Đỗ Vân Đường bịch bịch bịch đi lên lầu đẩy cửa ra, hắn mặc chính trang, áo bành tô phẳng phiu, vừa nhìn là biết mới từ ngân hàng hàng trở về.
Tháo mũ và khăn quàng cổ xuống, đứng từ đằng xa nói với Nhạc Thiên: “Sao nằm đó mà mặc ít như vậy, bệnh vẫn còn chưa hết nữa, không biết yêu quý cơ thể mình cả.” Đi tới trước giường, lại lần nữa nhét Trình Nhạc Thiên đang ngồi trở vào trong chăn.
Trình Nhạc Thiên nghiêng đầu đi không nhìn hắn, vẻ mặt chết lặng, “Tàn hoa bại liễu, có gì đáng để quý trọng.”
Đỗ Vân Đường suýt nữa nghẹn họng, hắn cố gắng dằn lửa giận xuống, thấp giọng nói: “Những kẻ nói mấy lời khó nghe đó, anh đã cho phòng tuần bộ bắt lại hết rồi.”
“Người ta nói cũng đâu có không sai, tội gì làm khó họ, ” Nhạc Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, “Tôi mệt rồi, anh đi đi.”
Trong lòng Đỗ Vân Đường cũng chẳng dễ chịu hơn Trình Nhạc Thiên bao nhiêu, hắn ngồi trên giường, cúi người hai tay nắm chặt vai Trình Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Anh biết, em trách anh, đúng không? Tất cả là lỗi của anh, anh thanh minh lại với bọn họ, là do anh mặt trơ mày tráo bám chặt lấy em, có được hay không?”
Mắt Nhạc Thiên vẫn nhắm như cũ, mí mắt chẳng buồn động đậy, “Không cần.”
Đỗ Vân Đường khẽ cắn răng, “Vậy em muốn anh phải thế nào?”
Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Vân Đường, chúng ta hãy rời xa nhau đi.”
“Anh không làm được!” Đỗ Vân Đường tức giận nói, ôm chặt vai Trình Nhạc Thiên, cả giận, “Trình Nhạc Thiên, em đã là người của anh rồi, em còn đang suy nghĩ gì nữa?! Anh không bỏ em đâu, cả đời này cũng không bỏ em! Ngày mai anh sẽ tuyên bố luôn, sau này em sẽ là phu nhân danh chính ngôn thuận của Đỗ gia, anh xem xem có tên nào còn dám lắm miệng nữa!”
“Vân Đường!” Nhạc Thiên quát khẽ, hai hàng nước mắt đã chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt, “…anh muốn ép tôi chết sao?”
Cổ họng Đỗ Vân Đường khô khốc, hai mắt đã đỏ sậm lên, “Tình cảm của anh dành cho em là thật, em phải biết chứ, sao em có thể nói những lời như vậy?” Sao hắn cam lòng ép Trình Nhạc Thiên chết?
“Nếu như anh thật sự thích tôi, thì tha cho tôi đi.” Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, đối diện với Đỗ Vân Đường, trong đôi mắt mèo dịu dàng hiện ra nước mắt, phong tình dập dờn sóng sánh, vừa bướng bỉnh vừa lạnh lùng, làm sao Đỗ Vân Đường từ bỏ được?
“Mười lăm năm tình nghĩa của chúng ta, em bảo anh buông tay?”
“Mười lăm năm tình nghĩa đó, tôi đã dùng thân thể này trả lại, cho dù có còn thiếu đi nữa, thì cũng nên có một con số rõ ràng.”
“Em nói xem còn tình cảm của anh, em trả thế nào? Anh thích em, anh yêu em, anh không thể rời xa em được! Em có hiểu hay không?”
Đỗ Vân Đường hận đến độ tim ứa máu, hắn yêu Trình Nhạc Thiên như vậy, vì Trình Nhạc Thiên, hắn có thể trả giá bằng của cải, địa vị, danh dự của hắn, nhưng tại sao Trình Nhạc Thiên cứ cố tình không làm được, cứ cố tình quan tâm đ ến cái nhìn của thế nhân?
Nhạc Thiên hơi lảo đảo, chán nản ngã xuống giường, thấp giọng nói: “Tôi mệt rồi.” Cậu không muốn nói nữa, không bao giờ có thể nói cho Đỗ Vân Đường hiểu được.
Đỗ Vân Đường là con cưng của trời, hắn chưa từng phải chịu đói chịu rét, chưa từng chịu mắt lạnh người đời, chưa từng chịu nỗi đau khi luyện cộng, giữa trời mùa đông giá rét nhảy trên Mai hoa thung (1), bên dưới là từng au từng au chưa đầy nước đá, bước sai một bước là cái lạnh buốt như khoan tim thấu xương.
Mười năm luyện lên sân khấu một phút, nghe thì dễ dàng, như cậu phải trải qua rất nhiều gian nan đau khổ mới được hát vở kịch đó, tất cả chỉ vì giành một lần đó.
Con hát, hèn hạ khó nghe đến thế nào chứ, cậu không muốn bị người khác coi thường, danh tiếng đối với cậu còn quan trọng hơn mạng sống.
Đỗ Vân Đường nói linh tinh gì chứ, để cậu làm Đỗ phu nhân “danh chính ngôn thuận”? Cậu muốn làm Trình Nhạc Thiên đường đường chính chính, không muốn làm Đỗ phu nhân gì cả!
Trình Nhạc Thiên chôn mặt trong chăn yên lặng rơi nước mắt, Đỗ Vân Đường ngồi bên giường cũng đã tâm lực quá mệt mỏi, cho dù hắn có làm gì đi nữa, Trình Nhạc Thiên vẫn là không vui, không hài lòng, nhưng bảo hắn rời khỏi Trình Nhạc Thiên, hắn thật sự không thể làm được.
“Mệt thì ngủ đi.” Đỗ Vân Đường uể oải nói, hắn cũng mệt rồi.
Đỗ Vân Đường ngồi trong chốc lát, rồi đứng lên vào phòng tắm tắm rửa.
Nhạc Thiên nằm trên giường yên lặng rơi lệ, “Hắn không biết cãi nhau với tao cũng không biết ẩy ẩy với tao, Đỗ Vân Đường chắc không phải loại người như vậy đâu chứ?”
Hệ thống: “…chắc không đến mức cầm thú như cậu nghĩ đâu.”
Nhạc Thiên: “Hừm, không hiến lương không bằng cầm thú.”
Hệ thống: “…” Mắt chó của Đỗ Vân Đường thật sự là đui rồi, chứ không thì sao lại đi thích con voi vô liêm sỉ này.
Đỗ Vân Đường tắm rửa xong, cả người mang đầy hơi ấm bước lên giường, vòng tay khẽ ôm Trình Nhạc Thiên, im lặng áp mặt mình vào gáy cậu.
Nhạc Thiên đợi lâu mà Đỗ Vân Đường vẫn không có phản ứng gì, cứ như thật sự tính ngủ một giấc trong sáng lành mạnh với cậu.
Thế là vội tìm đường vào cửa tử, đưa tay kéo cánh tay đang ôm mình của Đỗ Vân Đường, mới đầu là Đỗ Vân Đường siết chặt vòng tay sau đó bất động, Trình Nhạc Thiên cúi đầu cắn vào cánh tay của hắn.
Cuối cùng thì Đỗ Vân Đường giận lên thẳng tay lột quần Trình Nhạc Thiên, Trình Nhạc Thiên trong chăn nhỏ giọng thở gấp, “… Vân Đường… anh thả, thả tôi ra…”
Đỗ Vân Đường nghe thế thì càng bực bội, che miệng Trình Nhạc Thiên, “Im miệng, anh không muốn nghe!”
Hai phát liên tục, Trình Nhạc Thiên không còn sức nữa, mới chịu ngoan ngoãn nằm trong lòng Đỗ Vân Đường không giãy dụa.
Nhạc Thiên: “Hà, sướng sướng sướng, Tiểu Đỗ chiến chiến chiến, Nhạc Nhạc yêu yêu yêu.”
Hệ thống: “…” Đã hết lặng.
Trình Lê học trong trường nữ, là dạng nội trú, tuần nào cô cũng viết thư gửi về cho Trình Nhạc Thiên, Trình Nhạc Thiên có thể nhìn ra được sự thay đổi và trưởng thành của Trình Lê trong thư.
Trình Lê là một cô gái thông minh, tuy ban đầu do còn chưa quá quen, không hòa thuận được với mấy cô gái trên đô thành, nhưng sau một quãng thời gian, thì đã bắt đầu kết bạn được rồi.
Dù sao thì làm gì có ai có thể từ chối được bánh quy của con gái cậu cơ chứ?!
Nhạc Thiên vuốt thư Trình Lê lẳng lặng rơi lệ, con gái, mong rắng trước khi chết papa còn có thể ăn bánh quy của con thêm một lần nữa, papa dẫu chết cũng không tiếc.
Đỗ Vân Đường vừa về tới biệt thự, đã nhìn thấy ngay cảnh Trình Nhạc Thiên đi chân trần ngồi trên ghế sa lon, vuốt lá thư khóc.
Đỗ Vân Đường sắp giận đến phát điên, xông lên giật thư xé nát, “Trình Nhạc Thiên, em thật sự không coi Đỗ Vân Đường tôi là con người sao?!”
Nhạc Thiên ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cụp mắt trầm giọng hỏi ngược lại: “Anh có coi tôi là con người sao?”
Con tim Đỗ Vân Đường nhói đau dữ dội, hắn yêu Trình Nhạc Thiên như vậy, mà Trình Nhạc Thiên lại cứ mãi nói những lời như thế với hắn, hắn thật sự tức muốn ói ra máu.
Gầm nhẹ một tiếng như thú hoang bị nhốt trong chuồng, vì sao lòng dạ Trình Nhạc Thiên lạnh như đóng kết thành băng, bất luận hắn có cố gắng thế nào cũng không thể hòa tan một phân một ly?
Nhạc Thiên miết mắt thấy hắn phát rồ, thầm nghĩ người anh em, bây giờ anh đến trường một chuyến, lấy một hộp bánh quy A Lê làm mang về đây, tui cho anh được sống vài ngày an bình.
Đáng tiếc Đỗ Vân Đường không biết rắng Nhạc Thiên quậy trời quậy đất với hắn là vì mấy miếng bánh quy.
Hắn dùng hết tất cả mọi tâm trí và tinh thần đè tâm tình muổn nổi xung lên của mình, đứng tại chỗ hít sâu mấy lần, tiện tay vứt bức thư đã bị xé nát mà hắn đang cầm trong tay.
Chậm rãi đi tới ngồi xuống bên người Trình Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Anh đã xem kỹ vé máy bay đi nước ngoài rối, chúng ta đi đến một nơi không ai biết mình cùng bắt đầu lại từ đầu.”
“Anh cam lòng bỏ lại cơ nghiệp Đỗ gia?” Rốt cuộc Nhạc Thiên cũng chịu nhìn hắn một lần.
Đỗ Vân Đường ngắm nhìn cậu, “Anh sẽ chuyển sản nghiệp của Đỗ gia theo.”
“Nói thì nghe như chỉ vì tôi, thực chất là Đỗ gia các muốn ra nước ngoài, ” Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, “Vân Đường, tôi không dễ lừa như trước.”
Đỗ Vân Đường biết Trình Nhạc Thiên nói chuyện đã mình lừa cậu nói bị Đỗ gia đuổi đi, nhất thời á khẩu không trả lời được, một hồi sau mới nói: “Cho dù có phải vì em hay không, thì đó cũng vẫn là một chuyện tốt mà?”
“Vì sao là chuyện tốt? Tốt chỗ nào?” Nhạc Thiên nhảy xuống sô pha, lạnh lùng nói với Đỗ Vân Đường, “Tôi là người Trung Quốc, tôi tuyệt đối không ra nước ngoài!” Đừng hỏi, hỏi thì là yêu nước, hứm.
Đỗ Vân Đường kinh ngạc bởi thái độ yêu nước kiên định đó của Nhạc Thiên, cau mày hỏi: “Em có thể nghe anh một lần không?”
“Tôi nghe lời anh thế còn chưa đủ ngươi?” Trình Nhạc Thiên bỗng nhiên gỡ cổ áo của mình ra, để lộ một mảng da thịt trắng ngần mang đầy vết đỏ mờ ám, nước mắt rơi lã chã, “Tôi chỉ thiếu điều quỳ xuống đất hầu hạ anh!”
Đỗ Vân Đường bước nhanh một cái bước về phía trước kéo áo cậu lại, “Em làm cái gì vậy!” Nhạc Thiên liều mạng giãy dụa, trường sam màu xanh trong sự dây dưa của hai người kéo qua kéo lại rách tan nát, không biết vì sao, mà tranh cãi tranh cãi cuối cùng vẫn là lăn lên giường.
Đỗ Vân Đường cũng không biết nên như thế nào với Trình Nhạc Thiên, bình tĩnh nói chuyện thì không làm được, nói không được hai câu đã bắt đầu cãi nhau, chỉ có một khả năng, làm đến khi cậu như muốn mất nửa cái mạng, thì cậu mới chịu yên, cứ như thế thành vòng tuần hoàn ác tính, quan hệ của hắn và Trình Nhạc Thiên cũng càng ngày càng kém theo.
Sau đó, Trình Nhạc Thiên mềm nhũn người nằm gục trên giường, Đỗ Vân Đường phá thiên hoang địa châm một điếu thuốc, “Nhạc Thiên, em thật sự… không muốn ở bên anh?”
Nhạc Thiên đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Không muốn.” Chờ A Lê nướng bánh quy cho tui xong, thì mấy người hẵng trở về thị tẩm.
Đỗ Vân Đường hít một hơi thuốc, một làn khói xanh quanh co khúc khuỷu từ bên môi của hắn tràn ra, cuối cùng hắn lạnh nhạt đáp: “Được.”
Đỗ Vân Đường đi rồi, ngày hôm sau Nhạc Thiên bỏ chạy đến trường nữ sinh thăm Trình Lê.
Học trong trường nữ sinh đều là các cô gái có gia thế không tệ, không biết nhiều về những lời đồn bên ngoài, thấy Trình Nhạc Thiên khuôn mặt tuấn tú, phong độ ngời ngời đứng ngay cổng, không ít thiếu nữ xô đẩy, đều đoán xem là anh sinh viên đại học nào đến tìm bạn gái.
“Trình ca ca!” Trình Lê nhảy nhót chạy ra, vừa nhìn thấy Trình Nhạc Thiên đã đâm đầu lao thẳng vào trong lòng cậu.
Nhạc Thiên ôm hờ cô, “A Lê, đã lâu không gặp.”
Trình Lê trắng ra, cũng xinh xắn hơn, hoàn toàn không thấy chút quê mùa trên người, mặc đồng phục nữ sinh cấp ba theo phong cách nước Anh, như một cô đại tiểu thư cởi mở hoạt bát.
Nhạc Thiên vui lắm, nhất là khi Trinh Lê đưa một túi giấy nói đây là bánh quy cô tự tay nướng, Nhạc Thiên không nhịn được, đứng tại chỗ khóc thành tiếng, con gái ngoan, con gái ngoan của papa.
Đỗ Vân Đường đứng đằng xa xa nhìn theo, ngập tràn hiu quạnh.
Trình Lê ngồi với Nhạc Thiên trong một quán cà phê gần trước, hai người mặt đối mặt nói chuyện, Nhạc Thiên gọi tách cacao nóng, dùng cùng với bánh quy của Trình Lê, đã tu thành chín quả, “A Lê, em ở trường có vui không?”
“Em không sao cả, chỉ có Trình ca ca anh làm sao vậy? Nhìn qua hình như đang có tâm sự.” A Lê nhẹ giọng hỏi, “Có phải Đỗ tiên sinh bắt nạt anh không?”
Đỗ Vân Đường đang ngồi trong phòng riêng ở phía sau Trình Lê: “…”
Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Không có.”
A Lê nói: “Trình ca ca, em đã biết hết rồi, anh ta là người yêu của anh đúng hay không?”
Nhạc Thiên: “…” Ai dạy cho con gái của tui mấy thứ kỳ cục này hả?! Đi ra lãnh án tử ngay cho ông!
Nhạc Thiên hoang mang nói: “A Lê, em nói linh tinh gì đấy.”
“Bây giờ em đã biết rồi, buổi tối ngày hôm ấy em trông thấy hai anh hôn nhau, tiếng Anh là kiss,” Trình Lê nhe răng cười, rộng lượng nói, “Không sao, anh thích Đỗ tiên sinh thì cứ thích đi, em vẫn sẽ làm vợ anh, anh đừng lo lắng.”
Nhạc Thiên lệ rơi đầy mặt, con gái ngoan quá phải làm sao đây? “Em đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta… chỉ là tình duyên mong manh ngắn ngủi, không phải như em nghĩ đâu.”
Đỗ Vân Đường tức muốn đập ly.
Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Nếu như em có thích ai, thì cứ yên tâm mạnh dạn theo dõi, anh đọc thấy em nói, các bạn học ra ngoài làm quen kết bạn, em cứ đi theo đi.”
Trình Lê nháy mắt nói: “Trình ca ca anh không cần em nữa sao?”
Nhạc Thiên mỉm cười cười, “Sao có chuyện đó, không phải anh đã nói rồi sao, em mãi mãi là em gái của anh.”
Hai người nói chuyện một hồi, thời gian cũng đã đến, Trình Lê nên trở về đi học, trong trường rất nghiêm, Nhạc Thiên lại nhét thêm một chút tiền cho cô, “Đừng để mấy cô bé khác xem thường em.”
Trình Lê đi rồi, Nhạc Thiên ngồi một mình trong quán cà phê rất quý trọng ăn bánh quy của Trình Lê, từng miếng từng miếng nhỏ.
Ăn gần một nửa, số còn lại vẫn để trong túi giấy, cất trong túi áo chuẩn bị mang về, nhưng cậu vừa đứng lên thì phía sau bỗng nhiên có người đẩy cậu một cái.
Cậu quay đầu, thấy đó là người đàn ông xa lạ, không quá để ý, người đàn ông đó kéo cánh tay cậu, “Em là ông chủ Trình đúng không?”
Trình Nhạc Thiên hơi nhíu lông mày, “Anh là?”
“Tôi là người hâm mộ của em.” Ngoài miệng thì nói là người hâm mộ, nhưng ánh mắt lại vô cùng hạ lưu, vẻ mặt cũng theo xu hướng bỉ ổi, thấp giọng nói, “Tình duyên mong manh của em với cậu Ba Đỗ gia giá bao nhiêu tiền, bỉ nhân cũng có chút của, có thể xin một đêm xuân hay không?”
Trình Nhạc Thiên tức giận đến mặt mũi trắng bệch, đang định hất tay của người này ra thì bỗng nhiên sau lưng lại có một người bước ra đứng, đá thẳng một cú về phía người đàn ông đó.
Đỗ Vân Đường đang nổi nóng, nhằm vào chỗ chết đánh tên dám đùa giỡn với Trình Nhạc Thiên, vẫn phải nhờ Trình Nhạc Thiên liều mạng ôm hắn kéo lại hắn mới ngừng tay.
Vân Đường thở hổn hển nói với kẻ đang nằm lăn dưới đất: “Mày chờ đó, tao không đập mày chết, tao cho mày sống không bằng chết!”
“Vân Đường, được rồi, được rồi, đi thôi.” Trong quán cà phê đã có rất nhiều người đến xem, Trình Nhạc Thiên kéo Đỗ Vân Đường chạy ra ngoài.
Trình Nhạc Thiên vẫn luôn cúi đầu, kéo Đỗ Vân Đường đến một cái ngõ hẻm không người chỗ ngã rẽ mới chất vấn: “Anh theo dõi tôi?!”
Đỗ Vân Đường thấp giọng nói: “Em còn chưa khỏe, anh không yên lòng.”
Trình Nhạc Thiên im lặng một hồi, “Sau này đừng như vậy.”
“Hôm nay tôi không đi theo em, em có biết sẽ có hậu quả thế nào không?” Đỗ Vân Đường lạnh lùng nói.
Trình Nhạc Thiên giương mắt liếc hắn một cái, con ngươi dịu dàng, chưa cần nói một chữ, cũng đã tường tận được nỗi khổ, “Tôi như vậy, là do ai hai?”.
Cậu nghiêng đầu đi, đút tay vào túi quần cất bước chầm chậm đi, Đỗ Vân Đường nhanh chóng kéo cậu lại, từ phía sau lưng ôm chầm cậu, thấp giọng nói: “Nhạc Thiên, anh sai rồi, anh sai rồi, là do anh hại làm người khác xem thường em, anh biết sai rồi.”
“Không phải anh, mà là chính tôi.” Trình Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Đỗ Vân Đường ôm cậu càng chặt, “Không phải, là anh, là anh dụ em lừa em, sống chết gì cũng phải là em, tất cả do anh quá tuỳ hứng.”
“Vân Đường, tôi thừa nhận tôi cũng thích anh.” Trình Nhạc Thiên bỗng nhiên nói.
Trong đầu Đỗ Vân Đường bỗng nhiên trống rỗng, niềm hân hoan đến quá đột ngột, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên nói gì!
“Nhưng chúng ta vẫn nên rời xa nhau thì hơn…” Nhạc Thiên trầm giọng nói, “Ở bên anh, tôi mệt mỏi quá.”
Đỗ Vân Đường còn chưa kịp lấy lại tinh thần trong niềm vui, đầu lại choáng váng, xoay người Trình Nhạc Thiên lại, mặt đối mặt với cậu, sốt ruột nói: “Anh không tốt chỗ nào, em nói cho anh biết đi, anh sửa hết có được không? Sau này không bao giờ làm em mệt nữa, có được không?”
“Không phải anh không tốt, là tôi không tốt, tôi không bước qua được khúc mắc trong lòng mình, tôi từng thề trước mặt sư phụ, cả đời trong sạch…” Trong mắt Trình Nhạc Thiên chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, vẻ mặt đau thương nói, “Vân Đường, anh không hiểu, tôi không thể chịu được nỗi đau mà mối quan hệ của chúng ta mang đến.”
Tim Đỗ Vân Đường như bị đao cắt, hắn vẫn cứ dịu dàng nói: “Sao em lại không trong sạch? Em thích anh, anh cũng thích em, chúng ta là một đôi, em chỉ theo mình anh, anh cũng chỉ có mỗi em, chúng ta vô cùng trong sạch.”
“Anh đi hỏi xem.” Trình Nhạc Thiên chỉ chỉ đầu ngõ sau lưng, “Anh đi ra đường hỏi bất cứ một ai xem, có người nào nói chúng ta là trong sạch không?!”
Đỗ Vân Đường vội la lên: “Nên chúng ta kết hôn đi, chúng ta xuất ngoại, sao cũng được.”
Trình Nhạc Thiên hít một hơi, “Anh không hiểu.”
Đỗ Vân Đường thật sự không hiểu, giáo dục và trải nghiệm cuộc sống của hắn hoàn toàn khác một trời một vực với Trình Nhạc Thiên.
Hắn có thể không để cứ ai trong lòng mình, nhưng Trình Nhạc Thiên đứng từ trên sân khấu đi, sống dựa vào miệng mồm cùa người khác, người ta nói cậu tốt, thì cậu tốt, người ta nói cậu không tốt, thì cậu không tốt.
“Vân Đường, tôi thích anh, thậm chí có thể nói là tôi yêu anh,” Trình Nhạc Thiên lại rơi một giọt nước mắt, “Chỉ bằng phần tình đó của tôi, anh buông tay tôi đi.”
Đó hẳn là lời nói nhẫn tâm nhất trên cõi đời này, Đỗ Vân Đường thẫn thờ mà nhìn Trình Nhạc Thiên chậm rãi xoay người, biến mất ở đầu ngõ chật hẹp.
Đỗ Vân Đường suy nghĩ hai ngày, vẫn không nghĩ rõ ràng, lại đến biệt thự tìm Trình Nhạc Thiên, Trình Nhạc Thiên đang trong sân cho mèo ăn, thấy Đỗ Vân Đường tiến đến, cậu không ngẩng đầu.
Đỗ Vân Đường ngồi xổm xuống theo, nhẹ giọng nói: “Bé Mèo Con lớn thành Bé Mèo Bự rồi.”
Con báo con hoa cúc như bong bóng thổi vậy, so với lúc Đỗ Vân Đường vừa đưa tới thì mập hơn gấp đôi.
Trình Nhạc Thiên vẫn không nói chuyện.
Đỗ Vân Đường đưa tay ra, trên áo sơmi hắn mặc hôm nay cài cufflinks kim cương do Trình Nhạc Thiên tặng, “Em tặng.”
Trình Nhạc Thiên chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, ôm Bé Mèo Con đứng dậy đi về phía phòng, Đỗ Vân Đường mặt dày đi theo, Trình Nhạc Thiên lên lầu, Đỗ Vân Đường cũng lên, Trình Nhạc Thiên vào phòng, Đỗ Vân Đường cũng theo tới.
Vào phòng, Trình Nhạc Thiên bắt đầu cởi nút áo.
Đỗ Vân Đường lắp bắp nói: “Nhạc, Nhạc Thiên, em làm gì vậy?”
Trình Nhạc Thiên nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Có muốn hay không?”
Đỗ Vân Đường đương nhiên muốn, hắn muốn Trình Nhạc Thiên sắp muốn phát điên rồi, hắn do dự trong chốc lát, vẫn tiến lên trước hôn lên môi Trình Nhạc Thiên.
Hai người lại là lên giường, giường gỗ lại vang lên âm thanh “kẽo kẹt” lâu ngày không gặp, Trình Nhạc Thiên ngoan ngoãn trước sau như một, Đỗ Vân Đường cực điểm dịu dàng.
Hai người ở trên giường làm hai lần, lại làm một lần trong bồn tắm ở phòng tắm, xong việc rồi, Nhạc Thiên ướt đẫm người leo ra khỏi bồn tắm, khoác áo tắm lên, đưa lưng về phía Đỗ Vân Đường lạnh nhạt nói: “Anh còn muốn đến nữa, thì qua mấy ngày hẳn trở lại.”
Đỗ Vân Đường nằm trong bồn tắm cảm giác rất khó chịu, quan hệ giữa hắn và Trình Nhạc Thiên sao lại thành ra như bây giờ? Cứ như hắn chỉ là ân khách của Trình Nhạc Thiên.
Đây chắc chắn là sai lầm trong nhận thức của Đỗ Vân Đường, vì Nhạc Thiên vẫn luôn coi Đỗ Vân Đường là địa điểm thị tẩm xác định.
Bằng mặt không bằng lòng, yêu mà không được, hốc mắt Đỗ Vân Đường ngày một sâu hơn, bởi vì gầy đi nhanh quá, cả người cũng có cảm giác nham hiểm hơn rất nhiều, bây giờ Đỗ Thịnh Minh thấy hắn sợ run.
Trái lại thì Đỗ Vân Đường khó có được được cùng Đỗ Thịnh Minh đứng trong sân nói chuyện phiếm, hắn lạnh nhạt nói: “Trong năm người vợ, cậu thích ai nhất?”
Đỗ Thịnh Minh nơm nớp lo sợ trả lời: “Em tư, vừa mới sinh cho em một đứa con trai.”
Đỗ Vân Đường nói: “Vậy cô ta thích em không?”
Đỗ Thịnh Minh suy nghĩ một chút, “Em cho cô ta quần áo, cho nhà ở, còn cho tiền tiêu nữa, tất nhiên là thích em rồi.”
Đỗ Vân Đường lặng thinh.
Đỗ Thịnh Minh xét thấy sắc mặt hắn cứ không được tốt, thử dò xét nói: “Có cãi nhau với chị dâu không?”
Đỗ Vân Đường liếc hắn một cái, Đỗ Thịnh Minh lập tức sợ đến run, lại nghe Đỗ Vân Đường nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Đỗ Thịnh Minh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Em thấy chị dâu có vẻ rất dịu dàng, sao lại cãi nhau với anh?”
“Dịu dàng?” Đỗ Vân Đường bật cười một tiếng, đá đá cục đá dưới chân, “Tính tình bướng bỉnh chết đi được.”
Đỗ Thịnh Minh gật đầu, “Những người hát hí như họ không phải lúc nào cũng nói gì mà khí khái sao, luôn phải có chút kiêu kỳ.”
“Khí khái đáng bao tiền, có thể ăn được không?” Những lời này Đỗ Vân Đường không dám nói trước mặt Trình Nhạc Thiên, bây giờ nói ra thì thấy dễ chịu hơn hẳn, “Thôi được rồi, mỗi nhà mỗi cảnh.” Nói rồi vỗ vỗ vai Đỗ Thịnh Minh bỏ đi.
Đỗ Thịnh Minh được thương mà sợ, hôm nay Đỗ Vân Đường đối với hắn có thể gọi là hòa nhã.
Đỗ Vân Đường lại đến biệt thự, bây giờ thì gần như cả Miên thành đều đã biết hết, Đỗ Vân Đường và Trình Nhạc Thiên là một đôi.
Tuy Đỗ Vân Đường đến đi đến chỗ nào cũng công khai ám chỉ rằng mình và Trình Nhạc Thiên là theo hướng vợ chồng, nhưng làm gì có ai tin được, người có thân phận như Đỗ Vân Đường mà đi làm vợ chồng với một con hát? Nên chỉ coi đó như lời nói đùa, ngoài mặt thì tâng bốc nịnh bợ bảo tình thâm nghĩa trọng, sau lưng thì chống mắt lên chờ hai người chia tay, cãi nhau ầm ĩ lên mới có trò hay để xem.
Đỗ Vân Đường đang giúp Trình Nhạc Thiên rửa chân trong phòng khách, lúc nhỏ Trình Nhạc Thiên luyện công để lại một ít bệnh vặt, khi gần đến đầu xuân gót chân thường bị tê nhức, Đỗ Vân Đường mời lão tiên sinh kê đơn một ít thuốc dưỡng cho Trình Nhạc Thiên ngâm chân.
Đỗ Vân Đường ngồi trên băng ghế nhỏ, bên cạnh đặt một bình nước đã đun sôi, chậm rãi thêm từng ít một vào trong thùng gỗ, “Nóng không?”
“Được rồi.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Bé Mèo Con nghe thấy mùi thảo dược, chạy tới hóng hớt, tò mò chúi đầu vào trong thùng xem thử, nhưng bị Đỗ Vân Đường phất tay đuổi đi, “Nước rửa chân mà mày cũng muốn uống?” Bé Mèo Con không phục, kêu “méo mèo meo”.
Đỗ Vân Đường bất đắc dĩ nói: “Nó lớn rồi, cả ngày cứ động d*c, hôm nào anh mang nó đi cắt.”
Nhạc Thiên nói: “Chừng hai năm nữa đi, nó cũng không thích ra ngoài, không phá phách gì, cắt đau biết chừng nào.”
Đỗ Vân Đường ngước mắt lên, thầm nghĩ, em thương mèo còn hơn thương anh nữa, rồi lại cúi đầu chuyên tâm xoa bóp chân cho Trình Nhạc Thiên.
Trình Nhạc Thiên nhìn vị công tử kim tôn ngọc quý như Đỗ Vân Đường hầu hạ mình, nhẹ giọng nói: “Vân Đường, chúng ta chia tay đi.”
Đỗ Vân Đường tới gặp Trình Nhạc Thiên, ngồi có một chốc đã có tám trăm lần Trình Nhạc Thiên đòi chia tay, lòng tự trọng của hắn thì càng lúc càng giảm, nghe nhiều rồi, nên cứ coi làm như không nghe thấy, “Người ngoài mong chúng ta không vui, thì chúng ta càng không thể để thiên hạ hài lòng, được không?”
“Không phải chuyện đó.” Nhạc Thiên trầm giọng nói.
Đỗ Vân Đường lấy khăn lông trên đùi lau khô chân cho cậu, lại mang đôi dép lông lên cho cậu, ngẩng đầu lên, ánh đèn rọi vào trong hốc mắt hắn để lại bóng râm, “Anh tính khi nào gần đến hè, chúng ta chuyển nhà đi, môi trường ở đây không được tốt lắm.”
“Đây là nhà tôi tự mua, tôi không đi đâu cả.” Nhạc Thiên quay mặt sang.
Đỗ Vân Đường quăng khăn, trầm giọng nói: “Lúc nào cũng bướng bỉnh cả, không biết gì hết.”
Nhạc Thiên không thèm quan tâm hắn, buổi tối lại bị Đỗ Vân Đường hành hạ một trận trên giường, Đỗ Vân Đường vừa hung mãnh chơi cậu vừa cắn tai cậu, “Cho em bướng bỉnh này!”
Nhạc Thiên cắn môi hừm nhẹ, vẫn không chịu xin tha.
Vân thu vũ hiết, Nhạc Thiên bị Đỗ Vân Đường ôm vào trong lòng, khẽ khàng chầm chậm nói: “Vân Đường, chúng ta xa nhau thôi.”
Mi tâm Đỗ Vân Đường đột nhiên nhảy một cái, cúi đầu hôn Trình Nhạc Thiên một cách mãnh liệt, hung dự nói: “Câm miệng, ngủ! Còn ồn ào nữa lại XXX em!”
Trình Nhạc Thiên ngậm miệng.
Ngày mùng 3 tháng 3, sinh nhật ba mươi tuổi của Đỗ Vân Đường, Đỗ Vân Đường không mở tiệc, cũng không mừng sinh nhật trong nhà, ở trong biệt thự nhỏ ăn mỳ với Trình Nhạc Thiên.
Đỗ Vân Đường tự tay nấu, trong bát của Trình Nhạc Thiên có vài cọng gừng, “Ăn đi, không phải em thích ăn gừng sao?”
Nhạc Thiên cúi thấp đầu, ăn một đũa, suýt chút nữa bật khóc, má ơi dở quá, cứu con với.
Đỗ Vân Đường ăn một miếng, rất lúng túng nhận ra mỳ chưa chín kỹ, vội nói với Trình Nhạc Thiên: “Thôi thôi, đừng ăn.”
Nhạc Thiên rất ngoan ngoãn buông đũa xuống, Đỗ Vân Đường lại thấy hơi không vui, cho dù hắn có nấu không ngon đi nữa, thì Trình Nhạc Thiên cũng không thể dứt khoát như vậy được, “Có phải em lại nhớ con nhóc kia không?”
Nhạc Thiên đàng hoàng gật đầu, “Đúng vậy.”
Đỗ Vân Đường đã tức đến không biết làm gì, lạnh nhạt nói: “Nhớ thì cuối tuần cho nó về.”
Trên mặt Nhạc Thiên hiện lên chút hân hoan, “Không hay lắm chứ, ảnh hưởng chuyện học hành của em ấy.”
“Vậy thôi bỏ đi.” Đỗ Vân Đường lập tức nói.
Nhạc Thiên: “…” Hức hức hức, nhớ con gái.
Nhưng đến cuối tuần Đỗ Vân Đường vẫn đón Trình Lê về, tay nghề của Trình Lê không những không lùi mà còn tăng lên.
Nhạc Thiên ăn rất vui vẻ, đến tối l@m tình với Đỗ Vân Đường tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, Đỗ Vân Đường cũng nhận ra, không biết nên vui hay tức, hai người làm xong lại nằm trên giường ôm nhau ngủ.
Đỗ Vân Đường ôm cậu, thấp giọng hỏi: “Nhạc Thiên, quan hệ giữa hai ta bây giờ là gì?”
Nhạc Thiên: “Tình duyên ngắn ngủi?”
Đỗ Vân Đường: “…”
Nhạc Thiên: “Nhân tình?”
Đỗ Vân Đường cắn răng nói: “Em đừng nói nữa.”
Xí, tự mấy người hỏi chứ bộ, Nhạc Thiên không chút áp lực trong lòng nhắm mắt lại ngủ.
Đỗ Vân Đường ôm cậu tức tới run tay, tự an ủi mình: Không sao hết, không sao hết, chỉ em ấy còn trong vòng tay mình, thì cứ từ từ thôi, không vội.
Vào một ngày thu năm thứ hai, mọi chuyện thay đổi, Trình Lê có người yêu, đối phương là Tam công tử của xưởng đóng tàu, hơn nữa mối quan hệ còn đến mức cầu hôn rồi, Nhạc Thiên nhận được thư của Trình Lê và nhắc nhở của hệ thống cùng một lúc, thở dài một hơi, “Đứng hàng thứ ba hình như đều hơi ngáo ngơ.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Tao không yên tâm gì cả, tao phải giao con gái mình cho Đỗ Vân Đường.”
Hệ thống: “Đỗ Vân Đường chưa chắc đã chịu.”
Nhạc Thiên: “Tao bảo hắn lo liệu chuyện kết hôn của Trình Lê, hắn chẳng vui tới nở hoa thì thôi, mắc gì mà không chịu?”
Hệ thống: “…hình như cũng có lý.”
Nhạc Thiên sâu xa nói: “Cũng là lo liệu việc tang cho tao.”
Hệ thống: “…” Ác quỷ, tên này chắc chắn là quỷ chứ không phải người.
Buổi tối Trình Nhạc Thiên nói chuyện của Trình Lê, Đỗ Vân Đường quả nhiên vô cùng vui vẻ, chỉ là trông hơi điêu toa.
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Có phải hắn biết trước rồi không?”
Hệ thống: “Hắn chính là người tác hợp.”
Nhạc Thiên: “…” Thời buổi bây giờ hình như người ta không thèm lo vợ chết nhỉ.
Đỗ Vân Đường bận rộn, thề phải cho Trình Lê nở mày nở mày về nhà chồng, sau này Trình Nhạc Thiên chỉ thuộc về một mình hắn!
Trong hôn lễ, Trình Lê vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, Tam công tử trông anh tuấn tiêu sái, dáng người cao ráo, ánh mắt nhìn Trình Lê sáng lấp lánh.
Nhạc Thiên nhìn, nước mắt hân hoan khi gả con gái đi chảy xuống, cuối cùng thì cậu cũng được chứng kiến con gái mình lên xe hoa rồi hu hu, cha yêu con lắm con gái ơi~ cảm ơn Đỗ Vân Đường đã nhanh tay nhanh chân, trong thời gian ngắn như vậy mà vẫn chuẩn bị được một hôn lễ hoàn hảo thế này.
Đỗ Vân Đường thấy cậu khóc, lặng lẽ kéo tay cậu sang, thấp giọng nói: “Nhạc Thiên, hay chúng ta cũng tổ chức như vậy đi?”
Nhạc Thiên đảo mắt thoáng qua, sâu xa nói: “Có cơ hội rồi nói.”
Đỗ Vân Đường thấy cậu không từ chối hẳn, trong lòng đã gào lên muôn năm, quả nhiên là thời gian không phụ lòng người, cho dù tim Trình Nhạc Thiên có làm từ băng, thì cũng có một ngày vì hắn mà tan.
Buổi tối trở về biệt thự nhỏ, cả hai người đều rất kích động, Nhạc Thiên hài lòng muốn chết, pháo chia tay, cuối cùng thì pháo chia tay của cậu cũng được bắn rồi! Đỗ Vân Đường cũng hài lòng chết đi được, cuối cùng thì thái độ của Trình Nhạc Thiên cũng có chiều hướng xuôi đi rồi, gả con nhỏ đó đi đúng là một quyết định chính xác mà!
Trình Nhạc Thiên đi rồi, ra đi khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai len lỏi vào nhà, trái tim đột ngột ngừng đập, không hề có dấu hiệu nào.
Hệ thống cho rằng Nhạc Thiên sẽ chết một cách hoành tráng oanh liệt, dù sao thì tên này mà lên cơn nhập vai rồi chẳng ai cản nổi, nhưng Nhạc Thiên lại nói: “Nếu như là Trình Nhạc Thiên, nhất định sẽ muốn lặng yên ra đi, hắn sợ nhất là người ngoài nói ra nói vào.”
Hệ thống im lặng.
Đỗ Vân Đường tỉnh lại, mang theo ngập tràn hy vọng dành cho tương lai hạnh phúc mai sau, cúi đầu hôn khẽ lên mặt Trình Nhạc Thiên, nhưng đến lúc này mới phát giác có gì không ổn, Trình Nhạc Thiên đã không còn thở nữa…
Đám cưới và đám tang chỉ cách nhau có một ngày, đây là việc mà Trình Lê chưa bao giờ ngờ đến.
Cô vừa thay bộ áo cưới tân nương đỏ rực, đã phải mang khăn tang cho Trình Nhạc Thiên.
Khóc gần như sắp ngất đi trong biệt thự, “Trình ca ca, anh tỉnh lại đi mà… anh đừng bỏ A Lê… A Lê vẫn còn rất nhiều món chưa nấu cho anh ăn…”Tam công tử đỡ Trình Lê, nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng khóc, A Lê, ông chủ Trình sẽ đau lòng.”
Đỗ Vân Đường quỳ bên cạnh, trên cánh tay mang băng tay vong phu đen trắng, vẻ mặt lạnh lùng, đốt tiền giấy hết tờ này đến tờ khác.
Đến đêm, mọi người tản đi, Đỗ Thịnh Minh đỡ anh ba mình, Đỗ Vân Đường theo lực của hắn đứng dậy, bước chân thoáng lảo đảo, hai người đi ra vườn hoa hút thuốc.
Đỗ Thịnh Minh hỏi: “Anh ba, chị ba không còn, anh định làm sao?”
Đỗ Vân Đường hít một hơi thuốc, ánh trăng trải trên gương mặt gầy gò của hắn, hắn thở ra làn khói, lạnh nhạt nói: “Còn làm gì nữa, sống tiếp thôi.”
Đỗ Thịnh Minh cúi đầu nói: “Khó chịu thì cứ khóc thôi, anh ba, em không cười anh đâu.”
Đỗ Vân Đường lại trầm giọng cười cười, “Chị ba cậu tàn nhẫn lắm, cho anh hy vọng, rồi bỏ đi trong vòng tay anh, anh không khóc đâu, anh khóc rồi, em ấy sẽ đắc ý.”
Đỗ Thịnh Minh thấy Đỗ Vân Đường cười còn khó coi hơn khóc nữa, cơ thể mảnh khảnh run rẩy trong màn đêm, nào còn là anh ba hăng hái quyết tiến không lùi của hắn nữa? Hắn nhẹ giọng nói: “Anh không khóc, thì không vượt qua được.”
“Không qua được thì thôi,” Đỗ Vân Đường ngửa đầu lại thở ra một vòng khói, “Khi còn sống, muốn anh buông tay, anh không chịu, em ấy chết rồi, anh có tư cách gì vượt qua?”
Đỗ Thịnh Minh im lặng.
Hắn đột nhiên cảm thấy người trước mắt thoạt trông vẫn là anh ba của hắn, nhưng thật ra đã không còn là anh ba của hắn nữa.
Hồn phách của hắn, ý chí của hắn đã theo người đào kép đó chôn vùi trong lòng đất, trước mắt chỉ còn là một thân xác trống rỗng, hoặc có lẽ bên trong chỉ còn chứa đựng đau khổ vô tận.
Đỗ Vân Đường ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng mang một vầng sáng nhạt nhòa, hắn lại nhớ về mười lăm năm trước.
Trên mặt mơ hồ hiện lên nụ cười, Đỗ Vân Đường chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn hại chết người hắn thích… đôi bên tình nguyện, không được chết tử tế…
“Anh ba!” Trong tiếng kêu kinh hoảng của Đỗ Thịnh Minh, Đỗ Vân Đường chậm rãi ngã xuống.
Trình Nhạc Thiên qua đời trong trời thu, Đỗ Vân Đường chết trong mùa đông, nhưng Đỗ Vân Đường từ từ ra đi.
Sức sống của hắn dường như bị một bàn vô hình từ từ hút đi, làm cho hắn càng ngày càng suy nhược, đến cuối cùng chỉ còn có thể nằm trên giường bệnh đếm ngày.
“Thịnh Minh,” Đỗ Vân Đường chậm rãi nói, “Cậu nhớ chăm sóc tốt cho cha.”
Đỗ Thịnh Minh khóc lóc gật đầu.
Đỗ Vân Đường nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, vẫn còn may, em ấy vẫn chưa đi quá xa, vẫn có thể cố gắng đuổi kịp được.”
Nhạc Thiên, anh hiểu nỗi băn khoăn của em, anh hại em chết, nên em muốn anh sống trong đau khổ, đúng không? Đáng tiếc là anh thật sự sống chưa đủ lâu… anh nhớ em quá…
“Tôi… tên là Trình Nhạc Thiên.”
“Làm bạn với tôi thì được, những chuyện khác thì bỏ đi.”
“Vân Đường, thật ra tôi cũng thích anh…”
“Vân Đường… chúng ta nên xa nhau thì hơn…”
__
(1) Mai hoa thung:
Mai hoa thung (梅花樁), Mai hoa trang 梅花桩, hay gọi chính xác hơn là Mai hoa thung pháp (phép tập trên cọc gỗ mai hoa) là một công phu tập luyện võ thuật nổi tiếng của võ thuật Trung Hoa, nhằm luyện cho thân thể cùng bộ pháp linh động, chính xác trên các cọc cây (thung).
Mai hoa thung pháp rất có thể xuất xứ ban đầu từ Thiếu Lâm tự và hoặc Ngũ Mai lão ni.
Nguồn:
------oOo------