Mục lục
VINH QUANG GIÀNH LẤY NAM CHÍNH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế vừa dứt lời, thoạt tiên Trịnh Hằng thấy kinh sợ, nhưng không dám phản bác lại, Tuệ Tâm đứng bên vẫn cười híp mắt, hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng cho đệ tử của mình.

“Người đâu, dẫn xuống, chọn ngày tốt tế tự!” Hoàng đế thở hổn hển dựa vào người Trịnh Hằng trông như sắp tắt thở đến nơi vậy. Trịnh Hằng đỡ hoàng đế, liếc mắt ra hiệu cho cung nhân, hắn nhìn bóng lưng bị dẫn đi của Nhạc Thiên vẻ mặt không ngừng lấp loé.

Nhạc Thiên và Trịnh Nguyên Phong đồng loạt bị kéo xuống ném vào cấm vệ đại lao của hoàng cung, cả hai bị nhốt chung với nhau.

Vẻ mặt Trịnh Nguyên Phong thong dong, bởi vì chuyện này nằm ngay trong kế hoạch của hắn, trái lại Nhạc Thiên, bộ dạng phục tùng cụp mắt môi khẽ mấp máy, đứng sang bên lẩm nhẩm đọc, trông có vẻ rất bình tĩnh.

Trịnh Nguyên Phong dựa vào tường ngục, khoanh tay, nhàn nhã hỏi: “Thánh tăng đang siêu độ trước cho mình sao?”

Nhạc Thiên ngừng mấp máy môi, nghiêm túc trả lời: “Đang cầu phúc cho hoàng thượng.”

“Ta không nghe lầm đó chứ?” Mặt Trịnh Nguyên Phong lộ nét trào phúng, “Ông ta nói mang ngươi hỏa thiêu tế sống đấy.”

Nhạc Thiên: Cách chết không bảo vệ môi trường gì cả, đánh giá kém.

Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Quân muốn thần chết.”

Trịnh Nguyên Phong châm chọc nói: “Tức là ta nên cùng thánh tăng mỉm cười chịu chết?”

Nhạc Thiên: “Ta có thể chết, nhưng điện hạ không thể.”

Trịnh Nguyên Phong choáng váng, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt chợt cứng đờ, hai mắt nặng nề hỏi: “Chẳng phải thánh tăng ước gì ta chết sao?”

“Tại sao điện hạ lại nghĩ như thế?” Khuôn mặt bình tĩnh của Nhạc Thiên lộ ra vẻ lo lắng, “Ta chưa từng có suy nghĩ đó.”

“Ồ?” Trịnh Nguyên Phong chắp tay hướng người quay sang Nhạc Thiên, đôi mắt xanh trong suốt đối diện với Nhạc Thiên, ánh sáng lạnh lẽo đầy trong mắt, “Vậy thánh tăng cứ cắn chặt ta mãi không bỏ, là muốn thế nào?”

Nhạc Thiên nói như chuyện đương nhiên: “Tất nhiên là vì mong độ hóa điện hạ, làm cho oán giận trong lòng điện hạ tan thành mây khói.”

Trịnh Nguyên Phong: “Vì sao lại là ta?”

Nhạc Thiên: “Ta và điện hạ có duyên.”

Vẻ mặt Trịnh Nguyên Phong hơi dịu, nghiêng đầu nói: “Ta còn tưởng rằng duyên phận giữa ngươi và thái tử sâu hơn.”

Nhạc Thiên không phủ nhận, “Cũng có duyên với thái tử.”

Trịnh Nguyên Phong quay mặt sang, sắc mặt chợt sầm xuống một chút, lạnh lùng nói: “Cỏ đầu tường.”

Nhạc Thiên: …

Hai người cùng ở trong lao tù đồng thời đều không hoảng hốt. Nhạc Thiên thì là vì đã biết Trịnh Nguyên Phong sẽ là người thắng cuối cùng, đi theo hắn đến đâu cũng chả lỗ được, có điều là không biết trong đầu hắn đang toan tính điều gì, mà lại muốn đưa mình đi tế sống.

Đứng một hồi, Nhạc Thiên mệt mỏi, dứt khoát dựa vào tường chậm rãi ngồi khụy xuống, chuẩn bị kêu hệ thống chiếu phim heo.

Trịnh Nguyên Phong thấy cậu ngồi xuống, vừa định kháy cậu hai câu lại chợt thấy trên tăng bào trắng tinh đã loang lổ vệt máu. Hắn cau mày cúi người, thẳng tay vén tăng bào của Nhạc Thiên lên, trông thấy chỗ đầu gối trên quần dài của cậu đã rịn không ít máu, Trịnh Nguyên Phong tức giận nói: “Vết thương của người chưa lành, tại sao lại chạy ra?”

Nhạc Thiên không hiểu nói: “Ta nghe nói điện hạ có chuyện rồi…”

“Chuyện của ta thì có liên quan gì đến ngươi?” Trịnh Nguyên Phong đột nhiên vứt tăng bào trong tay xuống, lạnh lẹo nhìn Nhạc Thiên, “Ta hận nhất là loại người ra vẻ đạo mạo nói muốn cứu ta như ngươi đó!”

Trong đôi mắt màu xanh biếc dấy lên ngọn lửa, bộc lộ bản tính nóng nảy của hắn, Nhạc Thiên thấp giọng niệm một câu phật hiệu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Nét tức giận trên mặt Trịnh Nguyên Phong cứng ngắc, Ngươi nói cái gì?”

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Thế đạo này không tốt với điện hạ, ta thay thế đạo tạ lỗi với điện hạ.”

Trịnh Nguyên Phong vốn tưởng rằng mình sẽ không có cảm giác với bất cứ những gì Nhạc Thiên nói, nhưng ngay khoảnh khắc này sâu trong lòng hắn lại chợt cảm thấy vừa chua xót vừa mềm mại cực kỳ khó chịu. Trong biết bao nhiêu ngày đêm bị phạt đòn rồi bị nhốt trong cấm cung đầy phẫn hận, trí óc của hắn đầy ắp một suy nghĩ, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ làm cho tất cả những kẻ đó chết không có chỗ chôn. Song, hắn chưa bao giờ cần đến một câu xin lỗi.

Xin lỗi thì có tác dụng gì? Có thể bù đắp lại thương tổn hắn từng chịu sao?

Trịnh Nguyên Phong vẫn luôn luôn nghĩ như vậy, mãi cho đến khi Nhạc Thiên nói với hắn —— “rất xin lỗi”.

Trịnh Nguyên Phong quay mặt sang, vì hơi nóng bất chợt dâng lên trong đáy mắt mà cảm thấy khó tin.

“Điện hạ,” Nhạc Thiên ngồi ở phía sau hắn, tiếp tục nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng chỉ là nhất thời bị bệnh hồ đồ mà thôi. Ngài là thân sinh cốt nhục của ngài ấy, ngài ấy không nên đối xử với ngài như thế, thái tử thuần hiếu, sẽ ngăn cản hoàng thượng phạm vào sai lầm to lớn này.”

“Thuần hiếu?” Trịnh Nguyên Phong đưa lưng về phía cậu, lạnh lùng nói, “Cho nên muốn dùng mẫu thân của người khác để đổi lấy mạng của mẫu thân mình?”

Trong lòng Nhạc Thiên thoáng rung rinh, biết Trịnh Nguyên Phong đang chuẩn bị mở lối nam chính dốc bầu tâm sự, bèn không nói lời nào kiên nhẫn chờ, vậy mà cậu chờ rất lâu vẫn không chờ được nghe thấy Trịnh Nguyên Phong nói tiếp đoạn sau.

Trịnh Nguyên Phong bình ổn tâm trạng mình xong, quay mặt sang dứt khoát ngồi xuống, nói với Nhạc Thiên: “Cởi qu@n.”

Nhạc Thiên: “Ơ?”

Trịnh Nguyên Phong chẳng muốn nói nhiều với cậu, duỗi tay qua lột quần Nhạc Thiên, Nhạc Thiên ngớ ra không nhúc nhích, Trịnh Nguyên Phong liếc cậu một cái, nhếch môi chế giễu: “Ngơ ngơ ngác ngác.”

Nhạc Thiên: Mấy người nói lại một lần nữa, tui biết giải lý cấp hai mấy người có làm được không?

Hệ thống: …hình như cũng đâu có biết lắm đâu?

Trịnh Nguyên Phong kéo quần Nhạc Thiên xuống tới dưới gối, mượn ánh lửa hai bên cấm vệ đại lao kiểm tra sơ một lúc, “Bị thương ngoài da, đáng lẽ không phải lo,” Rồi ngẩng đầu lên, “Sao thánh tăng yếu ớt thế nhỉ? Ta nghe nói mới chỉ quỳ cầu phúc một ngày đã thành ra vậy rồi.”

Nhạc Thiên xấu hổ cúi đầu.

Trịnh Nguyên Phong thấy cậu đỏ mặt, không nói cậu nữa, kéo quần lên giúp cậu, lại giơ tay xoa cái đầu trọc của cậu một cái, Nhạc Thiên bị xoa cứ như là được khai quang ngẩng đầu trừng hắn. Trịnh Nguyên Phong hờ hững liếc nhìn cậu một cái, bỗng nhiên ghé đến bên tai cậu nh ỏ giọng thì thầm: “Chờ ta đi ra ngoài là giờ chết của Trịnh Hằng.”

Trong lao ngục có rất nhiều thị vệ, chỉ cần Nhạc Thiên la lớn một tiếng, sẽ lập tức thu hút sự chú ý của thủ vệ, Trịnh Nguyên Phong quyết định nói ra. Đầu tiên là vì cho dù Nhạc Thiên có nói ra, thủ vệ cũng sẽ không quan tâm, thứ hai là hắn muốn thăm dò điểm mấu chốt của Nhạc Thiên.

Cuối cùng thì duyên phận của hắn và thái tử với tiểu hòa thượng này ai nông ai sâu.

Nhạc Thiên trợn tròn mắt, dùng ánh mắt hốt hoảng đảo quanh bên ngoài, rồi cũng ghé đến sát bên tai Trịnh Nguyên Phong, hương hoa sen phả vào mặt, Trịnh Nguyên Phong theo bản năng nhắm hai mắt lại, giọng nói nhẹ như tiếng muỗi kêu của Nhạc Thiên truyền đến bên tai, giọng điệu vô cùng lo lắng, “Xin điện hạ cân nhắc, cốt nhục tương tàn sẽ bị trời phạt.”

Trịnh Nguyên Phong nhíu mày, không chỉ không sợ còn muốn cười, “Ta không sợ trời phạt, không phải có thánh tăng độ ta rồi?”

Nhạc Thiên ghé vào bên tai Trịnh Nguyên Phong tiếp tục nói: “Đó là hai việc khác nhau.”

Trịnh Nguyên Phong: “Ồ? Vậy cả ngày thánh tăng cứ nói muốn độ ta, cuối cùng là muốn dùng cách nào để độ?”

Nhạc Thiên: “Tất nhiên là xua tan oán giận trong lòng điện hạ.”

Trịnh Nguyên Phong lạnh nhạt nói: “Bọn chúng chết hết rồi, oán giận trong lòng ta tự nhiên sẽ không còn.”

Nhạc Thiên thấy có nói thế nào cũng không được, rút bàn tay đang che môi lại, xoay người lại muốn kéo dài khoảng cách, bỗng nhiên cổ tay bị Trịnh Nguyên Phong nắm lấy. Trịnh Nguyên Phong chỉ hơi dùng sức một chút, đã kéo được Nhạc Thiên ôm vào lòng, Nhạc Thiên vẫn giữ vẻ ngơ ngác nhìn hắn.

“Người của thánh tăng rất thơm, thiên lao trong cấm cung này toàn mùi khó ngửi, thánh tăng độ ta một lần đi.” Trịnh Nguyên Phong thong thả ung dung nói.

Nhạc Thiên không di chuyển, nói với Trịnh Nguyên Phong: “Điện hạ, chuỗi phật châu ta đưa cho ngài đâu rồi, cũng có tác dụng thanh tâm đó.”

Trịnh Nguyên Phong thờ ơ đáp: “Vứt rồi.”

Nhạc Thiên: …

Trịnh Nguyên Phong thấy cậu tròn mắt lấp loé đôi môi hé ra không khép lại được, cong môi nói: “Phật châu của thánh tăng sao ta dám vứt, tất nhiên là phải thờ cúng rồi.”

Nhạc Thiên: “Phải mang theo bên người chứ.”

Trịnh Nguyên Phong cười lạnh nói: “Có phải tín vật đính ước đâu, mang cái gì mà mang.”

Nhạc Thiên: …

Cơ thể trước ngực mềm mại ngoài dự kiến, từ lúc Trịnh Nguyên Phong bôi thuốc cho Nhạc Thiên đã phát hiện ra da thịt của cậu mềm mại trơn nhẵn, lúc đó còn tưởng là do thuốc mỡ. Bây giờ nửa người của Nhạc Thiên ngã vào trong lòng hắn, trên cơ thể đó tỏa ra mùi hương hoa sen nhàn nhạt, mềm mại như không có xương chạm tay vào đều là “nhuyễn ngọc ôn hương”. Trịnh Nguyên Phong cụp mắt, thấy hai mắt Nhạc Thiên đã khép lại, dường như là ngủ thiếp đi do quá mệt mỏi.

Mới sáng sớm đã lê cơ thể bị thương chạy đến, bảo là đến để cứu người nhưng kết quả lại kéo mình vào chung, đúng là vừa đần vừa ngốc. Vẻ mặt của Trịnh Nguyên Phong dần dịu xuống, ôm Nhạc Thiên điều chỉnh tư thế lại, để cậu nằm thoải mái hơn một chút.

Bao nhiêu năm nay trong lòng Trịnh Nguyên Phong luôn ẩn chứa một ngọn núi lửa, bình thường ngoài mặt có vẻ bình tĩnh song trong lòng lại như đang cháy bùng lên. Giây phút này ôm thánh tăng mềm mại, thế mà tìm được an yên đã lâu không thấy.

Hoặc chăng, trời cao thật sự phái người này xuống độ mình?

Suy nghĩ đó vừa bật ra, Trịnh Nguyên Phong lập tức mắng mình một câu, điên rồi sao? Từ lúc mẫu thân chết, hắn đã thề rằng không bao giờ tin vào thần phật nữa, làm gì có ông trời nào chứ, chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà thôi.

Làm gì mà có chuyện Nhạc Thiên ngủ, cậu nằm tựa vào ngực Trịnh Nguyên Phong xem hết bộ phim của ngày hôm nay, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trịnh Nguyên Phong, bỗng chốc nở một nụ cười khẽ thỏa mãn.

Trịnh Nguyên Phong cụp mắt đối diện với nụ cười xinh đẹp đủ để lay động bất cứ con tim sắt nào, lạnh lùng nói: “Cười cái gì mà cười.”

Nhạc Thiên: …

Trịnh Nguyên Phong thoáng liếc nhìn đầu gối Nhạc Thiên ở kế bên chỗ khuỷu tay đang buông xuống của mình, vết máu trên đó đã chuyển màu sang đen, cho dù Trịnh Nguyên Phong biết là Nhạc Thiên không bị thương đến xương, nhưng da thịt hòa thượng mịn màng mềm mại, nếu như sau này để lại sẹo sẽ đáng tiếc lắm.

Trịnh Nguyên Phong nói: “Vết thương của thánh tăng cần phải bó thuốc.”

Nhạc Thiên: “Không có gì đáng ngại.”

“Không phải thánh tăng có quan hệ tốt với thái tử sao, bảo người ta mang cho bát thuốc đến, đâu phải chuyện gì khó?” Trịnh Nguyên Phong cố ý nói.

Nhạc Thiên: “Không nên làm khó thái tử thì hơn.”

Trịnh Nguyên Phong lập tức trở mặt, đưa tay làm bộ như tính quăng Nhạc Thiên ra, Nhạc Thiên theo bản năng túm ống tay áo của Trịnh Nguyên Phong, hô khẽ: “Điện hạ!”

Hai tay Trịnh Nguyên Phong tung tung lên, lại kéo người nào đó trở lại lồ ng ngực, nhàn nhã nói: “Thì ra thánh tăng cũng biết sợ.”

Nhạc Thiên buông bàn tay đang nắm tay áo của hắn nói: “Điện hạ buông ta ra đi.”

Trịnh Nguyên Phong: “Giận rồi sao?”

Nhạc Thiên lắc đầu, “Chỉ là sợ điện hạ cứ giữ như vậy sẽ mệt mỏi lắm, đầu gối của ta không sao cả.”

Trịnh Nguyên Phong không nghĩ rằng Nhạc Thiên đã nhận ra được, hắn nói muốn ôm cậu không phải vì thật sự lấy cậu để huân hương, mà là sợ đầu gối của cậu đau.

Trịnh Nguyên Phong bình thản đáp: “Thánh tăng sẽ bị hỏa tế đấy, nên được chăm sóc nhiều.”

Nhạc Thiên: …hỏa tế chứ có phải nướng đâu.

Trịnh Nguyên Phong thấy Nhạc Thiên im lặng, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Thánh tăng nhìn thấy rõ mồn một, liệu có đoán biết được tình cảnh hôm nay không. Mấy ngày nữa chờ tính được ngày lành tháng tốt rồi, chúng ta sẽ phải chết chung với nhau, ngươi có hối hận không?”

Nhạc Thiên lắc đầu, “Điện hạ sẽ không chết.”

Đương nhiên là Trịnh Nguyên Phong biết mình sẽ không chết, “Thánh tăng tính ra được à?”

Nhạc Thiên: “Điện hạ là người hiền tất nhiên sẽ có thiên tướng.”

Trịnh Nguyên Phong: “Vậy còn ngươi?”

Nhạc Thiên ngẩn ra, “Ta… ta không biết.”

Trịnh Nguyên Phong nhẹ giọng nói: “Không biết cũng chạy tới cứu ta, ngươi nói xem ngươi bị đần hay bị ngốc vậy?”

Nhạc Thiên: …

Trịnh Nguyên Phong ôm sát người vào trong ngực, cúi đầu dựa vào bên tai cậu, “Ngày kia là chúng ta có thể đi ra ngoài rồi.”

Nhạc Thiên mở to mắt nhìn, ngơ ngác hỏi: “Làm sao điện hạ biết được?”

Trịnh Nguyên Phong: “Ta thần cơ diệu toán.”

Nhạc Thiên: …

Đến giờ ngọ, có thị vệ đến đưa đồ ăn cho hai món “đồ tế”, chắc là nhờ có Trịnh Hằng dặn dò thêm, nên được chia thành hai hộp đựng thức ăn. Mở một hộp thức ăn ra, trong đó là đồ ăn chay Nhạc Thiên đã ăn muốn ói cả ra, còn có thuốc mỡ bôi mà cậu cần.

Thị vệ thấy Trịnh Nguyên Phong đang ôm Nhạc Thiên cũng chỉ hơi run run rồi cúi đầu lui ra.

Trịnh Nguyên Phong thả Nhạc Thiên xuống, châm biếm nói: “Xem ra là ta lo xa rồi, không cần phải nói, thái tử đã suy nghĩ cẩn thận cho ngươi rồi.

Nhạc Thiên nhìn thấy đồ ăn không vấy nửa giọt dầu tanh, chỉ hận Trịnh Hằng suy tính chu đáo một cách quá đáng!

Hai người ngồi đối diện nhau, Trịnh Nguyên Phong không có khẩu vị gì, chỉ ăn qua loa hai miếng, thấy Nhạc Thiên không nhanh không chậm dùng bữa. Đầu cúi xuống, hàng mi như có dáng như cánh quạt vụt tối vụt sáng, dù người đang trong lao ngục song bản sắc vẫn không đổi, khi Nhạc Thiên uống ngụm cháo cuối cùng thì Trịnh Nguyên Phong bỗng nhiên đưa tay sang xoa đầu Nhạc Thiên một cái.

Nhạc Thiên sặc một cái, lớn tiếng ho khan.

Trịnh Nguyên Phong không nói gì, xoay qua chỗ khác với tay vỗ lưng cho cậu, “Thánh tăng đúng là yếu đuối thật đấy.”

Nhạc Thiên ho mãi một lúc, ho đến chảy cả nước mắt, mới ngước mắt cắn môi nói: “Điện hạ, ngươi đừng đụng đầu ta nữa, thật sự rất ngứa.”

Một đôi mắt sáng rưng rưng khóe mắt ửng đỏ, vốn sáng ngời trong veo lại bất chợt nhuộm một lớp sương mờ ảo, dù là vô tình song vẫn khiến người ta phải động lòng.

Trịnh Nguyên Phong cũng rất ngứa, tay hắn ngứa, rất muốn chạm thử vào đôi mắt đó.

“A Man, ” Trịnh Nguyên Phong thấp giọng nói, “Tên của ta là A Man, Man trong man tử.”

Nhạc Thiên thoáng run lên, biết cái tên mà Trịnh Nguyên Phong nói hẳn là tên mà Tuyền tần đặt cho hắn, thế là cậu thấp giọng nói: “Ta là Vệ Minh, tiểu tự là Liên Nô.”

“Liên Nô…” Trịnh Nguyên Phong vân vê hai chữ đó giữa môi, như cười như không nói, “Vệ thừa tướng đặt tên rất hay.”

Nhạc Thiên: “Là mẹ ta đặt cho ta.”

Ý cười trên mặt Trịnh Nguyên Phong phai nhạt, giơ tay ôm Nhạc Thiên, “Liên Nô, bôi thuốc cho ngươi nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK