thấy hắn, nhưng vẫn tiếp tục khom người tắm rửa một cách hết sức tự nhiên.

Hạ Quân cất bước đi lên, vuốt v e sống lưng trơn mịn của Quan Nhạc Thiên, “Đây là lần đầu tiên thầy Quan nằm dưới đúng không?”

Quan Nhạc Thiên ngẩng đầu liếc Hạ Quân một cái, bên khóe môi đầy những vết thương nhỏ vụn, chỉ im lặng nhìn Hạ Quân không nói gì.

Hạ Quân nói: “Không biết tôi có làm thầy Quan thỏa mãn không?”

Quan Nhạc Thiên nói: “Tôi rất hài lòng.”

Hạ Quân nói: “Vậy lần sau hẹn nữa?”

Quan Nhạc Thiên thẳng người dậy, hơi nhíu mày lại, tự mình rửa cứ luôn có cảm giác không được sạch lắm, vẫn có gì đó còn sót lại.

Hạ Quân nhận ra được, nói: “Tôi giúp anh.”

Quan Nhạc Thiên một lần nữa cúi người xuống, thấp giọng đáp: “Hạ tiên sinh đã đạt được mong muốn rồi, thì không cần nữa.”

Hạ Quân không nghĩ rằng Quan Nhạc Thiên vậy mà lại từ chối, rõ ràng Quan Nhạc Thiên cũng rất tận hưởng, mà còn là lần đầu tiên hưởng thụ được loại vui sướng đó. Hắn thấp chế giễu: “Thầy Quan lại có phản ứng, đúng là rất sướng nhỉ.”

Bởi vì động tác tẩy rửa của đối phương mà nổi lên phản ứng, Quan Nhạc Thiên vẫn không có tí gì xấu hổ đáp lại: “Phản ứng s1nh lý.”

“Nếu đã có phản ứng rồi, vì sao không quy trì quan hệ lâu dài với tôi nhỉ?” Hạ Quân ngả người, kề sát gò má của Quan Nhạc Thiên, thấp giọng nói, “Tìm một người bạn giường vừa ý cũng đâu dễ dàng.”

Quan Nhạc Thiên quay mặt sang, dịu dàng cười khẽ, “Hạ tiên sinh kêu đánh kêu giết, chỉ vì tìm một người bạn giường vừa ý?”

Hạ Quân lắc lắc đầu, ngón tay nghiền lên môi Quan Nhạc Thiên, nét mặt tựa như cười mà không phải cười, “Có rất nhiều chuyện có thể một công đôi việc.”

Mượn Quan Nhạc Thiên để thăm dò tổ chức sát thủ kìa và đè Quan Nhạc Thiên ra làm đến chết đi sống lại chẳng có gì là xung đột cả. Hắn thích dã thú, thích quái vật, thích máu tanh, vì sao phải dằn nén d*c vọng của mình?

“Hạ tiên sinh không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy?” Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.

Hạ Quân lại cười, dùng luôn tư thế này lại một lần nữa đắc thủ, Quan Nhạc Thiên rên lên một tiếng, cơ thể đã muốn phối hợp vì sự sung sướng vừa mới nhận ra.

“Chơi với lửa…” Hạ Quân cắn vành tai Quan Nhạc Thiên, đầu răng dùng sức, vành tai rất mỏng bị rách bật ra một ít máu, bị Hạ Quân nhanh chóng m*t lấy, “Là vì tự thiêu.”

Cuối cùng đến khi cả hai người từ trong phòng tắm đi ra đã là một tiếng sau, Quan Nhạc Thiên bước ra nhìn thừ đồng hồ trong phòng, 7 giờ, đi thẳng ra phòng ăn mặc quần áo.

Hạ Quân khoác áo ngủ đi theo ra ngoài, “Thầy Quan chuẩn bị đi làm?”

Quan Nhạc Thiên “ừm” một tiếng, kéo quần tây lên.

Hạ Quân đi tới phía sau cậu vỗ nhẹ một cái, thấp giọng nói: “Thầy Quan không mệt?”

“Mệt cũng phải lên lớp.” Quan Nhạc Thiên nhét áo sơmi vào quần tây, “Sinh viên còn chờ tôi đi dạy.”

Hạ Quân cười ra tiếng, ôm cổ Quan Nhạc Thiênn hôn sâu một cái, “Thầy Quan thật thú vị, tôi càng ngày càng thích anh đó.”

“Đừng thích tôi,” Khóe miệng Quan Nhạc Thiên hơi cong lên, “Tôi có bạn gái rồi.”

Sắc mặt Hạ Quân cứng đờ, nắm sau gáy Quan Nhạc Thiên một lời hai ý nói: “Tôi cứ thích trộm tình với trai có chủ đấy.”

Quan Nhạc Thiên đeo kính lên, “Đó không phải là một sở thích tốt.”

Hạ Quân nói: “Ai bảo tôi cũng chẳng phải người tốt chứ.”

Trên đường đi làm Nhạc Thiên gọi điện thoại cho trường học. Ban nãy cậu chỉ giả vờ mà thôi, thực ra chân đã sắp nhũn cả rồi, cho dù Quan Nhạc Thiên có làm bằng sắt, nhưng bị người ta làm nguyên một đêm thì cũng không chịu nổi.

Huống chi Hạ Quân còn thô bạo như vậy, kịch liệt như vậy, sướng đúng là sướng thật, mà đau thì cũng đau thật.

Nhạc Thiên sợ bại lộ, dứt khoát đi đến khu nhà ở của giảng viên trong trường mượn một cái ký túc xá trống nghỉ ngơi.

Nằm trên giường nhỏ, cuối cùng Nhạc Thiên cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Hạ Quân mạnh thật, mém nữa đã bị hắn ch1ch chết khô luôn.”

Hệ thống: “Đừng nói với tôi mấy chủ đề đó đó.”

Nhạc Thiên: “Thôi được rồi, vậy tao đổi chủ đề, sao tao càng đau càng sướng thế nhỉ, tao có khuynh hướng thích bị ngược hả?”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Đổi chủ đề tiếp.”

Nhạc Thiên: “Hệ thống mày giật điện tao một phát thử xem.”

Hệ thống: “…câm mồm!!!!” Nó mới không thèm chơi cái play lạ lùng đó với cậu đâu.

Nhạc Thiên nằm trong ký túc xá không được bao lâu, cửa mở ra, một người đàn ông gầy gò nhỏ người đi vào, bước chân nhanh nhẹn gần như không có tiếng động.

Nhạc Thiên mở mắt ra ngay lúc kẻ đó đến gần giường, “Có chuyện gì?”

Người đến là một sát thủ khác trong tổ chức, cũng chính là mười tám chấm năm trong miệng của hệ thống, Kim Tài.

Kim Tài có vẻ bề ngoài hết sức bình thường, liếc nhìn qua lập tức quên đi, trời sinh làm sát thủ.

Kim Tài kéo cổ áo Quan Nhạc Thiên, nhìn xem dấu vết trên người cậu, hơi nhỏ giọng hỏi: “Cậu bị đàn ông chơi?”

“K bảo cậu kiềm chế Hạ Quân lại,” Kim Tài thấy Quan Nhạc Thiên không để tâm, hậm hực buông tay, “Kẻ đó rất vướng tay vướng chân, không cần biết dùng thủ đoạn gì.”

Quan Nhạc Thiên nói: “Vì sao không giết anh ta luôn?”

Kim Tài hít mũi một cái, “K chưa nói muốn thằng đó chết, tôi cũng không dám hỏi.”

“Cậu cứ lên giường với nó là được rồi, tiện nhất là ép khô nó, làm cho nó không còn sức đi ra ngoài.” Kim Tài cười quái dị nói như là trào phúng.

Nhạc Thiên: …anh em tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK