Vương Lạc Thu khẽ lắc đầu thở dài, bước về phía trước một bước như chỉ đang nhàn nhã dạo chơi. Một bước ấy như thể súc địa thành thốn, chỉ một thoáng đã vụt người đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng đáng một quyền lên ngực hắn ta. “Oành!” Tên tán tu kia cứ như bị một con mãnh thú với sức nặng ngàn tấn va thẳng vào người, vút lên bay ngược ra sau năm sáu trượng rồi mới hung hăng ngã xuống đất. Ngực bị lõm vào một mảng lớn, miệng không ngừng hộc máu, toàn thân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.