"Tới cũng tới rồi, đừng vội đi chứ." Ma Hoàng mang thái độ hòa ái nhìn Vương Phú Quý, ngữ khí tự nhiên giống như nói chuyện với tiểu bối nhà mình: "Bổn hoàng đã lâu không gặp được hài tử thú vị như ngươi. Biết đánh cờ chứ?" "Cái này biết sơ sơ." Vương Phú Quý nhìn sắc mặt của ông ta, ung dung bình tĩnh, khách khí nói: "Nếu bệ hạ có hứng, ngoại thần có thể chơi cùng vài ván." "Không có hứng." Ma Hoàng lắc đầu nói: "Bổn hoàng xưa nay không tĩnh tâm được, ghét...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.