Hệ thống cạn lời, “Tự gây nghiệt, cậu uống say.”
Nhạc Thiên lập tức nhớ lại, đồng thời cảm thấy khó mà tin nổi, đây là lần đầu tiên cậu say, cậu đứng dậy lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy mơ màng, cái chăn mềm mại dưới thân dường như tản ra mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngắm nhìn bốn phía, cậu mới nhận ra căn phòng mình đang ở có gì đó là lạ.
Cả căn phòng ngủ vô cùng đơn giản, lọt vào trong tầm mắt ngoại trừ trắng xám đen ra không có màu sắc thứ tư, chăn là carô màu xám đơn điệu, thảm là kiểu trắng đen.
Không cần suy nghĩ nhiều, phong cách như vậy chắc chắn là phòng của Giang Việt, Nhạc Thiên vén chăn lên chợt thấy gió lạnh ùa vào, lúc này mới phát hiện ra mình đang trong trạng thái chân không, trên người chỉ mặc đúng một cái áo sơmi rộng thùng thình, rất hiển nhiên, là của Giang Việt.
Nhạc Thiên vạn phần hoảng sợ: “… tối qua Giang Việt không làm gì tao chứ!”
Hệ thống không ngờ là cậu còn có thể lo lắng cho trinh tiết của mình, “Không có.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, “May quá may quá, trải nghiệm lần đầu sao tao có thể không hay biết gì chứ, lỗ chết mất.”
Hệ thống: …đúng là thứ súc sinh.
Hệ thống nói cho Nhạc Thiên biết, tối hôm qua Giang Việt mang Nhạc Thiên trở về đến nhà, Nhạc Thiên nôn rất dữ dội, làm bẩn hết quần áo, Giang Việt phải thay cho cậu.
Nhạc Thiên: “Cậu ta không động thủ động cước gì luôn?”
Hệ thống: “Không có.”
Nhạc Thiên: “Không thể nào, chẳng lẽ tao mất sức hấp dẫn với cậu ta rồi?”
Hệ thống: “Cậu nhìn một người ói đầy cả mình còn cứng nổi không?”
Nhạc Thiên: …hệ thống nói chuyện càng ngày càng bộc trực, đáng ghét, rốt cuộc là ai dạy hư hệ thống đáng yêu nhà mình!
Nhạc Thiên xuống giường, dưới giường có một đôi dép màu xám, Nhạc Thiên xuyên vào, quá rộng, làm bộ như không biết mình đang ở đâu rón ra rón rén mà đi ra ngoài, “Có ai đây không?”
Trong phòng khách cũng trang trí đơn điệu giống như vậy, sạch sẽ không có một món trang trí nào, Nhạc Thiên đứng thẳng, nhìn chung quanh một chút.
“Tỉnh rồi.”
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến âm thanh làm Nhạc Thiên giật mình nhảy một cái, quay người lại phát hiện ra đó là Giang Việt đang mặc đồ ở nhà, mặt mũi trắng bệch, “Cậu, cậu…”
“Quần áo cầm giặt rồi, ” Giang Việt giơ tay liếc nhìn đồng hồ, “Còn nửa tiếng nữa giao tới.”
Trên mặt Nhạc Thiên lúc thì trắng lúc thì đỏ, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua tôi say.”
Giang Việt “Ừm” một tiếng, bình tĩnh đứng đó nhìn cậu.
Nhạc Thiên cảm thấy Giang Việt có gì đó là lạ, lặng lẽ hỏi hệ thống: “Tối hôm qua tao có nói gì à?”
Hệ thống chỉ ước gì Giang Việt và Nhạc Thiên mỗi người đi một ngả, vội nói: “Không có gì, chỉ có mê sảng thôi.”
Nhạc Thiên bất động tại chỗ, gió từ ban công thổi vào lạnh buốt, cậu kéo áo sơmi dài gần đến đầu gối trên người mình, lại miễn cưỡng nói: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi.”
Giang Việt đi tới bàn nấu ăn, rót một cốc nước, lạnh nhạt nói: “Uống nước?”
Hi chữ đơn giản phút chốc đánh thức ký ức bị Giang Việt bắt nạt trong ký túc xá của Nhạc Thiên ngày trước, cậu hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Giang Việt, Giang Việt là người thông minh đến bực nào, lập tức nhận ra vẻ mặt đó của Nhạc Thiên là có ý gì, ánh mắt hắn lạnh lẽo, “Lại đây.”
Nhạc Thiên không muốn đi, nhưng vẫn mang đôi dép to hơn chân chậm rãi đi tới.
Giang Việt nhét cốc nước vào trong tay cậu, “Uống nước.”
Nhạc Thiên ngoan ngoãn “ừng ực” uống, say rượu tỉnh lại trong miệng rất khô, uống một cốc nước xong thật sự rất thoải mái, mùi vị khác thường trong cổ họng cũng bị cuốn đi sạch sẽ.
Hai người đứng trước bàn nấu ăn im lặng không nói lời nào.
Lần này, là Giang Việt phá vỡ yên lặng trước, “Thật sự không thể sao?”
Nhạc Thiên nhất thời không kịp phản ứng lại, load não lại một lần, mới chậm rãi gật đầu.
“Tại sao?” Giang Việt lại hỏi.
Nhạc Thiên im lặng.
Giang Việt nói: “Vì người kế tiếp sẽ tốt hơn?”
Nhạc Thiên: … !!! “Hệ thống, chuyện gì thế này!”
Hệ thống âm thầm chột dạ: “…tự cậu say rồi nói, mắc mớ gì đến tôi?”
Nhạc Thiên ngàn lần không ngờ là cậu say rồi còn sẽ có kỹ năng nói thật lòng, vội hỏi hệ thống xem mình nói lời kỳ lạ nào nữa không.
Hệ thống thề với cậu là sau đó cậu chết rồi, ngoại trừ ói ra thì chỉ có ngủ.
Nhạc Thiên yên tâm, thầm nghĩ nói một câu hai câu không có vấn đề cả lớn, thẳng thắn cúi đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Giang Việt cụp mắt nhìn Nhạc Thiên, vóc dáng nho nhỏ có thể vùi thẳng vào trong lòng hắn, mái tóc đen dày mềm mại vuốt v e sẽ có cảm giác như một chú cừu con, da thịt lộ ra ngoài mỏng manh mềm mại, bất kể là ngoạm cắn ở đâu cũng sẽ đỏ au lên, cực kỳ ngon miệng.
Giang Việt đưa tay ra, kéo Nhạc Thiên đang mặc chiếc áo sơmi rộng lớn lại, khoảng cách của hai người dưới sự lôi kéo của hắn lập tức thu lại gần trong gang tấc, hơi thở của cả quấn quanh lấy nhau, Giang Việt nói: “Không có ai tốt hơn tôi cả.”
Nhạc Thiên thật sự là yêu chết cái loại tra nam tự tin như Giang Việt, nếu không phải sợ hỏng hình tượng, thì bây giờ cậu đã ôm hôn Giang Việt cuồng nhiệt rồi.
Nhạc Thiên đưa tay lên khước từ lồ ng ngực Giang Việt, nghiêng mặt sang bên tránh khỏi ánh mắt của Giang Việt, thấp giọng nói: “Rồi sẽ, sẽ có.”
Giang Việt không cần phải nhiều lời nữa, cúi đầu hôn Nhạc Thiên, khác với nụ hôn trong vườn hoa đêm qua.
Nụ hôn trong vườn hoa là nồng nhiệt khi gặp lại sau những ngày xa cách, nhưng cái hôn lúc này lại thêm một phần sắc khí.
Hình như Giang Việt có ý muốn chứng minh rằng mình tốt như thế nào, duỗi tay vén cái áo sơmi rộng rãi trên người Nhạc Thiên, đặt Nhạc Thiên lên bàn bếp đen nhánh.
Da thịt phấn hồng nổi bật trên mặt bàn lát đá cẩm thạch đen bóng, màu sắc như bông hoa anh đào nở rộ, rực sáng mà xinh đẹp, trên mặt Giang Việt không tỏ vẻ vẻ gì, chỉ có đôi mắt là hơi toả sáng.
Nhạc Thiên hoàn toàn không có cách nào kháng cự những cử chỉ thân mật đó, dù sao thì ngoài thân đến trong tim cậu vẫn luôn thích Giang Việt, được người mình thích đối đãi nhiệt tình như vậy, Nhạc Thiên cũng đã lâu rồi không làm, chưa đến một phút đã đầu hàng.
Lần này Giang Việt không nói cậu nhanh, mà chỉ hờ hững nói thẳng: “Bằng chứng đây.”
Nhạc Thiên: …tui cũng đâu thể nào nói tui còn có thể nhanh hơn được nữa chứ?
Nhạc Thiên giận dữ và xấu hổ tránh khỏi tay hắn, thẹn quá thành giận nói: “Giang Việt, cậu đừng có quá đáng, tôi đã nói là tôi không cần nữa mà!”
Giang Việt vẫn áp chế cậu như trước, “Tôi là tốt nhất, tại sao không chịu theo tôi?” Hắn nắm tay Nhạc Thiên, để Nhạc Thiên cũng vỗ về mình giống vậy, “Cậu đã nói cậu thích.”
Thứ trong lòng bàn tay phình lên, Nhạc Thiên thầm nuốt nước miếng trong lòng, ngước đôi mắt đã nhập nhòe nước mắt, nói: “Bây, bây giờ tôi không thích nữa, cậu tha cho tôi đi, đi tìm người khác đi.”
Giang Việt ngẩn ra, nhưng vẻ mặt ngay lập tức khôi phục bình tĩnh, “Mông người khác không đẹp như cậu.”
Nhạc Thiên: …sao có cảm giác được khen thế này, vui quá xá~
“Cậu cút!” Nhạc Thiên đã hoàn toàn nổi giận, giơ tay lên “chát” một tiếng, tát vào mặt Giang Việt, một tiếng kêu vang vọng vang lên, cả hai cùng ngây ngẩn.
Sức của Nhạc Thiên không đủ, trên mặt của Giang Việt chỉ hơi đỏ lên một chút, nhưng Nhạc Thiên vẫn rất sợ, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không cố ý.”
Giang Việt lè lưỡi li3m li3m khóe môi hơi đau, cụp mắt lạnh nhạt nói: “Cậu là người đầu tiên đánh tôi.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Đại ca, thì ra xã hội này còn thiếu nợ anh mấy trận đòn, chẳng trách anh bi3n thái vậy.
Nhạc Thiên nơm nớp lo sợ nói: “Thật, thật sự xin lỗi.”
Người cao quý như Giang Việt đừng tát hắn một cái, thậm chí làm bẩn quần áo của hắn dù chỉ một chút thôi thì đó cũng là khinh nhờn đối với hắn.
“Bồi thường đi.” Giang Việt đi, dứt khoát ôm lấy Nhạc Thiên, trong tiếng thét gào của Nhạc Thiên quăng cậu lên chiếc giường trong phòng ngủ.
Giường phòng ngủ rất mềm, người Nhạc Thiên tưng tưng lên, áo sơmi nhẹ nhàng bay bay, Giang Việt không phí lời nữa, đứng trước mặt Nhạc Thiên giơ tay cởi áo, để lộ thân trên cường tráng rắn rỏi.
Nhạc Thiên: …ma ma ơi, nước miếng của con hoàn toàn không cản được.
Giang Việt đứng trước giường, hờ hững nói: “Cởi.”
Nhạc Thiên sợ hãi, đứng dậy định len qua bên người Giang Việt bỏ chạy, nhưng bị cánh tay dài của Giang Việt kéo về đè lại giường, Nhạc Thiên không kiềm được nữa bắt đầu khóc, “Tôi không muốn.”
“Trong lúc tôi còn chưa đổi ý,” Giang Việt bình tĩnh nói, “Cởi.”
Nhạc Thiên nức nở vài tiếng, tay run run cởi áo sơmi của Giang Việt trên người mình ra, da thịt cậu vì hoảng sợ đã hoàn toàn biến thành màu hồng nhạt xinh đẹp.
Giang Việt cúi người.
Giường lớn trong căn hộ khác với giường nhỏ trong ký túc xá, không gian lớn, đệm lại mềm, Nhạc Thiên lún mình vào đó rồi hoàn toàn đánh mất điểm tựa, bị ép chỉ có thể ôm chầm lấy Giang Việt, dưới lời cảnh cáo “Trượt ra là tôi XX cậu” của Giang Việt, sợ hãi áp sát vào người hắn.
Đang giữa lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo vang, Giang Việt duỗi tay ra cầm lấy, vừa đè Nhạc Thiên vừa bình tĩnh trả lời: “Ừm, đã về nhà, đúng, đến trường luôn, ừm, tạm biệt.” Trong cả quá trình đó, hơi thở hắn chưa từng loạn một nhịp nào, chỉ có Nhạc Thiên đang vùi mình trong chăn vừa khóc vừa th ở dốc, mặt nghẹn đến đỏ bừng, cúp điện thoại xong, Giang Việt nhấc cằm cậu lên hôn thật sâu.
Nhạc Thiên trải qua một cái cuối tuần vô cùng sung sướng, ngoại trừ chuyện không làm đến bước cuối cùng ra, trò gì Giang Việt cũng chơi với cậu, ép cậu phải thừa nhận “Giang Việt là tốt nhất”.
Trên ban công bằng kính, tất cả lặng như tờ, ánh trăng sáng trong rực rỡ rơi xuống, cùng ngọn đèn vàng mờ ngoài ban công soi sáng đôi bóng người đang tựa vào nhau trên ghế mây.
Một người cao lớn một người nhỏ gầy, thoạt trông rất xứng đôi.
Nhạc Thiên núp trong ngực Giang Việt, cắn môi mặc hắn bắt nạt mình, Giang Việt học rất nhanh, tấm thân ngây ngô này của Nhạc Thiên hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, cuối cùng hai người kết thúc ở cái ôm quấn quýt, Nhạc Thiên vì dư vị mà cuộn trong lòng Giang Việt không ngừng run rẩy, Giang Việt vuốt v e đỉnh đầu mềm mại của cậu, lạnh nhạt nói: “Người kế tiếp sẽ tốt hơn, hửm?”
Nhạc Thiên run lên, vẫn già mồm: “Tôi, tôi không cần người kế tiếp, nhưng tôi, tôi không muốn với cậu nữa…”
Giang Việt dùng tay gảy gảy da thịt vẫn còn đỏ ửng của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên lập tức run lẩy bẩy, Giang Việt cụp mắt nói: “Nhịn được?”
Cùng là sau khi kết thúc, biểu hiện của Giang Việt so với Nhạc Thiên thì bình tĩnh hơn rất nhiều, trong tròng mắt chỉ có lãnh đạm, hắn càng bình tĩnh như vậy, càng có vẻ như nắm Nhạc Thiên trong lòng bàn tay.
Nhạc Thiên đỏ mắt cắn răng nói: “Đó là cậu cưỡng ép tôi.”
Giang Việt: “Cưỡng ép mà sao phản ứng dữ vậy?”
Nhạc Thiên mặt căng đến đỏ bừng, lắp bắp nói: “Đàn, đàn ông nào cũng vậy.”
Nghe giọng điệu lão luyện đó của cậu, Giang Việt ngược lại cười, trầm ngâm trong chốc lát nói: “Tôi có thể không tìm cậu, nhưng cậu cũng không được tìm người khác.”
Nhạc Thiên đáp lại ngay tức khắc, “Được!”
Giang Việt buông cậu ra đứng dậy, đi thẳng vào trong phòng khách, Nhạc Thiên nhanh chóng trở mình nhìn lưng hắn ch ảy nước miếng, thầm nói, mông Giang Việt cũng đẹp lắm mà, rất chắc, còn có lực nữa, chẳng khác nào bức tượng David (1) sống.
Giang Việt lấy trong tủ lạnh ra một bình rượu đỏ, Nhạc Thiên nằm nhoài trên ghế mây nhìn hắn đi tới khui rượu rót một ly, nâng ly đưa cho Nhạc Thiên, “Uống.”
Nhạc Thiên rụt lại, “Tại sao tôi phải uống.”
Giang Việt: “Uống mới nói thật.”
Nhạc Thiên tiếp nhận chén rượu dưới cái nhìn gần của Giang Việt, kêu hệ thống: “Mẹ, mẹ, giúp con chút đi.”
Hệ thống: “Thân tại che đậy, khỏi kêu.”
Nhạc Thiên: …đành phải nhắm mắt uống hết ly.
Phản ứng say rượu đến rất nhanh, Nhạc Thiên rất nhanh đã choáng váng, bắt đầu cười khúc khích với Giang Việt, “Mông, mông cậu thật đẹp!”
Giang Việt: …
Xem ra là đã say rồi, Giang Việt ngồi xuống ghế mây, ôm Nhạc Thiên, đỡ cậu ngồi lên trên người mình, xoa xoa vành tai đỏ tươi của cậu, bóp nhẹ một cái, ép hỏi: “Có thích không?”
Nhạc Thiên thật thà gật đầu, “Thích, thích.”
Giang Việt hôn cậu một cái, “Thế này thì sao?”
“Cũng thích.”
Tâm trạng của Giang Việt hơi hơi thoải mái hơn một chút, lại hỏi: “Giang Việt, có được không?”
Nhạc Thiên lặng lẽ cân nhắc so sánh trong lòng một chút, hai mắt trợn tròn, đàng hoàng trả lời: “Cũng, cũng được.”
Giang Việt: …
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông du dương, Giang Việt thả Nhạc Thiên xuống, đi tới màn hình giám sát trước cửa, gương mặt nóng nảy của Tương Cừ xuất hiện trong đó, Giang Việt nhấn xuống nút gọi.
Tương Cừ lớn tiếng nói với màn hình: “Tao biết nhóc cà lăm ở chỗ mày, mở cửa ra cho tao!”
Giang Việt xoay người lấy cái quần trên ghế salon tròng lên, nhấn nút mở cửa.
“Tích tích” hai tiếng, cửa mở ra, Tương Cừ nổi giận đùng đùng đi vào, thấy Giang Việt để trần nửa người trên, đầu tiên là giật mình hết hồn, trong lòng lại bỗng nhiên dâng lên một luồng dự cảm rất không tốt, “Mày, mày…”
“Giang, Giang Việt…” Ở ngoài ban công, Nhạc Thiên từ trên ghế mây ngồi dậy, cằm gác trên ghế mây, từ góc độ của Tương Cừ có thể nhìn thấy cánh tay trắng nõn đang buông xuống của Đinh Nhạc Thiên, gương mặt ửng hồng, hai mắt mê ly, bờ môi đỏ tươi, mặt lệch vào lưng ghế, lẩm bẩm nói: “Tôi muốn uống nước…”
Giang Việt bình tĩnh cầm lấy ly nước trên bàn trà phòng khách đi ra ban công, đỡ cằm Nhạc Thiên giúp cậu uống nước, Giang Việt không chăm sóc người khác, động tác đút nước hơi thô bạo, Nhạc Thiên uống không kịp, dòng nước theo cằm chảy xuống, Nhạc Thiên oán trách: “Ướt, ướt rồi.”
Giang Việt cúi đầu li3m li3m cằm cậu, “Không sau.” Khi ngoái đầu lại nhìn về phía Tương Cừ, vẻ mặt vẫn hững hờ như trước, “Có chuyện gì không?”
__
(1) tượng David: tiếng Trung 大卫像.
Tượng David là một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của nghệ thuật điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo (cùng với Pietà).
Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được công nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật.
Bức tượng này đã được xem như là một biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh.
Nguồn: .
------oOo------