"Hả?" Sư huynh mở đôi mắt khép hờ ra, giật nảy mình: "Thế mà đã ăn xong rồi à?" Sau đó, sư huynh lại lấy ra mấy cái bánh màn thầu: "Ly Từ à, ăn từ từ thôi, chớ để nghẹn." Lập tức, hắn lại nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng mà hắn vừa mới khép mắt thì đã nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Vương Ly Từ: "Sư huynh, không đủ ăn, ta đói." Lại một lát sau. "Sư huynh, ta đói." "Sư huynh, ta đói." ... Một khắc đồng hồ sau. Cái giọng như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.