"Chốc nữa các ngươi đều tới làm chứng, xem ta đánh phục nàng ta thế nào." Vương An Nghiệp vuốt va chuôi kiếm, nội tâm ẩn nhẫn hưng phấn. Đã bao lâu rồi, bao lâu chưa cảm nhận được vui vẻ như vậy rồi. Các đệ đệ muội muội trong nhà, hắn cũng ngại ức hiếp, nhưng người lớn hơn hắn thì hắn chẳng đánh thắng ai. Khó khăn lắm mới gặp được đồng bối, thân thủ còn không kém, thật là vui quá đi. Lẽ nào là "tương ngộ lương tài", "tương phùng hận vãn" mà thái gia gia...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.